Khất Phu

Chương 10: End



Ngày không có hắn, mặt trời vẫn mọc, thời gian như trước một ngày lại một ngày trôi qua, không thay đổi gì, mọi thứ vẫn giữ nguyên bộ dáng.

Nhan Thủy Nhu thời gian này thật sự bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, ngày đó nàng đã khóc đến đau đớn nội tâm, nàng giống như lại nhớ tới nàng trước kia, như trước có thể cười nói,ăn uống sinh sống như bình thường. Nhưng loại bình thường này, ngược lại làm cho Toàn bá càng lo lắng.

Trừ bỏ ngày đó, nàng không còn khóc nữa, nàng không còn có chút cảm xúc phập phồng, nàng tựa hồ quên hết chính mình từng có trượng phu, tựa hồ đã muốn quên những ngày cùng nhau vượt qua, tâm tư của nàng đều đặt ở đứa nhỏ trong bụng.

Nàng im lặng ngồi ở chỗ kia chuẩn bị xiêm y cho đứa nhỏ sắp chào đời, ngẫu nhiên vỗ về bụng mỉm cười, cùng đứa nhỏ trong bụng trò chuyện, thời gian yên tĩnh cùng nhẹ nhàng bình thản trôi qua. Tân niên qua đi, mùa xuân cũng sắp qua, nàng sẽ sinh hạ đứa nhỏ của nàng vào đầu hạ.

Càng gần ngày sinh, thân thể của nàng lại càng phát nặng nề, chẳng qua thân thể cũng không tệ lắm, bà mụ trong thôn mỗi lần đến khám đều khen nàng là một mẫu thân tốt, chăm sóc mình và đứa nhỏ đều rất khá.

Ba tháng sau, vào một đêm ấm áp, sau khi ăn qua cơm chiều, nàng đứng dậy, trong nháy mắt cảm thấy phần eo vừa chua xót lại căng lên, tiếp theo phát hiện chính mình đã vỡ ối, xem ra đứa nhỏ của nàng đã muốn ra khám phá thế giới này.

Toàn bá gấp đến độ xoay quanh, lão không có một chút kinh nghiệm nào, bởi vì nam nữ khác nhau, rất nhiều thứ cũng không tiện, vẫn là Nhan Thủy Nhu nhắc nhở lão, lão mới chạy nhanh mời người chuyên đỡ đẻ trong thôn là Chu đại nương tới, sau đó tiếp tục canh giữ ở trong viện cuối cùng vẫn là bị Chu đại nương phái đi đun nước ấm, cuối cùng có chút việc có thể làm, Toàn bá mới thong thả một ít.

Đau, rất đau! Cái loại đau đớn nghiêng trời lệch đất này từng đợt tra tấn nàng, Nhan Thủy Nhu ở trên giường trằn trọc, đau đến mức khuôn mặt và môi đều trắng bệch, nhưng nàng vẫn đều chịu đựng không kêu ra tiếng.

"Thủy Nhu, con kêu ra sẽ thoải mái một chút." Chu đại nương vuốt ve sau thắt lưng căng cứng, an ủi nàng.

"Không sao, Chu đại nương, con còn có thể chịu được." Nàng hít sâu vài lần, mồ hôi khiến tóc của nàng đều ẩm ướt, nhưng nàng vẫn đang mỉm cười.

"Chu đại nương không cần lo lắng cho con, con nhất định có thể thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ này." Sau khi chịu đựng quá một vòng đau đớn kia, Nhan Thủy Nhu nhẹ giọng nói.

Nàng không vội, nàng một chút cũng không sốt ruột, bởi vì nàng nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ này, đây là cốt nhục mà hắn lưu lại cho nàng, là một phần của hắn, nàng muốn hạ sinh đứa nhỏ này, dành toàn bộ yêu thương của mình cho đứa nhỏ này.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ban ngày thay thế đêm đen, sau đó lại bị đêm đen đổi đi, Toàn bá đã gấp đến độ ở trong sân sắp không thở nổi, mà Tôn đại phu kia ra ngoài hành nghề y buổi chiều hôm nay cuối cùng đã trở lại, Toàn bá vừa hay tin tức, liền chạy nhanh kéo Tôn đại phu lại đây.

Nhưng hiện tại đã là buổi tối, sao một chút tin tức cũng không có?

"Chi" theo một tiếng cửa phòng mở ra, Tôn đại phu gần năm, sáu mươi tuổi đi ra.

"Lão Tôn, lão Tôn, thế nào?" Toàn bá một phen giữ chặt hắn vội vàng hỏi.

Tôn đại phu nặng nề thở dài, lắc lắc đầu, "Đây là thai đầu, lại là khó sinh, ta xem thấy rất phiền toái a."

"Ngươi là đại phu a, sao lại không nhanh chóng nghĩ biện pháp, hả?" Toàn bá vừa nghe chân đã bị dọa cho mềm nhũn ra.

"Ta đã xem qua mạch của nàng, đã châm cứu, tất cả biện pháp có thể sử dụng đều đã làm qua, bây giờ chỉ có thể chờ đợi."

Toàn bá thân mình lắc lắc lắc lắc đứng cũng đứng không vững, "Vậy...... Bây giờ phải làm sao?"

"Chỉ có thể mặc cho số phận đi."

Mặc cho số phận...... Nhan nha đầu ôn nhu như vậy, Nhan nha đầu thiện lương như vậy, nếu nàng có chuyện thì nên làm gì bây giờ...

"Nha đầu kia tính tình quật cường, đau đến hỗn loạn, còn không chịu kêu to ra, miệng vẫn lặp lại gọi một người." Tôn đại phu thở dài nói.

"Là ai?"

"A Lực."

Cả người Toàn bá run lên, thì ra nàng còn đang nghĩ đến tiểu tử kia,vẫn không quên hắn được, cho dù chính mình sống chết trước mắt, vẫn là không quên được tiểu tử kia......

Nhan Thủy Nhu cảm thấy toàn thân cao thấp không có một chỗ nào không đau, không có một chỗ nào là hoàn hảo, cái loại đau này như là muốn đem nàng xé rách ra, trong bụng không ngừng động, nàng dùng hết khí lực toàn thân, vẫn không thể thoát khỏi loại đau đớn này.

Xương cốt trên người nàng đều như muốn vỡ ra đến nơi, chung quanh nơi nơi tràn ngập mùi máu, nàng cảm thấy quá mệt mỏi, quá mức mệt mỏi, mệt sắp không mở được mí mắt, thật muốn cứ như vậy mà ngủ, ngủ sẽ không còn phải chịu cái loại đau đớn này tra tấn, thật tốt.

"Nhu nhi." Một tiếng gọi ôn nhu xuyên thấu sương mù dày đặc, không ngừng vang lên ở bên tai nàng, là ai? Thanh âm này rất quen thuộc, mi của nàng nhíu lại.

"Nhu nhi, nàng mau tỉnh lại, mở to mắt ra đi." Rất quen thuộc, gọi nàng như vậy, chỉ có một người, chỉ có một người kia...... Nàng mở mắt, thấy một người chỉ có ở trong mộng mỗi ngày buổi tối mới có thể nhìn thấy, mặt mày tuấn tú, khí chất cuồng ngạo, là hắn, hắn đã trở lại, thật đúng là hắn.

"Chàng......" Nàng mơ mơ hồ hồ mở miệng, không biết chính mình đến tột cùng là ở trong mộng hay đó là sự thật.

"Nhu nhi, là ta, thật sự là ta, Long Thừa Trạch." Hắn nắm chặt tay nàng, cúi đầu ở lòng bàn tay nàng hôn, đưa tay vuốt sợi tóc kia đã bị ướt đẫm mồ hôi: "Ta đến đây, ở bên cạnh nàng."

Hắn đã trở lại, hắn cư nhiên đã trở lại, đôi mắt của nàng trừng thật to, không thể tin được chính mình nhìn đến cùng nghe được, "Thật là chàng......"

"Phải, là ta đến với nàng đây." Hắn thấp giọng nhẹ nhàng nói với nàng: "Nàng sắp sinh con của chúng ta, ta thực vui vẻ."

Đúng thế, đứa nhỏ, đứa nhỏ của bọn họ!

Cảm giác đau đớn lại thổi quét toàn thân nàng, nàng dùng sức nắm chặt tay hắn, đau đến nỗi cắn chặt môi.

"Đau thì kêu lên, không có vấn đề gì, ta ở cạnh nàng, ta sẽ bảo vệ nàng." Hắn đưa tay đến tách đôi môi rớm máu của nàng ra, "Không cần cắn chính mình, muốn cắn thì cắn ta." Tay hắn để vào trong môi của nàng.

Thật là hắn, hắn ở bên cạnh thân thể của nàng, nàng không cần làm bộ tất cả đều tốt, không cần làm bộ kiên cường, bởi vì hắn ở đây.

"A......" Nàng thét chói tai, lại dùng lực cắn tay hắn, cắn tới mức máu tươi tanh hồng đều chảy vào miệng của nàng.

"Các ngươi còn đứng đó làm gì, chờ thưởng thức sao?" Long Thừa Trạch nghiêng đầu, lạnh lùng nói những người trong phòng, đám bà mụ kia đều vội vàng tiến lên xem xét, bọn họ đều là người hắn đưa từ kinh thành tới, là bà mụ có kinh nghiệm trong kinh thành, ngay cả ngự y tốt nhất trong cung, hắn đều dẫn tới đây.

Ngự y tiến lên bắt mạch cho Nhan Thủy Nhu, sau đó chạy nhanh mang đến dược liệu lý, một cây nhân sâm thật lớn, nhanh chóng cắt thành lát mang đến, "Tiểu vương gia, cho tiểu thư ngậm cái này vào miệng, có thể bổ khí, có trợ giúp sinh sản." Tiếp theo châm cứu cho nàng, "Tiểu vương gia xin yên tâm, thân thể tiểu thư tốt lắm, chính là bởi vì là thai đầu, hơn nữa thai vị có chút không thuận, cho nên sinh sản có vẻ khó khăn, nhưng lão thần đã châm cứu cho nàng, tiểu thư rất nhanh sẽ sinh hạ đứa nhỏ."

Vương bà mụ vỗ về bụng Nhan Thủy Nhu, nhìn thời gian nàng đau, gật đầu nói: "Ta xem cũng kém không nhiều lắm, hẳn là sắp sinh."

Vẫn nóng rực như trước, đau đớn như trước, nhưng hắn vẫn ở bên cạnh nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy đau đớncũng không khó chịu như trước, đây là đứa nhỏ của hắn, đứa nhỏ của hắn và nàng, nàng muốn sinh hạ, nhất định phải sinh hạ.

Một canh giờ, hai canh giờ, rốt cục, khi cảm giác đau đớn ấy đánh úp tới, nàng tê tâm liệt phế kêu to, cảm thấy có cái gì trong cơ thể thẳng tắp chui ra ngoài.

Thanh âm thanh thúy trẻ con khóc nỉ non truyền đến, khí lực toàn thân nàng hoàn toàn mất hết, không thể mở mắt ra nữa, một mảnh hắc ám ôn nhu vây quanh nàng......

Loáng thoáng tựa hồ nghe được tiếng khóc trẻ con non mịn, nhưng nàng quá mệt mỏi, thật sự không muốn mình tỉnh lại, lại lần nữa mê man, chờ khi nàng rốt cục có khí lực mở mắt, đầu tiên mắt nhìn đến, chính là nam tử tuấn mỹ kia; Hắn ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thật sự chăm chú nhìn nàng.

Hóa ra, thật sự là hắn......

Trong mắt nàng hiện lên một tia chua xót, vẫn nghĩ khi đó là ảo giác mình mơ mơ màng màng, nhưng hóa ra hắn thực sự đã trở lại, "Là nam hài hay là nữ nhi?" Nàng nhẹ nhàng mà mở miệng.

"Là con trai."

Nàng khó khăn mỉm cười, "Chàng trở về để mang nó đi, có phải không?" Ngẫm lại, cũng chỉ có đứa nhỏ này mới có thể đủ sức hấp dẫn hắn trở về, nếu là nữ nhi, có lẽ nàng còn có thể giữ lại được, nhưng đó lại là nam hài...

Sắc mặt của hắn trở nên xanh mét, "Nàng nghĩ ta như vậy, đúng không?"

"Bằng không nên nghĩ như thế nào?" Nàng đã học được cách không cần chờ đợi, lúc trước hắn làm cho nàng ỷ lại cũng làm cho nàng tín nhiệm, mà khi nàng không bỏ được hắn, hắn lại kiên quyết mà đi, đã đau qua một lần, nên hiểu được.

"Sao nàng không nghĩ ta đến vì nàng?"

"Vì ta?" Nàng cười khổ, "Ta ngốc, nhưng không đến mức ngốc như vậy?"

Nữ nhân này! Trong mắt Long Thừa Trạch hiện lên tức giận, hắn cầm tay nàng, "Không ngốc, vậy trong tay nàng nắm là cái gì?"

Vặn bung lòng bàn tay của nàng ra, khối ngọc bội lúc trước hắn lưu cho nàng nằm ở nơi đó, " Ngay cả sinh đứa nhỏ, nàng đều gắt gao nắm nó không chịu thả, thậm chí ngủ nàng cũng không thả lỏng. Nhan Thủy Nhu, nàng nói cho ta biết, nếu nàng không thương ta, ta đây lập tức bước đi, vĩnh viễn không đến phiền nàng."

Sao hắn có thể bá đạo như vậy? Nước mắt nảy lên hốc mắt của nàng, sau ngày đó nàng vốn không khóc, nhưng hóa ra lại khóc, vẫn là bởi vì hắn, "Là chàng đi trước, để lại ta một mình, là chàng không cần ta! Long Thừa Trạch, chàng đường đường là tiểu vương gia, ta thừa nhận ta là không xứng với chàng, xin chàng thương xót, buông tha ta đi."

"Không cần nàng, ta có nói ta không cần nàng sao?" Hắn oán hận lấy khăn lau mắt nàng, lau khô nước mắt của nàng, "Ta để lại ngọc bội cho nàng, nàng cũng không hiểu được đó là có ý tứ gì sao?"

"Ta......" Có ý tứ gì, ngọc bội này có ý tứ gì, nàng làm sao có thể biết?

"Trên đời này làm sao có thể có nữ nhân ngốc như nàng vậy, ta còn cố tình......" Hắn cắn răng, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói: "Khối ngọc bội kia là khi ta sinh ra hoàng tổ phụ của ta tặng cho ta, con cháu Long gia chúng ta mỗi người đều có một khối, nó biểu đạt cho thân phận địa vị, cũng là biểu đạt cho chúng ta. Ta để lại nó cho nàng, chính là ý muốn nàng chờ ta, điều này cũng không hiểu được?"

Rốt cuộc ai đó đã minh bạch a, ngày đó hắn rõ ràng cái gì cũng không nói! Nhan Thủy Nhu bực mình trừng hắn.

"Cho dù ta không nói gì cho nàng nghe, nhưng nàng cũng có thể nghĩ đến, ta từ trên vách núi ngã xuống, trên người cái gì cũng không có, chỉ có một khối ngọc bội này, hàm nghĩa nó là gì nàng cũng nên biết chứ; Ta tin tưởng nàng, tùy tiện lấy cái này bồi thường một chút, trực tiếp cho nàng ngân lượng thì tốt rồi, dù sao ta có rất nhiều, vì sao ta cố tình đem vật này cho nàng? Nàng dùng đầu óc suy nghĩ một chút, được không?" Cái miệng của hắn, vẫn ác độc như trước!

"Vậy ngày đó chàng có thể nói a, vì sao không nói?" Được, nàng thừa nhận chính mình ngốc, không rõ, nhưng nói muốn giải nghĩa mới có thể hiểu chứ, đoán, ai có thể cam đoan nhất định đoán đúng?

"Chính là không thể nói, ta mới dùng hành động." Hắn gầm nhẹ.

"Có ý gì?"

Hắn cắn răng thở dài, quên đi, nữ nhân này chính là ngốc, hay là muốn hắn giải thích một chút cho nàng nghe: "Nàng có biết ta là con Bảo Thạc Vương gia, nhưng nàng không biết mẫu thân của ta là một......"

Bảo Thạc Vương phi là một nữ tử tính cách vô cùng cực đoan, bà xuất thân danh môn, vô cùng xinh đẹp, cho nên luôn luôn tự đánh giá mình rất cao, năm đó Bảo Thạc Vương gia đối với bà nhất kiến chung tình, vô cùng vất vả mới có thể đem đóa danh hoa này giữ trong phủ, sau khi có con, cảm tình vợ chồng ngày càng tốt.Nhưng một lần ngoài ý muốn, Vương gia rượu say cùng nha hoàn trong phủ có một đêm phong lưu.

Vốn dĩ tính che đi, ai biết nha hoàn kia lại có bầu, còn nháo đến trước mặt Vương phi, Vương phi là một nữ tử rất cao ngạo, cảm tình của bà vô cùng cực đoan, muốn thôi chính là yêu, muốn thôi chính là hận, tuy rằng nha hoàn kia không cẩn thận có mang, nhưng Vương phi đã không thể chấp nhận trượng phu mình, bà vô cùng yêu thương vị trượng phu kia nên không thể tha thứ.

Từ đó về sau Vương phi tính cách cao quý hào phóng liền thay đổi nhanh chóng, nàng cho rằng bản thân không dạy nổi một a hoàn, cũng cho rằng bọn họ một lòng thầm nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, dùng hết thảy tâm cơ đều muốn bay lên đầu nàng.

Mà từ nhỏ đến lớn do mẫu thân dạy bảo, hơn nữa trong hoàng tộc đủ loại nữ tử ái mộ hư vinh này, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, Long Thừa Trạch vô cùng khinh thường nữ tử, nhất là cái loại hắn cho rằng nghèo kiết xác, lại càng không để trong mắt.

Hắn là hoàng chất của Cửu vương gia Tử Húc có quyền thế nhất, được yêu thương nhất, tuy rằng tuy rằng tuổi tác so với hoàng thúc hơn kém không lớn, nhưng từ nhỏ học thức cùng võ công của hắn đều là Cửu vương gia tự mình dạy, sau Cửu vương gia phát hiện hắncó khả năng thiên phú, càng dốc lòng dạy bảo, làm cho Long Thừa Trạch trở thành tai mắt đế vương, chuyên quản việc thu thập, sở hữu mọi tình báo.

Mùa thu năm trước, bởi vì Tứ vương gia muốn mưu loạn soán vị mà bị Cửu hoàng thúc đưa tới bộ phận Tây nghi thành giang san lại rục rịch, cho nên Cửu hoàng thúc phái hắn đến điều tra rõ dị động.

Lần đó hắn coi như là quá mức tự phụ cũng quá kiêu ngạo, cho nên mới trúng kế Tứ hoàng thúc, hắn bị sát thủ đứng đầu phái đi bao quanh vây quanh, lấy một địch mười, trận chiến ấy thực thảm thiết cũng thực vất vả, tuy rằng cuối cùng hắn đều giải quyết hết toán sát thủ, nhưng bị đối phương làm đâm một đao trúng ngực. Để tránh bị sát thủ thứ hai thứ ba đuổi theo, hắn bị thương mà chạy đi, ban đêm tối đen, trong rừng cây thâm nồng, hắn không biết mình chạy bao lâu, cũng không biết chạy bao xa, cuối cùng sức cùng lực kiệt trong lúc vô ý ngã xuống vách núi đen.

Sau khi tỉnh lại, liền gặp nàng.

Thủ hạ của hắn từ sau khi chủ nhân mất tích liền lập tức một bên tìm kiếm một bên thượng bẩm kinh sư, trong cung kinh hãi, phái ra vô số người ngựa đi tìm, nhưng bởi vì địa phương hắn lúc trước cùng với sát thủ giao chiến vừa vặn là một con đường lớn, nơi đó bốn phương thông suốt, có thể đi thông sáu địa phương, khu vực rất lớn; sau ngày đó còn mưa lớn khiến dấu vết hắn đều biến mất, hơn nữa khinh công hắn tốt lắm, tuy nhiên trời mưa lạc đường mới té rớt vách núi đen, cho nên bọn họ tìm suốt mười tháng mới có thể thấy được hắn

"Kỳ thật sau đó trí nhớ của ta đã dần dần khôi phục, lúc ban đầu là hiện lên hình ảnh hoặc là lời nói, không nối liền cũng không xác thực, mãi cho đến ngày đó ta nhìn thấy mẫu thân ta." Thanh âm Vương phi nói "Trạch nhi" như là cái chìa khóa mở ra cánh cửa trí nhớ hắn, giống thủy triều không dừng được.

Chỉ có thể nói não người thực sự thực kỳ diệu, vì sao mất trí nhớ cũng không rõ ràng, về phần vì sao khôi phục cũng không hiểu được, ngự y chỉ có thể phỏng đoán có thể là lúc trước hắn té rớt vách núi đen khi té bị thương ở gáy, khiến cho mất trí nhớ, nhưng trải qua thời gian dài điều dưỡng, miệng vết thương đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa mấu chốt khi tỉnh lại, trí nhớ của hắn lại lần nữa đã trở lại.

Kỳ thật ngày đó, hắn rất muốn mang nàng cùng nhau về kinh, nhưng khi trở lại kinh thành đường xá rất xa xôi, đường đều là tuyết, nàng lại hành động không tiện, hơn nữa hắn lại hiểu mẫu thân mình, nếu mẫu thân biết lúc ấy hắn muốn mang Nhu nhi hồi kinh, chỉ sợ tính mạng Nhu nhi cũng không giữ được; Mẫu thân có bao nhiêu hận nữ tử bình dân, hắn rất rõ ràng, ngay cả chính hắn, lúc trước cũng rất kì thị loại nữ tử thân phận hèn mọn này.

Nếu hắn muốn Nhan Thủy Nhu, sẽ cho nàng một tương lai bình an và hạnh phúc, cho nên không nắm chắc tình huống, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, cũng không thể biểu lộ cảm tình mình.Bằng không hắn khẳng định, đứa nhỏ của bọn họ nhất định sống không quá ngày hôm sau, thủ đoạn của mẫu thân, hắn hiểu rất rõ như nha hoàn "Không cẩn thận" đẻ non năm đó.

Hắn muốn cưới nàng làm Vương phi, trước tiên sẽ làm cho mẫu thân chấp nhận nàng.

Trải qua bốn tháng cố gắng, hơn nữa phụ vương giúp, trên đời này chỉ có thể dùng tình yêu để óa giải hận thù, bọn họ rốt cục cũng hóa giải được oán hận trong lòng mẫu thân, trở lại thành cao ngạo nhưng là nữ tử thiện lương như năm đó. Trên đời này không có người nào nữ nhân trời sinh là ngoan độc, nữ tử yêu hận rõ ràng, đều là bởi vì quá yêu mà hận.

"Vậy ngươi làm sao có thể trở về khéo như vậy, vừa vặn là ngày ta sinh sản đó?" Nghe xong đoạn chuyện xưa, nàng rốt cục lý giải lúc trước hắn rời đi, nên trách hắn sao? Trách hắn không nên như vậy vì nàng thiếu tin tưởng, trách hắn chính là muốn tận hiếu nghĩa lại muốnbảo toàn tình yêu? Không, nàng hoàn toàn không thể trách hắn; Hơn nữa biết hắn khôi phục trí nhớ, căn bản không có ghét bỏ nàng, cũng không có ý định vứt bỏ nàng, tuy rằng nàng vẫn oán hắn làm cho nàng thương tâm như vậy, nhưng nàng đã không hề đau lòng.

Câu hỏi này làm mặt hắn hơi hơi đỏ lên, "Ngày đó ta để lại một gã tâm phúc ở tiểu Giang thôn."

"Cái gì?" Nàng không thể tin trừng hướng hắn, hắn cư nhiên...... Vẫn phái người giám thị nàng, mà nàng hoàn toàn không biết.

"Nàng đương nhiên không biết, nếu thủ hạ của ta bị nàng phát hiện, hắn cũng sẽ không nói là người của ta." Bọn họ là những cao thủ tin tức đứng đầu Tử Húc quốc, trải qua huấn luyện đặc thù, đến vô ảnh đi vô tung, nếu ngay cả nàng cũng có thể phát hiện, bọn họ chính là nên đi tự sát tập thể.

"Chàng vẫn phái người đi theo ta sao?"

"Đương nhiên, ta làm sao có thể yên tâm cho nàng một mình ở tại chỗ này?" Hắn trả lời một cách hợp tình hợp lý, thủ hạ của hắn cách vài ngày sẽ báo lại tình hình của nàng cho hắn, bao gồm ăn mấy món, nở nụ cười mấy lần...... Ách, chi tiết này sẽ không để cho nàng biết, miễn cho nàng lại phát hỏa, cho nên hắn mới đưa bà mụ cùng ngự y đến giúp nàng sinh sản thật tốt, coi như là may mắn, hôm nay hắn trở về, nàng vừa lúc sinh đứa nhỏ của bọn họ.

Nàng bị tức dở khóc dở cười, nam nhân này, thì ra ngày đó hắn nhìn như tuyệt tình rời đi, cư nhiên còn để lại chuẩn bị nhiều như vậy, nàng lúc trước rốt cuộc thương tâm cái gì? Tức chết nàng!

Vươn người nắm lấy tay hắn, lại phát hiện tay hắn đang bao băng gạc, nàng lập tức thay đổi sắc mặt, "Chàng làm sao vậy?"

"Một chút vết thương nhỏ, không có gì." Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.

"Thương?" Nàng đột nhiên hồi tưởng ngày đó sinh đứa nhỏ khi nàng đau luôn luôn cắn...... Tay hắn, nước mắt của nàng lại chảy ra, đau lòng vỗ về tay hắn, "Là ta cắn đúng không, đau không?"

"So với nàng, một chút cũng không đau." Đơn giản một câu, nàng cũng hiểu được.

Hắn là muốn nói, so với những ngày nàng khổ sở tan nát cõi lòng, tay hắn thương cũng không đau; So với nàng sinh đứa nhỏ đau triệt nội tâm, vết thương trên tay hắn cũng không đau...... Nam nhân này, luôn có thể ở thời khắc nàng lơ đãng, công phá lòng nàng, làm cho nàng như thế nào cũng hận không nổi hắn, làm cho nàng không thể không thương hắn.

"Thừa Trạch, chàng còn...... Muốn ta sao?" Nàng ngước hai mắt đẫm lệ ôn nhu hỏi hắn.

"Đương nhiên muốn." Hắn lạnh lùng trừng nàng liếc mắt một cái, "Nàng đã quên, nàng là nương tử ta cưới hỏi đàng hoàng sao!"

"Vậy...... Chàng còn yêu ta sao?" Hắn cho nàng dũng khí dám hỏi câu này nữa.

"Ta yêu hay không yêu?" Hắn tức giận đến mức muốn bắt nàng lại đây hung hăng hôn một chút, "Ta nói nhiều như vậy, sau khi làm nhiều như vậy, nàng lại còn dám còn muốn hỏi ta yêu hay không yêu nàng sao?"

"Ta không biết, nói cho ta biết, được không?"Sự ôn nhu của nàng hắn vĩnh viễn không thể ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ khuất phục, "Yêu, yêu đến chết, yêu muốn phát cuồng, nàng vừa lòng chứ?"

Ở trong hai mắt đẫm lệ của nàng cười càng ngày càng ngọt cũng càng ngày càng diễm lệ, nàng nằm trong lòng hắn, nhẹ nhàng mà dựa vào hắn, "Ta cũng yêu chàng, Long Thừa Trạch." Mặc kệ hắn là ai, mặc kệ hắn là thân phận gì hoặc địa vị gì, nàng cũng không tự ti, không hề cho rằng chính mình không xứng với hắn, bởi vì tình yêu của nàng cũng không thiếu nửa phần so với hắn, nàng hoàn toàn xứng đôi cùng hắn!

Tâm tình của hắn theo lời của nàng mà không ngừng mà bay lên, đưa tay tới cằm của nàng, đem khuôn mặt của nàng nâng lên, cúi đầu hôn lên môi của nàng; Vừa mới khẽ chạm, một tiếng trẻ con khóc nỉ non non mịn thanh thúy vừa đúng thời gian, đánh gãy ấm áp của bọn họ.

"Chết tiệt, quên mất tiểu tử kia." Hắn thấp giọng rủa một tiếng, cẩn thận buông nàng ra, đứng dậy đến bên thiên thính ôm đến một đứa trẻ đang gào khóc lớn, luống cuống tay chân dỗ; Nhưng đứa trẻ không chịu hợp tác, luôn khóc, hắn phiền não cau mày tựa hồ không biết nên làm thế nào cho phải. Có thể nhìn thấy hắn buồn rầu như vậy, có đáng giá không?

"Ôm lại đây cho ta đi."

Nghe được nàng mở miệng, nhãn tình hắn sáng lên, lập tức nhìn qua, "Nhưng thân thể của nàng......" Vừa mới sinh xong, có thể ôm đứa nhỏ sao?

Nàng mỉm cười, "Ta tốt lắm, chàng yên tâm." Trừ bỏ bụng còn có từng đợt co rút đau đớn, toàn thân mềm không có khí lực, nàng hết thảy đều tốt, so với khi sinh sản cái loại đau đớn không có ngày đêm vô tận đó, như bây giờ đã coi là tốt rồi.

"Được rồi." Hắn đem đứa nhỏ ôm đến bên nàng, đặt ở khuỷu tay của nàng.

Nàng cúi đầu, rốt cục nhìn đến đứa nhỏ nàng vất vả mang thai chín tháng mười ngày này lại chịu đau đến hai ngày mới sinh hạ được, khuôn mặt nhiều nếp nhăn đỏ bừng, mày cũng gắt gao lui cùng một chỗ, trên đầu thưa thớt sơ mấy tóc, mắt nhắm lại khóc hăng say.

"Hắn quá xấu, đúng không?" Long Thừa Trạch nhìn cơ thể nho nhỏ kia, nhíu nhíu mày.

"Ai nói?" Nàng vuốt mái tóc đen mềm của đứa nhỏ, "Rõ ràng rất được, bộ dạng giống với chàng."

"Hừ, ta nào có khó coi như vậy." Hắn hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Cái loại ấm áp này bắt đầu khởi động lại đánh sâu vào trái tim của nàng, lúc này Long Thừa Trạch quen thuộc chỉ xuất hiện trong trí nhớ nay lại xuất hiện trước mặt nàng, làm cho hốc mắt của nàng lên men, muốn rơi lệ; Hít sâu mấy hơi thở khống chế cảm xúc, nàng cúi đầu xem đứa nhỏ.

Tiểu tử kia ngửi được mùi mẫu thân, lập tức vội vàng xao động quay đầu ở trước ngực nàng, cái miệng nhỏ nhắn đớp đớp không ngừng.

"Xem ra là hắn đói bụng." Tuy rằng là lần đầu tiên làm mẫu thân, nhưng mọi thứ nàng đều đã hỏi Chu đại nương rõ ràng.

"Đúng vậy, cho nên nàng mau cho hắn ăn đi." Hắn đưa tay cởi xiêm y của nàng.

Nàng xấu hổ nhanh đè lại, "Chàng làm gì thế?"

"Nàng thật khó hiểu nha, làm sao mà cho hắn ăn đây?" Bộ dáng hắn có vẻ vô cùng hợp tình hợp lý.

"Ta...... Ta tự mình làm." Khuôn mặt của nàng càng đỏ.

"Xấu hổ cái gì, không phải ta đã tưng xem qua sao?" Hắn cũng không để ý đến nàng, trực tiếp hành động, thuần thục đem xiêm y của nàng cởi bỏ, làm ngực nàng lộ ra, bởi vì căng sữa mà trở nên vô cùng đẫy đà.

Miệng tiểu tử kia đụng tới nụ hoa của nàng, liền lập tức ngậm lấy, ra sức hút đứng lên, hắn tuy rằng còn nhỏ, nhưng lực đạo lại cũng không hề nhỏ, ra sức hút cho ra sữa, gây cho nàng đau đớn nhưng lại nhịn xuống.

"Nàng làm sao vậy?" Hắn lập tức nhận thấy nàng có vẻ không ổn.

"Không...... Không sao." Nàng hướng hắn mỉm cười, "Lần đầu bú sữa đều là như vậy, sẽ đâu một chút, sau thì tốt rồi."

"Nàng đau?" Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, tay muốn ôm đứa nhỏ, "Ta đem hắn đi ra ngoài, lấy tạm cái gì cho hắn ăn."

"Chàng dám!" Mẫu tính vào lúc này phát huy tác dụng, nàng ôm lấy đứa nhỏ, "Hài tử của ta, ta muốn chính mình nuôi nấng." Nàng cúi đầu nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ rốt cục hút đến ngọt sữa tươi, mi nhăn lại chậm rãi buông ra, từng ngụm từng ngụm hút đứng lên.

Thật sự là đối với nàng không có cách nào, Long Thừa Trạch thở dài một lần nữa ngồi xuống, nhìn con mình hút sữa, cảm giác trong lòng không thể dùng lời nói mà hình dung được. Bộ dáng nàng ôm đứa nhỏ bú sữa, làm cho trong lòng hắn dâng lên tràn đầy cảm động, làm cho hắn nhịn không được ngồi vào bên nàng, đem nàng cả con cùng nhau ôm vào trong lòng, "Chờ hắn đầy tháng, các ngươi liền theo ta cùng nhau về kinh đi."

"Được" Nàng biết hắn có thiên địa càng rộng lớn muốn sải cánh để bay, mà nàng cũng chỉ muốn đứng ở bên cạnh của hắn làm bạn hắn, từ nay về sau, hắn ở nơi nào, nàng sẽ ở ngay sau hắn.

Nhu thuận của nàng làm cho hắn vừa lòng mỉm cười, cúi đầu nhìn con ra sức uống sữa, hắn cư nhiên hút đầy miệng, là có nhiều lòng tham?

Hơn nữa nơi đó đầu tiên là của hắn, thế nhưng giờ phải cùng đứa nhỏ này chia sẻ, đáng giận!

"Tướng công......"

"Ngô, làm sao?"

"Tay chàng......"

"Tay ta làm sao? Hắn chiếm bên kia, ta cầm bên này không được sao?"

Luận ngang ngược, trên đời này còn có ai có thể hơn Long Thừa Trạch?

Nhan Thủy Nhu đỏ bừng mặt bất đắc dĩ cúi đầu, hắn chính là như vậy, ngẫu nhiên không được tự nhiên, ngẫu nhiên ngây thơ, nhưng nàng lại vô cùng thương hắn, mặc kệ hắn là ai, mặc kệ hắn là cái dạng gì, hắn vĩnh viễn đều là tướng công của nàng, tướng công ngạo mạn nhất.

--------------

END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.