Đối mặt với lời chất vấn của Hạ Vệ Lam, Hạ Vệ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái nói:
-Tam hoàng đệ, lãnh viên đã bị đốt thành phế tích, chẳng lẽ lúc này
đệ muốn mất mạng? Nếu chẳng may đệ có gì sơ suất, đệ bảo ta phải nói với Phụ hoàng như thế nào?
-Đốt thành phế tích?
Hạ Vệ Lam cười lạnh, trợn mắt nhìn Hạ Vệ Thần:
-Nhị hoàng huynh đừng quên, Nhị hoàng tẩu còn ở trong đống phế tích
đó? Chẳng lẽ huynh cứ nhẫn tâm như vậy, trơ mắt nhìn Nhị hoàng tẩu bị
ngọn lửa nuốt trọn?
Nghĩ đến việc Diệp Vân Sơ có thể bị táng thân nơi biển lửa, Hạ Vệ Lam liền đau lòng một cách khó hiểu, đau mãnh liệt đến vậy, giống như không có sức mà thừa nận, mất đi lý trí.
-Ha ha!
Hạ Vệ Thần cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng mang theo khinh miệt không nói nên lời, hắn khinh thường nói:
-Ả là Vương phi của Bổn Vương, chuyện của ả không cần đệ quan tâm!
Tam hoàng đệ vì một nữ nhân, đệ sẽ không cố hết sức mà nhảy vào biển lửa đó chứ? Đệ thật đúng là có tiền đồ!
-Hạ Vệ Thần, sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi nhất định
hối hận, chỉ mong nàng không có việc gì, nếu không biết vậy ngươi đã
chẳng làm….
Ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn chằm chằm Hạ Vệ Thần, trong mắt có
tuyệt vọng, nhưng cũng có sự giễu cợt khó hiểu không nói nên lời.
Nghe Hạ Vệ Lam nói xong, Hạ Vệ Thần chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, ngực giống như bị thứ gì đâm vào, thân hình cao lớn chấn động mạnh một
cái. Hắn hơi nhíu mày, nhìn Hạ Vệ Lam, trong mắt hiện lên bối rối khó
hiểu, chợt lóe lên, người khác còn chưa kịp nhận ra thì đã vụt biến mất.
Hắn nhìn thẳng Hạ Vệ Lam, giọng nói lạnh lùng:
-Chỉ vì người đàn bà kia? Biết vậy sẽ không làm? Quả thật ngu ngốc
không ai bằng! Bổn Vương sao lại là người trong miệng ngươi được!
Không biết vì sao nhìn sự châm chọc thản nhiên trong mắt Hạ Vệ Lam
lại làm lòng hắn tức giận một cách khác thường, lửa giận giống như ngọn
lửa ở trước mắt, bùng lên từ nơi sâu thẳm trong tim. Hắn đang muốn tức
giận, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói lo lắng:
-Nhị điện hạ….
Hạ Vệ Thần quay đầu nhìn lại, đã thấy Đông Phương Ngưng một thân áo
trắng đứng ở sau hắn cách đó không xa, giờ khắc này mặt chàng tái nhợt,
nhìn ngọn lửa dữ dội kia, vẻ mặt vô cùng sầu thảm.
-Ngưng huynh?
Thấy Đông Phương Ngưng xuất hiện ở nơi này, Hạ Vệ Thần không khỏi nghi hoặc hỏi:
-Mấy ngày nay người huynh không khỏe, sao không ở nhà dưỡng bệnh? Sao lại xuất hiện ở đây thế này?
Đông Phương Ngưng nao nao, lòng cảm thấy đau xót, chàng cũng biết,
chàng đêm khuya đột nhiên xuất hiện ở nơi này, rất đường đột, nhưng khi
chàng nghe người trong phủ nói, điện phủ bị cháy, chàng liều lĩnh tới
đây.
Chàng vốn là người lạnh nhạt, bất kể chuyện gì chàng vẫn luôn giữ
được bình tĩnh. Mà chút lý trí, bình tĩnh này từ sau khi gặp nàng đã
biến mất không chút tăm hơi. Chàng cũng không thể giải thích vì sao
chính mình lại không để ý lễ nghi với nàng như vậy, lần đầu thấy Vô Tâm, trong lòng kích động, giống như chàng và nàng đã quen biết từ ngàn năm
trước. Vì ở trên người nàng, chàng thấy được bóng dáng quen thuộc của
Vãn nhi.
Khói đặc mù mịt, chàng không nhịn được ho nhẹ vài tiếng, nén sầu lo và xao động trong lòng, thản nhiên nói:
-Tại hạ đường đột, nghe nói phủ điện bị cháy, lo lắng cho an nguy của điện hạ liền tới xem sao.
Chung quy chàng cũng không nói vì sao mình đến, vì trong lòng có một
giọng nói cảnh cáo chàng, làm chàng không thể dễ dàng nói với Hạ Vệ Thần chuyện có liên quan tới Vô Tâm.
Trước đó vài ngày, chàng nghe nói Vương phi sinh bệnh, không biết vì
sao chàng lại không yên lòng, ngày nào cũng vào phủ điện. Ngày ấy Hạ Vệ
Thần từng đề cập với chàng về việc An Khánh sắp sửa đưa tiểu công chúa
là Diệp Vân Tuyết sang hòa thân, chàng vẫn còn nhớ rõ, khi Hạ Vệ Thần
nhắc tới công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết thì không kiềm chế nổi vui sướng trên mặt, mà niềm vui sướng ấy đã tràn ngập khát vọng và yêu say
đắm.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Hạ Vệ Thần, rốt cuộc chàng cũng hiểu được vì sao Hạ Vệ Thần lại đối xử như vậy với Vương phi, gây khó dễ đủ thứ cho
nàng, cũng biết rõ lúc trước vì sao Hạ Vệ Thần đến An Khánh cầu thân,
hóa ra người mà Hạ Vệ Thần thật sự muốn là Diệp Vân Tuyết chứ không phải Vương phi hiện tại là Diệp Vân Sơ.
Chàng biết thủ đoạn của Hạ Vệ Thần, đối với người lừa gạt hắn, hắn
luôn luôn không lưu tình, thậm chí có thể nói là lãnh khốc vô tình.
Hướng Nhu chính là một ví dụ rõ ràng.
Năm đó Hạ Vệ Thần một lòng yêu thầm Hướng Nhu, không quan tâm tới
việc Hoàng thượng phản đối, dám cưới Hướng Nhu vào cửa, rồi sau đó hắn
lại phát hiện Hướng Nhu tư thông với kẻ khác, thậm chí còn mang cốt nhục của kẻ đó. Chàng nhớ rõ sau khi Hạ Vệ Thần biết được chân tướng, sai
người ép buộc Hướng Nhu uống hoa hồng phá thai, thậm chí gây trở ngại
cho Hướng Nhu, không chết mà thành ra dáng vẻ điên điên khùng khùng như
bây giờ.
Cho nên khi chàng biết được điện phủ bị cháy, đầu tiên chàng nghĩ
đến, việc cháy này có liên quan đến Diệp Vân Tuyết, vì thế mà Hạ Vệ Thần nổi lên sát tâm với Diệp Vân Sơ. Vì nàng không xứng làm Vương phi của
hắn, vì nàng là gian tế do Hoàng đế An Khánh sắp xếp ở bên cạnh hắn.
Lãnh viên đột nhiên bị cháy, chuyện này tuyệt đối không phải là việc
ngoài ý muốn, mà đây là một âm mưu đang sợ. Đông Phương Ngưng nhìn ánh
lửa chằm chằm, trong. lòng càng hoảng sợ hoang mang, không biết giờ Vô
Tâm có mạnh khỏe không?
Nghĩ đến đây, Đông Phương Ngưng không thể kiềm chế được mà nói:
-Lãnh viên đột nhiên bị cháy, chắc trong chuyện này phải có âm mưu….
-Ngưng huynh lo lắng quá rồi.
Hạ Vệ Thần thản nhiên nói. Hắn sao lại không rõ ý tứ trong lời nói
của Đông Phương Ngưng? Tuy rằng hắn căm ghét Diệp Vân Sơ, nhưng cũng
không hủy hoại ả nhanh đến vậy, huống hồ ả vẫn còn giá trị lợi dụng. Giữ lại cái mạng chó của ả mới có thể kìm chân Diệp Bằng Yên.
Nghĩ vậy, lòng Hạ Vệ Thần bỗng trầm xuống, một camrgiacs vô cùng khó chịu xuất hiện trong lòng, hắn nhíu mày, thản nhiên nói:
-Đêm dài gió lạnh, Ngưng huynh còn chưa khỏe, nên về nhà nghỉ ngơi
trước đi, lửa cháy ở lãnh viên cũng đã được khống chế, cũng không còn gì đáng ngại.
-Điện hạ, lãnh viên bị cháy dữ dội như vậy, Vương phi nương nương và tỳ nữ của nàng đã được cứu ra chưa?
Đông Phương Ngưng cũng không trả lời Hạ Vệ Thần, lo lắng nhìn ánh lửa trên bầu trời, sầu lo hỏi.
Đông Phương Ngưng nhìn ngọn lửa thiêu đốt dữ dội kia, lòng trầm mạnh
xuống, sầu lo trong nháy mắt hóa thành sợ hãi, vô cùng sợ hãi, giống như xương tủy đang có giòi gặm cắn, cắn nát lý trí và sự bình tĩnh của
chàng. Lúc mới đến chàng nhìn thấy Hạ Vệ Lam liều lĩnh muốn nhảy vào
biển lửa, giờ khắc này chàng cũng kích động y như vậy.
Chàng không biết Vô Tâm không còn ở trong lãnh viên. Tuy rằng vài lần chàng đến lãnh viên, muốn gặp Vô Tâm nhưng đều bị tỳ nữ bên người Vương phi ngăn cản, nói là Vô Tâm đã bị Vương phi đuổi rồi, nhưng lòng chàng
cũng không tin. Vương phi bị Hạ Vệ Thần giam lỏng ở lãnh viên, người bên người nàng sao có thể ra vào phủ tự nhiên được? Những điều này đều là
lấy cớ, là vì Vô Tâm không muốn gặp chàng.