Khát Thú

Chương 9



Quản lý phòng tài liệu Amy vừa len lén nhắn tin cho bạn trai xong, ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Diệc Oản đang ngủ trên bàn làm việc.

Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa ra, càng lộ mí mắt tinh tế, có lẽ vì hơi lạnh, sắc mặt của cô hơi tái.

Nhưng bất kể thế nào, Kiều Diệc Oản đều là một tiểu mỹ nhân khiến người ta thích thú mà thân thiết với cô. Nhìn là thấy cô điềm đạm đáng yêu chỉ muốn che chở.

Amy nhún vai một cái, cảm giác ý nghĩ này của mình hơi buồn cười.

Kiều Diệc Oản đi làm ở đây đã hơn một tháng, Amy cũng trở thành đồng nghiệp tốt của cô, lúc rảnh rỗi hai người nói chuyện cười đùa, tuy là trưởng bộ phận nhưng Amy bị chọc cười liên tục.

Kiều Diệc Oản là một nữ sinh tương đối trầm tĩnh, thái độ làm việc nghiêm túc, sửa sang, sắp xếp lại toàn bộ tư liệu, ai nhờ tìm cái gì, cô gần như có thể tìm ra trong hai giây, khác hẳn với nhân viên không hề để ý chút nào trước đây.

Khi rảnh, cô thích đọc sách, thỉnh thoảng ngẩn người, nhưng gần đây trông cô có vẻ mệt mỏi, cứ có thời gian là nằm ra bàn ngủ bù, không biết hết giờ làm làm những cái gì? Kiều Diệc Oản là một cô nhóc khiến người ta có cảm giác thân thiện, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng không hề kiêu ngạo xem thường người khác, cũng không dùng sắc đẹp của mình đi lấy lòng cấp trên. Làm việc với cô, rất yên tĩnh bình thản, kể cả không nói lời nào, cũng không cảm thấy buồn tẻ. Amy muốn tìm áo đắp cho Kiều Diệc Oản đang lạnh run, mà tìm nửa ngày mới nhớ ra hôm nay mình cũng chỉ mặc mỗi bộ quần áo trên người.

Cộc cộc. Cửa bị gõ nhẹ hai cái, Amy thuận miệng nói “Mời vào”

Bây giờ là lúc nghỉ trưa, chẳng lẽ lại là đồng nghiệp nam thầm mến Kiều Diệc Oản đến nói chuyện phiếm? Amy định mở miệng giễu cợt, khi nhìn rõ người đàn ông anh tuấn cao lớn trước mặt, vì kinh sợ quá mức mà chống tay lên bàn vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa thì đẩy đổ ghế.

Vội vàng luống cuống sửa sang lại dung nhan mới ngập ngừng khẽ hỏi “Tổng… Tổng giám đốc, chào… chào buổi trưa”

“Chào” Hà Dĩ Mục gật gật đầu.

Dung mạo anh tuấn, khí chất nho nhã, mà ngạo nghễ kia khiến tim Amy đập loạn xạ.

Ôi trời ơi! Bảo sao nhân viên nữ ở đây luôn ảo tưởng với tổng giám đốc.

Cho dù là vì hào quang kim Cương của chiếc ghế tổng giám đốc phu nhân, hay là bạn gái của người đàn ông anh tuấn này, cũng đều đáng để rất nhiều phụ nữ lao vào. “Tổng giám đốc, xin hỏi anh có việc gì không?” Amy híp mắt cẩn thận hỏi.

“Không có gì, tôi chỉ tiện đường ghé qua thôi”

Hà Dĩ Mục cầm trong tay một đống đồ, đi thẳng tới bàn của Kiều Diệc Oản.

Kiều Diệc Oản vẫn ngủ say să, khi tay anh chạm vào mái tóc cô, cô cũng chỉ hơi nhíu mày, trề môi rồi lại tiếp tục ngủ.

Đêm qua cô mệt chết đi. Khóe miệng anh cong lên, tâm tình vừa vui vẻ vừa thương tiếc.

Ngón tay chạm vào da thịt lạnh cóng của cô anh mới nhớ ra mục đích đến đây, vội vàng choàng áo lông dê lên vai cô, nhét cả miếng đệm mềm mại vào sau lưng cô.

Anh nhìn quanh bốn phía nghĩ xem có nên trang bị một phòng nghỉ cạnh cửa sổ không, để giường đơn, để Kiều Diệc Oản sau này có thể nằm nghỉ trưa một chút.

Cô nhóc cố chấp này kiên quyết không chịu đến phòng nghỉ rộng rãi thoải mái của anh nghỉ trưa, mặc dù anh đã khuyên bảo nhiều lần nhưng cô vẫn không chịu đồng ý.

Amy trợn mắt há mồm nhìn tổng giám đốc, quả thật không thể tin vào mắt mình được.

Trời ạ! Có ai nói cho cô biết đây không phải là thật đi? Kiều Diệc Oản lại chính là người phụ nữ có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc.

Bảo sao đối với những người theo đuổi kia cô đều nhìn không vào mắt “Cô tên là Amy phải không?” Hà Dĩ Mục quay đầu hỏi Amy.

“Vâng, vâng, tổng giám đốc” Amy hưng phấn đến đỏ cả mặt.

“Sau này nhờ cô chăm sóc cô ấy nhiều hơn”

Amy gật đầu như bằm tỏi.

“Không có gì! Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ chăm sóc Kiều Diệc Oản thật tốt”

Hà Dĩ Mục đi ra, Kiều Diệc Oản vẫn chưa tỉnh.

Điện thoại đổ chuông nhắc lịch, cho nên anh đành buông tha cô bé yêu quý đang ngủ rất ngọt ngào để trở về phòng làm việc “Cha, cha tìm con có chuyện gì không ạ?” Anh gọi lại.

“Nghe nói con không thèm gặp Lynda tiểu thư” Giọng ông có vẻ không vui.

“Cha, Hà thị của chúng ta không cần bất kỳ người phụ nữ có gia thế nào nào dệt gấm thêm hoa nữa, cha không cần phải bán con cầu vinh chứ?”

“Đồ láo toét” Ông Hà quát vào điện thoại “Ta cũng chỉ suy nghĩ cho tiền đồ của con. Trên thương trường, thêm một mối quan hệ là mở ra thêm một con đường”

Hà Dĩ Mục mỉm cười “Cha, con đã nhận Hamilton tiên sinh là cha nuôi, cho nên con căn bản không cần thêm bản lĩnh con gái ông ấy nữa”

“Cái gì?” Ông Hà vừa mừng vừa sợ “Thằng nhóc này, con nói thật chứ?”

“Cha, cha nuôi đã nhìn nhận con là một nhân tài, chỉ có cha mẹ luôn nghĩ con phải nhờ vào các mối quan hệ mới có thể phát triển Hà Thị, con thật sự đau lòng”

Ông Hà cũng cười “Con là con ta, tất nhiên ta phải suy nghĩ cho con nhiều hơn. À phải, nghe nói con kết hôn với Kiều Diệc Oản?”

“Đúng vậy” Ngay sau ngày hóa giải hiểu lầm, Hà Dĩ Mục đã chở Kiều Diệc Oản đến tòa án công chứng kết hôn, về phần có thông báo việc cử hành hôn lễ hay không, anh cũng chưa vội.

Lần trước, anh không muốn quá ích kỷ. Vẫn muốn cho cô một cơ hội, nếu hai người thực sự chia tay, anh cũng không muốn cuộc sống của Kiều Diệc Oản lại trải qua một kinh nghiệm “ly hôn”

Thế nhưng lần này, bất kể thế nào anh cũng không buông tay.

Ở bên cô càng lâu, anh lại càng rõ ràng cô là người phụ nữ duy nhất anh muốn yêu thương nghiêm túc cả đời này.

Kể cả sau này Kiều Diệc Oản đổi ý, anh cũng tuyệt đối không buông ra.

Ông Hạ im lặng một hồi mới nói “Ta đã cho người điều tra thân thế của nó, mặc dù không phải gia đình quá giàu có, nhưng cũng là gia đình khá giả ở Đài Nam, xem như cũng môn đăng hạ đối với nhà chúng ta”

Hà Dĩ Mục nhún nhún vai.

Anh đối với cái quan niệm môn đăng hộ đối cũng không phủ nhận, nhưng kể cả Kiều Diệc Oản xuất thân thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự lựa chọn của anh

“Mặc kệ mẹ con có thái độ thế nào, ta cũng không can thiệp vào hôn nhân của con nữa” Ông Hà thở dài.

Hà Dĩ Mục ngẩn ra, sau đó thật lòng nói “Cảm ơn cha”

“Chuyện mẹ chồng nàng dâu vốn như nước với lửa, trước mắt mẹ con có thể không thèm để ý đến con bé, dần dần sẽ tốt hơn. Chỉ có điều, bất kể Kiều Diệc Oản có sinh hay không, con đều phải cho ta một thằng cháu đích tôn”

Nói cách khác, nếu Kiều Diệc Oản không sinh được con trai, nhất định phải kiếm người khác hoàn thành “trách nhiệm nặng nề” nối dõi tông đường, cho dù là tình nhân cũng được.

Một câu nói, nháy mắt phá vỡ biểu hiện sáng suốt của ông Hà vừa rồi, tóm lại ông cũng chỉ là ông già thông thái rởm. Hà Dĩ Mục thở dài “Cha, chẳng lẽ nhiều năm qua, mẹ yên ổn ngồi ở vị trí Hà phu nhân là dựa vào con sao?”

Nếu như bà không sinh con, có phải đã bị hạ bệ sớm rồi? Ông Hà không trả lời, xem chư đồng tình.

“Con thật sự cảm thấy buồn thay cho mẹ” Hà Dĩ Mục thở dài “Nhưng con sẽ không để vợ mình rơi vào nông nỗi đó”

“Con có ý gì?”

“Bất kể con trai hay con gái, con của con sẽ do vợ con sinh ra. Con, không cần con riêng”

“Khốn kiếp, con là người bình thường nhà họ Hạ sao? Hà gia chúng tab a đời con một, sản nghiệp lớn như vậy, phải có người thừa kế”

“Con gái cũng có thể thừa kế được”

“Phụ nữ thì làm được chuyện gì lớn?” Ông Hà hừ lạnh.

“Cha, cha càng nói như vậy, con càng ước gì Oản Oản sinh con gái, con mạn phép để cho con gái cho thừa kế gia nghiệp”

“Con, con… đồ bất hiếu” Ông Hạ giận điên quăng điện thoại.

Hà Dĩ Mục từ từ để điện thoại xuống, lấy tay bóp trán.

Con gái.

Con trai. Nếu không có đứa nào thì sao? Cả đời này anh chỉ cần một mình Oản oản là đủ rồi.

Hà Dĩ Mục đột nhiên cười cười. Anh trước đây từng hi vọng, mình gặp được Kiều Diệc Oản lúc còn trẻ, nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy ông trời đối xử với anh không tệ, cho anh một cuộc sống hoàn mỹ.

Nếu lúc còn trẻ anh lựa chọn Kiều Diệc Oản, mặc dù anh có kiên trì yêu thương, nhưng khó tránh khỏi cha mẹ ở sau lưng xía vào, khiến Kiều Diệc Oản thêm khó khăn.

Còn bây giờ anh đã đủ trưởng thành, đủ lớn mạnh, quyền lực ở Hà thị cũng hoàn toàn rơi vào tay anh, cha mẹ cũng không làm gì được nữa.

Cuộc đời anh do anh làm chủ, sẽ không bị bất kỳ kẻ nào quản chế nữa.

Anh có thể bảo vệ người phụ nữ của mình cả đời.

“oản oản… Nhớ tới cô nhóc mềm mại này, tim của anh, lại cảm thấy vô cùng ấm áp”

Trước khi tan việc, một cuộc điện thoại khẩn ở nước ngoài kéo Hà Dĩ Mục, phía nhà cung ứng xảy ra chút vấn đề, anh khẩn cấp triệu tập cuộc họp, thời gian nửa tiếng một tiếng khó mà kết thúc, cho nên anh gọi điện cho Kiều Diệc Oản, để cô về nhà trước.

“Em cũng không yểu điệu đến vậy, đừng lo lắng”

Kiều Diệc Oản không chịu được sự dặn dò rầy rà của anh, rõ ràng có tài xế đưa cô về, còn cái gì mà phải lo lắng? Bình thường đều là Hà Dĩ Mục tự mình lái xe, chỉ khi nào thực sự không thể phân thân thì mới đề tài xế đưa Kiều Diệc Oản về.

Anh bất đắc dĩ cười cười, anh cũng quen với sự độc lập tự chủ của cô rồi, nhưng cứ không ngừng lo lắng được “Cố gắng lên, em về làm mấu món ăn thích nhất cho anh” Kiều Diệc Oản cũng cảm hấy thái độ của mình hơi tệ vội vàng bổ sung một câu.

“Ừ” Anh nói “Oản oản, anh yêu em”

“Được rồi, được rồi, ngày nào cũng nói, anh không thấy phiền à?”

Kiều Diệc Oản liếc mắt nhìn tài xế đang hé miệng cười, đỏ mặt cúp điện thoại.

“Thiếu phu nhân, cô thật là có phúc, thiếu gia là một người chồng tốt” Tài xế cười he he.

Những người xung quanh Hà Dĩ Mục chắc cũng biết chuyện anh kết hôn rồi.

Đường đường là một kim Cương vương tử mà lại kết hôn khiêm tốn như vậy, mặc dù họ không hiểu nổi, nhưng người có tiền thường không làm việc theo suy đoán thông thường, cho nên bọn họ cũng sẽ không ngạc nhiên hỏi đông hỏi tây.

“Chẳng phải đâu, anh ấy cứ như ông già, cả ngày rầy rà sai bảo, phiền chết đi được” Kiều Diệc Oản hờn dỗi phản bác.

“Có thật không, nhưng theo tôi được biết, thiếu gia là người không nói nhiều. Có nhiều khi cả ngày không thấy anh ấy nói lời nào”

“Vậy chắc anh ấy đặc biệt thích quản tôi, chẳng có chút tự do nào cả” Kiều Diệc Oản nghe vậy trong lòng ngọt ngào nhưng vẫn cứ mạnh miệng. Tài xế nhìn đôi má hồng hồng của cô, rõ ràng là một cô bé ngây thơ đáng yêu đang rất hạnh phúc.

Đưa cô đến nơi, tài xế lập tức đi luôn, sau khi ra khỏi thang máy, Kiều Diệc Oản xách một túi thực phẩm mua ở siêu thị, tay kia lục trong túi tìm chìa khóa.

“Hi, chị Tư”

Một thiếu niên cao gầy núp trong bóng tối chợt đi tôi, dọa cô giật mình, túi trên tay rơi xuống đất. Thức ăn bên trong văng tung tóe.

“Tiểu Phi?” Kiều Diệc Oản kinh ngạc nhìn thiếu niên cợt nhả trước mặt. Cậu mặc áo trắng, một chiếc quần rộng thùng thình, giày thể thao hàng hiệu, tóc nhuộm màu bạch kim, tai trái đeo một chiếc vòng đá, chẳng khác gì mấy thằng thanh niên đầu đường xó chợ.

“Là em mà… chị Tư, chị không phải nhanh như vậy đã quên mất em chứ?” Kiều Diệc Phi khom lưng giúp cô nhặt đồ văng trên đất.

“Không phải em đang đi học sao? Chạy đến đây làm gì?”

Kiều Diệc Oản biết chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, quan hệ của cô với chị em từ trước đến giờ đều không tốt chút nào, Kiều Diệc Phi đột nhiên xuất hiện, quả thật là bất thường.

“Em nhớ chị, đến thăm một chút không được sao?”

“Em tốt bụng thế sao?” Kiều Diệc Oản cười lạnh.

“Chị vĩnh viễn là chị gái em, còn nữa em đã đến, chẳng lẽ chị không mời em vào nhà nghỉ ngơi một chút?” Kiều Diệc Phi lấc cấc nói.

Kiều Diệc Oản cau mày nhìn hắn, không hiểu rốt cuộc đang làm cái trò gì.

“Chị Tư, chị không định nói với bố mẹ chuyện đang ở chung với đàn ông à?” Kiều Diệc Phi nhếch mày vẻ khinh thường “Phải không, em biết chị đang ở chung với một người đàn ông, với khả năng của chị không thể ở trọ ở một nơi xa hoa như thế này, có lẽ, em có thể gặp thẳng người đàn ông kia, nói với anh ta chị là một người vô tình đến mức nào, đến em trai cũng không cho vào nhà”

Kiều Diệc Oản nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, mở cửa cho Kiều Diệc Phi đi vào.

Cô không muốn gây phiền toái cho Hà Dĩ Mục.

Kết hôn là việc đại sự cả đời, cô không biết cho người nhà biết, ngoài việc từ đầu bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, cũng vì cô biết người nhà mình đức hạnh ra sao, bọn họ ước gì leo lên gia đình phú quý như Hà gia, đến lúc đó không biết còn xảy ra những chuyện khó coi gì nữa.

Kiều Diệc Phi vừa vào nhà đã nhìn đông nhìn tây rồi huýt sáo “Thật tốt nha. Chị Tư, em còn lo lắng chị cả đời chạy theo cái tên Kiều Diệc Viễn ngu ngốc kia cơ đấy”

“Câm miệng, cậu rốt cuộc muốn cái gì?” Kiều Diệc Oản lạnh lùng đáp.

Cô vẫn nhớ khi còn bé, Kiều Diệc Phi được mẹ ngầm cho phép, nó dám cầm gạch đập vào đầu Kiều Diệc Viễn, nếu không kịp thời đưa đi bệnh viện chắc Kiều Diệc Viễn đã chết rồi.

Khi đó Kiều Diệc Viễn máu chảy đầy đất, cũng chính từ lúc đó cô thấy sợ máu.

Kiều Diệc Viễn từ nhỏ đã hiểu chuyện, không bao giờ phản ứng lại sự khiêu khích của chị em Kiều gia, cho nên Kiều Diệc Oản mới không ưa sự phách lối của chị em nhà mình.

Kiều Diệc Phi thờ ơ nhún vai “Chị Tư, em có thể ở đây vài ngày được không?”

“Không được”

“Chị Tư, chị thật không thương chị em gì cả” Kiều Diệc Phi kêu to.

“Cậu đừng nghĩ bừa. Tôi đã bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, không còn là người của Kiều gia nữa” Kiều Diệc Oản mắt lạnh nhìn hắn “Bọn họ là hai ông bà già ngu ngốc, để ý đến họ làm gì.” Kiểu Diệc Phi cũng chẳng hề để ý nói “Trong lòng em, chị vĩnh viễn là chị Tư yêu quý”

Kiều Diệc Oản nhìn hắn chằm chằm “Đừng nói những lời vô ích. Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”

Kiều Diệc Phi liếc mắt vòng vo hồi lâu, cuối cùng mới cúi dầu, ngập ngừng nói “Em đâm người ta, muốn tìm một nơi tránh mấy ngày”

Kiều Diệc Phi từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức, trong trường học cũng vô kỷ luật, chẳng khác gì một tên côn đồ, cả ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, gây gổ đánh nhau.

Trước kia gây chuyện vặt vãnh, cha mẹ hắn còn lấy tiền giải quyết được, nhưng lần này, hắn chém bị thương một người thân của đại ca xã hội đen, đối phương đã nói, không càn tiền thuốc thang, chỉ cần bàn tay phải của kẻ chém người Kiều Diệc Phi”

Lúc này Kiều Diệc Phi mới ý thức được mình đã thực sự gặp họa, vội vàng từ Đài Nam chạy đến Đài Bắc tị nạn.

Nghe xong lời kể của em trai, Kiều Diệc Oản thấy trước mặt tối sầm, trong nháy mắt cảm thấy bụng lại lâm râm đau.

Cô kéo mạnh tay Kiều Diệc Phi lôi ra ngoài “Cút, cút ra ngoài cho tôi”

“Kiều Diệc Oản, em không còn chỗ nào để đi, ba mẹ bảo em đến chỗ chị”

Kiều Diệc Phi cao to hơn Kiều Diệc Oản, có chết cũng không chịu đi, cô cũng không còn cách nào khác.

“Ba mẹ còn nói, chị nhất định phải chăm sóc em, để em đi tìm Kiều Diệc Viễn, cùng lắm thì để anh ta gánh tội thay em, bây giờ là thời điểm anh ta báo đáp Kiều gia” Kiều Diệc Phi có vẻ đắc .

Kiều Diệc Oản tức giận đến toàn thân phát run, cô cảm thấy xấu hổ vì đã sinh ra trong một gia đình như vậy.

Cô cảm thấy bụng càng đau dữ dội hơn, cô không thể đứng vững nữa, ngã lăn ra “Hà tiên sinh, xin ngài nhanh chóng đến bệnh viện Y, phu nhân của ngài hiện đang rất nguy hiểm”

Hà Dĩ Mục nhận được điện thoại của bệnh viện cả người cứng đờ, cấp dưới rõ ràng thấy vẻ mặt anh không bình thường, vội vàng ngừng thảo luận, chăm chú nhìn anh. Cúp điện thoại xong, Hà Dĩ Mục bình tĩnh nói với họ “Tôi có việc phải đi trước, Diệp Phàm sẽ phụ trách mọi người tiếp tục thảo luận”

Nói chưa dứt, anh đã bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Diệp Phàm không yên lòng, cũng chạy theo Hà Dĩ Mục xuống lầu.

Anh vội vã chạy ra bãi đỗ xe, quả nhiên thấy Hà Dĩ Mục đang ngẩn ngơ đứng đó.

“Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?” Anh vội vàng tiến đến hỏi.

Ánh mắt Hà Dĩ Mục mờ mịt “Diệp Phàm, xe tôi ở chỗ nào?”

Đầu óc anh bây giờ trống rỗn, chỉ muốn chạy ngay tới bệnh viện, mà không sao tìm được xe của mình. Tay anh run run, Diệp Phạm cầm chìa khóa trong tay anh, tìm được xe của anh, mở cửa ra, để anh ngồi vào ghế lái phụ”

“Tổng giám đốc, để tôi đưa anh đi”

Không biết vượt qua mấy đèn đỏ, rốt cuộc bọn họ cũng tới được bệnh viện.

Sau khi hỏi thăm bác sĩ, Hà Dĩ Mục mới biết Kiều Diệc Oản vì quá kích động nên đau bụng chảy máu, suýt thì sảy thai.

Hà Dĩ Mục ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm tay cô, hai người nhìn nhau hơi xấu hổ.

Bọn họ cũng không phát hiện, cô lại mang thai.

Anh và cô đều không có kinh nghiệm, lần này không biết là nên sợ hay nên vui.

“Sao lại tức giận như vậy?’ Hà Dĩ Mục sau khi xác định cô không sao mới hỏi.

“Xin hỏi…” Kiều Diệc Phi vẫn núp bên cạnh từ từ đi đến.

Cậu cũng chỉ là cố ý trêu chị chút thôi, cũng chỉ là vài câu nói, ai biết chị sẽ tức giận như vậy. Nghe Kiều Diệc Phi giải thích bập bõm xong, sắc mặt Hà Dĩ Mục tái xanh, lôi hắn ra khỏi phòng bệnh “Anh dẫn em đi đâu… A”

Một đấm mạnh rơi vào bụng Kiều Diệc Phi, không đợi hắn kịp phản ứng, một một đấm nữa giáng xuống.

Kiều Diệc Phi rõ ràng là cao thủ đánh đấm, lúc này lại hoàn toàn không có sức đánh trả.

Cuối cùng vẫn nhờ Diệp Phàm sợ gây án mạng, kéo Hà Dĩ Mục ra.

Kiều Diệc Phi vừa giận vừa hờn, nhưng đối mặt với lửa giận bừng bừng của anh, không dám ho he nửa tiếng.

“Cậu tới Đài Bắc trốn tránh?” Hà Dĩ Mục lạnh lùng nhìn hắn “Được, tôi giúp cậu”

“Thật chứ…” Kiều Diệc Phi lại vui vẻ, chỉ cần không bị bọn xã hội đeo đuổi theo chặt một cánh tay, chỉ bị đánh một trận thì ăn thua gì?”

“Diệc Phàm, liên lạc luật sư của tôi, giam cái kẻ bại hoại của xã hội này vào ngục! Đợi đến lúc vợ tôi vui vẻ, thì thả ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.