Khẩu AK Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

Chương 59: Chương 59





Sau buổi dự giờ đó, Bân bắt đầu công việc thường ngày, lên văn phòng nhận báo cáo, giải quyết, ký nhận các công việc, ngày xưa hắn từng làm bên xuất nhập hàng hóa, ký rất nhiều nhưng ko bao giờ ra tiền, bây giờ thì cũng toàn tháy chi tiền ra.

Tiền thu lại rất ít do ngoài 1 số ngành buôn bán của lão Phần nhưng ko nhiều để duy trì số lượng người và căn cứ nhiều.

Ăn mỗi khoản bán muối nhưng cũng đập chỗ khác hết chả về căn cứ chính được đồng nào, tiền của hắn hiện nay chủ yếu từ xưởng đúc tiền, mỗi chỗ nbayf làm hắn thoải mái vì nhiệm vụ của nó là đức càng nhiều càng tốt, không sợ lạm phát vì thị trường tiêu thụ luôn trong tình trạng cung ko đủ cầu.

Lão Phần hay các bộ phận cũng bắt đầu cung tiền mạnh tay hơn để mua nguyên liệu, kinh doanh chứ ko còn phải dè sẻn mang từng thỏi vàng đi đổi nữa.

Nhờ có việc đúc tiền sao cho giống mẫu tiền gốc nhà Tùy mà hắn cũng đã nhớ tới việc thỏi vàng thời này có tỷ lệ khác hơn so với vàng hiện đại về độ nguyên chất.

Hắn cho người mang tiền đi đổi vàng trên trấn, Lão Phần kiểm tra để tránh trường hợp có thàng bỏ thỏi chì vào trong ruột thỏi vàng, hoặc có thằng dùng đồng pha vào thỏi vàng.
Vàng là kim loại quý hiếm.

Cho đến nay, tổng sản lượng vàng do con người khai thác chỉ đạt là 190.000 tấn, trong đó hơn 2/3 được khai thác sau năm 1950.

Điều này đồng nghĩa với việc trong hàng nghìn năm lịch sử trước đây, lượng vàng sở hữu chỉ vỏn vẹn vài chục nghìn tấn, một nửa trong số đó được dùng để chế tạc các sản phẩm bằng vàng.Tuy nhiên, trong một số tác phẩm điện ảnh và truyền hình, chúng ta thường nghe kể rằng các bậc đế vương thời xưa có khi thưởng đến 10 vạn lượng vàng - mà theo cách đo đạc thời bấy giờ, 10 vạn lượng vàng tương đương với 500 kg vàng.Ngày nay, trữ lượng vàng của một quốc gia phát triển ở châu Âu chỉ còn vài trăm tấn, nếu ở Trung Quốc cổ đại có nhiều vàng như vậy thì bây giờ toàn bộ số vàng này đã đi đâu?
Trước thời nhà Tần và nhà Hán, cái mà người Trung Quốc gọi là vàng thực chất là...!đồng.

Vào thời điểm đó sản lượng đồng rất cao và tính chất hóa học của đồng rất ổn định nên đồng đã sớm trở thành đại diện cho tiền tệ, giao thương giữa các quốc gia cũng được thực hiện bằng đồng.

Nhìn bề ngoài, đồng có màu vàng, vì vậy "vàng" được nhắc đến tại thời điểm đó chính là đồng! Sau thời nhà Hán, vàng mới dần dần lọt vào tầm ngắm của con người.

Vào thời điểm đó, sản lượng vàng rất khan hiếm nên không được đưa vào giao thương mà chủ yếu dùng chế tác đồ thủ công mỹ nghệ cao cấp.Vào thời nhà Tùy và nhà Đường, vàng có giá trị cao nhất và có rất ít vàng nguyên chất.

Số vàng mà các hoàng đế cổ đại ban tặng là 10.000 lượng nhưng cũng không có nhiều vàng trong đó, hầu hết chỉ là bạc và đồng.
Chính vì nguyên nhân này mà khi thấy Bân dùng 5 thỏi vàng 1 kg mua chuộc đám cướp biển kia moi toàn bộ thông tin thì chúng nó đồng ý ngay, thì ra số vàng này ko chỉ đủ sống đời nó mà cả đời con nó luôn, đủ chúng nó mua mấy trăm mâu ruộng tốt làm địa chủ luôn.

Đúng là không bán đứng anh em bạn bè khi chưa được giá.

Hắn do ảnh hưởng của Phim trung quốc quá nhiều nên nghĩ thời này nhiều vàng lắm hay sao.

Hắn thấy phim trung quốc toàn từ thời cổ đại vua thưởng công cho quan lại hay buôn bán toàn ngàn lượng vạn lượng vàng, quy đổi 1 lượng vàng bằng 4 lượng Bạc.


Trong đó, khi hắn xem phim nàng Ngu Cơ thấy cảnh Tào Tháo chuộc Ngu Cơ khi nhà nàng sa cơ lỡ vận bị bắt và bán làm nô lệ những 500 lạng vàng.

Hắn thấy Tao tháo lúc làm chức quan bình thường mà bỏ 500 lượng vàng nhẹ nhàng như ko ý, lúc nào người cũng mang vàng nên thời đấy chắc cũng có nhiều vàng.

Thời gian tìm hiểu về đúc tiền và định lượng vàng bạc hăn mới ngớ người ra là thời cổ đại vàng chỉ làm thủ công mĩ nghệ cao cấp, ngoài dân gian có sử dụng vàng nhưng cực kì ít.

Thậm chí khi khai quật mộ sương ấp vương Lưu Hạ nhà Hán thì cũng chỉ có mấy chục đồng tiền vàng, thời tùy đường vàng bạc cũng ko nhiều.

Nêu như chúng ta xem phim yêu miêu truyện thì có thể thấy chỉ cần 1 hòm tiền đồng có thể khisn chỉ huy sứ ăn chơi sa xỉ, không cần phải vàng bạc làm gì, nó quá quý giá.
Bân cho lão Phần sử dụng cái máy thử vàng cầm tay và 1 ống dung dịch kiềm để kiểm tra tại chỗ.

Qua kiểm tra vàng chỉ có 75% thuần khiết.

còn lại là đồng vàng.

Lão Phần chặt chém mãi mới được thỏi vàng không pha trộn, kiểm tra cũng chỉ có 80% là vàng còn lại là đồng và tạp chất, bằng đúng với thỏi mà Lão phần đổi chỗ quan phủ.

Mang về bân xem thử , sau đó hắn cũng nhớ là mình còn đống vàng của Hoàng tộc Lâm Ấp mà Lão Phần đổi được chỗ bọn lính của Lưu Phương.

Dùng máy kiểm tra hiện đại hơn thì chả khác nhau mấy, hắn tiếc hận khi ko lấy vàng của Lâm Ấp ra thử lại mất đống tiền đổi thứ phế phẩm này.

Sau đó hắn còn tiếc hơn khi trước giờ lại lấy vàng 4 con 9 ra mà mua bán, may mà trước giờ dùng không nhiều.

Bân bèn cho người gọi Lão Tượng lên và nói:
-Ông cầm tầm 500 thỏi vàng này cho vào lò luyện lại , thêm tạp chất vào như những gì ta viết trên giấy này.

Cái máy này tí nữa bảo lão phần dạy ông, khi nào nó báo vàng nguyên chất 80% thì ông đã đạt yêu cầu.

Tiện thể thửu đập vụn nó ra như bột rồi so sánh xem màu của bột vàng nó có giống với màu bột vàng mà ta đổi từ quan phủ Nhà Tùy không.

Nếu 2 cái giống nhau ko phân biệt bằng mắt thường được thì ông cho nung chảy 500 thỏi này thành 600 thỏi cùng kích cỡ, chất lượng.


Vàng này ta sẽ đem giao dịch với bọn ngoại quốc và nhà Tùy.
Lão Tượng vâng dạ rồi cho người mang cả vàng, cả máy đi.

Lão tượng hiện nay rất được mọi người hâm mộ vì lão cũng chủ quản xưởng đúc tiền, tiền bạc mọi người tieu dùng từ đấy mà ra cả,thằng nào láo là lão cho nhận tiền sau luôn.

Bân nghĩ vụ làm ăn này lãi thật, tự dưng lãi 20% số vàng mình có, bảo sao lắm đứa thích pha tạp để kiếm siêu lợi nhuận, dù có cấm có phạt bao nhiêu đi nữa thì vẫn có thằng làm.
Xong chuyện tiền nong Bân bắt đầu thiết lập cơ quan tuyên truyền từ những người được đào tạo, chưa kể những cơ sở tình báo đã đc học tập phương thức tuyên truyền.

Hắn cho từ giờ đến lúc Nhà Tùy thua cuộc chiến với Cao Câu Ly để chuẩn bị, từ giờ đến lúc đó phải lên kế hoạch để còn làm ko ai phát hiện, làm sao để cho có bị phát hiện mà còn chạy được hoặc làm ko bị lộ.

Vì điều này, mà hắn phải chuẩn bị thật tốt, không thì có thằng bị bắt mà không chịu được tra tấn cả về tâm lí hay thể xác thì bọn nó khai bằng sạch.

Máy móc, căn cứ, vũ khí của hắn bị lộ thì có mà chết cả lũ, có thể chống đỡ được nhưng nó sẽ bắt hắn làm lại từ đầu vì hắn đã căng mỏng sức mình ra, nó cảm giác như 1 con cá sấu nhưng lại mang bộ da con người vậy.

Hắn có nhiều nhân viên, dân chúng, nhưng đất đai ko có mấy, lực lượng tinh nhuệ ko nhiều lại còn phân tán, vũ khí ko có dồng đều, nhân viên nhiều người chưa có đủ trung thành, nền móng trong dân chưa có nhiều.

Bân muốn mình làm chủ 1 tỉnh quá, chỉ cần hắn làm chủ 1 tỉnh thôi thì hắn thừa sức làm bất kì điều gì hắn muốn chứ ko giật áo bấu vai này, nhìn thì kinh đấy nhưng cây non mới nhú, phát triển tốt nhưng thân yếu, chặt 1 phát là đổ gục.

Vì Vậy mà hắn tính làm từ từ, đầu tiên là bắt đầu đánh tiếng, sau đó nhiều người cảm nhiễm hoặc nhiều người dân hiểu được công việc tổ chức này làm mới bắt đầu chiến dịch rải truyền đơn.

Truyền đơn bọn hắn dùng là hình vẽ màu mè ít chữ, dễ hiểu để người ko biết chứ hay biết chữ đều có thể hiểu được như cách mấy tờ rơi quảng cáo như hiện đại.
Hắn sẽ quyết định khi nhận được thông tin Dương Quảng thua tại Cao Câu Li thì hắn sẽ khởi sự nhưng từ lúc này đén lúc thua nặng nhất là chiến dịch năm 612, hắn còn 4 năm.

Hiện tại Tùy dạng đế mới hơn 2 năm trước đấm vỡ mồm Khiết đan, sau hơn 1 năm sau tức là năm nay 608 hắn ta lại vừa đấm vỡ mồm Thổ dục hồn, cướp được rất nhiều ngựa và của cải cũng như nô lệ.

Danh khí hiện nay của hắn cực cao, sức mạnh quốc gia đầy tràn, quốc khố bị hắn vắt lên vắt xuống nhưng vẫn luôn đầy tràn vì lúc này ngoài số của cải cướp được kia thì hắn có 1 đống các vị đại thần, quan lại cấp dưới có năng lực, có tâm, là lương đống quốc gia.

Tướng lĩnh cũng như vậy, thời của hắn tướng lĩnh có tài có tầm rất nhiều, nhiều hơn cả thời Lí Thế Dân, quân đội tinh nhuệ, đánh các quốc gia xung quanh trong thời gian nhanh chóng đỡ tốn tiền mà còn có 1 đống cướp về, lúc này cặp anh em nổi tiếng Lí Thế Dân, Lí Kiến Thành đang làm những tiểu tướng nhỏ bé dưới trướng Tùy Dạng Đế.

Người ngoài nhìn vào ko ai nghĩ chỉ trong 5 năm nữa là nhà tùy suy yếu, rồi thêm 5 năm nữa thì sụp đổ hoàn toàn.


Chỉ trong tay 1 vị vua có tài chính trị, quân sự, được coi là vị vua thiên tài đưa 1 đế quốc bị cày trong vài trăm năm nội chiến, mới phục hồi len đỉnh cao danh vọng.
Bân hiện nay đang ráo riết thực hiện kế hoạch tuyên truyền, từ truyền miệng đến đến tuyển mộ nhân viên ngay trong lòng địch.

Tuy nhiên Bân vẫn chưa khởi động kế hoạch này vì đơn giản nếu như học các cuộc khởi nghĩa phong kiến thì phải có nhân danh gì đó, chứ ko là dập sớm do phản bội.

Nếu như học theo kiểu hiện đại thế kỉ 20 thì phải có đảng phải, có cương lĩnh, hệ tư tưởng rõ rang thì mới tập hợp được mọi người và sự ủng hộ của nhân dân.

Mà khổ nỗi hệ tư tưởng của hắn mà đưa ra thì đảm bảo ko chỉ người Hán mà ngay cả người Việt cũng chống lại hắn vì hắn muốn cải cách ruộng đất.

Thời dại này là cái thời có ruộng đất là có mọi thứ, thời đại địa chủ cầm quyền thiên hạ thì hắn sẽ bị những địa chủ, quý tộc người Việt lẫn hán hành ra bã.

Đơn giản hắn chỉ cho mọi người niềm tin và ước mơ xa vời trong khi đám lắm tiền nhiều của kia có đống gạo và tiền, quyền lực để cho cực kì nhiều người bỏ đi niềm tin và tương lai mơ hồ, xa vời đấy.
Bân suy nghĩ nhiều ngày đến hỏi những người thuộc căn cứ cũ về ý định khẩu hiệu tuyên truyền này vì những người ở đây tư tưởng gia tộc và địa chủ rất ít, họ ở tầng đáy, mà họ cũng ko phải địa chủ nên họ không bị xung đột lợi ích nên họ cho cái nhìn khách quan hơn cũng như ít phản đối.

Mọi hội họp nghe những gì hắn nói và những gì hắn nghĩ thì có nhiều chỗ khâm phục cũng nhiều cái ko hiểu.

Nhất là phần cương lĩnh điều lệ, có nhiều người thấy điều này rất hay, có nó sẽ giảm bớt tệ nạn trong các nghĩa quân, tổ chức, mọi người có mục tiêu rõ rang để phấn đấu, có tư tưởng rõ ràng với mục tiêu mình hướng tới, lối đi đúng đắn ko mơ hồ.

Khi nói về khoản cải cách ruộng đất, phân chia lại đất đai cho nông dân thì nhiều người thấy nhiều cái khó hiểu, nhưng cũng nhiều người có ý định phản đối vì họ tiếp xúc với xã hội này nhiều hơn Bân nhiều.
Đầu tiên ngày xưa địa chủ và quý tộc gần như là 1, đấy là những người thế lực lớn, ngoài ra cũng có các địa chủ nhỏ có ít đất đai hơn, tuy nhiên những địa chủ này đa phần là chi nhánh của các gia tộc, các quý tộc lớn.

Các gia tộc, quý tộc này cho nhánh của mình về nhưng vùng nông thôn để khai chi tán nghiệp, lập thêm các cơ sở kinh doanh khác, đặc biệt nếu như bị diệt tộc thì còn có đường mà chạy trốn cũng như có hậu đại cho dòng tộc mình nếu những người cầm quyền thực sự bị diệt.

Một số địa chủ nhỏ là các quan chức, tướng lĩnh quân đội có chức trung bình hoặc thấp, có công trạng nên được ban đất hoặc tích lũy tài sản khi còn tại vị mà mua bán đất, thâu tóm đất đai thành địa chủ.

Khi chính quyền phong kiến đánh thuế lên người dân thì thấy đánh thuế người dân nghèo và địa chủ giàu có là như nhau, chưa kể đám địa chủ giàu chảy mỡ ra thì đóng thuế quá ít, khi đó những người dân nghèo lại đóng như người giàu.

Chưa kể nếu muốn tăng thuế để thêm ngân sách thì đám giàu chả sao nhưng lại hại người dân thường, họ bất bình lại nổi dậy liên miên lật đổ chính quyền trung ương thì khổ, mà đám dân thường từ nông dân, công nhân lại là lực lượng chính nổi dậy.
Điều này dẫn tới khi nhà Tấn bị chia cắt cát cứ hàng chục quốc gia thì điểm yếu chính sách đánh thuế này bắt đầu lộ ra, những quốc gia mới lập có ít dân hơn nhà Tấn rất nhiều.

Chưa kể các nước này đánh nhau tùm lum dẫn đến việc nạn đói, đi phu, chết do chiến tranh dẫn đến dân số suy giảm, dân giảm thì thuế thu ít đi, thuế ít lại tăng thuế, dân nổi dậy chống chính quyền.

Vì vậy mà sau khi nhà Tấn sụp các quốc gia thay đổi chính sách thuế bằng cách ko đánh thuế trên đầu người mà đánh thuế trên số ruộng đất sở hữu, không đánh thuế trên đầu người nữa.

Chính sách này sinh ra có 2 mục đích:
-Đầu tiên đó là tăng thu ngân sách quốc gia nhất là đánh thuế những người giàu sở hữu nhiều ruộng đất, lúc này đất đai la gánh nặng.

Lúc này dân chúng bình dân sẽ sở hữu nhiều đất đai hơn, tự trồng lương thực chính bản thân mình sử dụng và nộp thuế, thuế thu tăng vọt do người giàu đóng nhiều hơn, triều đình có tiền cho chiến tranh.


Dân có tiền , có ruộng, có lương thực sẽ không phản loạn nữa mà tập trung sinh đẻ sản xuất lương thực, hàng hóa, đóng thuế cho triều đình, khiến cho triều đình vững mạnh, đầ tư nhiều tiền cho quân đội khiến đất nước hung mạnh.
-Thứ 2 chúng ta đều biết là kinh tế các nước phương đông nhất là các nước đồng văn là nền kinh tế nông nghiệp, phụ thuộc nông nghiệp, chính vì vậy mà ai có nhiều dất đai tức là có nhiều lương thực và càng giàu có, có ảnh hưởng lớn với xã hội.

Vì vậy mục tiêu chính sách này đó là để làm giảm ảnh hưởng, cức mạnh của các quý tộc , các gia tộc lớn có bề dày văn hóa, vì họ là những kẻ sở hữu nhiều ruộng đất nhất, cả vạn đến chục vạn mẫu.

KHi những kẻ này có nhiều đất nhiều lương thì ảnh hưởng của chúng trong triều đình tăng lên, khi số đất công triều đình thu thuế không bằng số đất đai gia tộc, quý tộc nắm giữ thì lúc này triều đình suy yếu và ko tránh được diệt vong.

Chưa kể tính thuế lên đầu người là tính toán đến số lượng người dân tự do, những gia tộc địa chủ có nhiều đất đai thì có nhiều nông nô để canh tác nhưng thuế chỉ tính mỗi lên đầu địa chủ, nhưng người nông nô ko thuộc diện nộp thuế.

Thế nên có rất nhiều nông đân sau khi bị chiếm đoạt đất đai thì họ tình nguyện làm nông nô để khỏi nộp thuế mà lại có người bảo vệ, cuộc sống nhiều khi đỡ khổ hơn dân tự do, tất nhiên bù lại họ mất tự do.

Những nông nô, tá điền khi nằm trong tay gia tộc, quý tộc sẽ nghiễm nhiên trở thành nguồn mộ lính cho gia tộc và họ nắm trong tay nguồn tư binh đáng gờm.

Chưa kể khi có chiến tranh thì những quý tộc, gia tộc, địa chủ lớn có thể mang số lượng lính này góp quân để chia nhiều hơn thành quả chiến tranh.

Khi tạo phản thì họ cũng có số quân cực kì đông để lật đổ người cầm quyền, mà về mặt giấy tờ nó không có trong danh sách triều đình, từ đó giấu tai mắt bên ngoài sức mạnh của mình.
Khi chính sách này tung a thì đúng là gây cho các gia tộc, quý tộc lớn những vết thương cực kì nghiêm trọng, tuy nhiên họ chuyển sang kinh doanh, chiếm các mặt hàng thiết yếu và hình thành các tầng lớp tư bản độc quyền nhưng mang màu săc, tư tưởng phong kiến.

Những kẻ nào ko có người chống lưng mà ngoi lên thì bị thịt cho bằng sạch, vì bọn họ vẫn nắm tư liệu sản xuất, quyền lực, quân đội, đặc biệt là Tri thức.

Họ vẫn nắm tri thức tất cả các mặt trong xã hội từ quản lí đến nhân sự, khoa học công nghệ, ai có gì tiến bộ hơn là họ tiêu diệt và gom số tri thức người khác vất vả bao năm làm của mình.

Ngoài ra, có 1 bất cập là những gia tộc này có thể thương gân động cốt với chính sách thu thuế mới của các chính quyền phong kiến.

Tuy nhiên các gia tộc có vẻ không sợ vì họ ngoài cachs lách luật kể trên thì họ có thể vin vào chính sách khác thuộc đặc quyền của họ đó là đất phong của triều đình cho họ.

Đây là cách cực kì hợp lí để chống lại chính sách của triều đình vì đất phong thuộc quyền quản lí của họ.

Họ có thể áp những chính sách khác lên đây, thu thuế cũng là họ thu thuế trước sau đó nộp triều đình bao nhiêu là quyền của họ, đất đai cũng là của người dân, họ ko cướp và ko sở hữu nhưng người thu thuế là của họ.

Quan lại địa phương chỉ quản lí được trên đất triều đình, còn đất phong là của họ, họ quản lí thế nào việc họ, triều đình giám sát thu thuế nhưng họ qua mặt được hết.

Đất phong này sẽ tính thuế lên người dân có ruộng trên đất phong, còn họ cần gì ruộng vì thuế đều chảy vào túi họ.

Sự việc này đến hết thời Kì Nhà Đường cũng ko giải quyết hết được, đến khi Triệu Khuông Dẫn lập ra nhà Tống và thấy sự bất hợp lí nên ông đã thay đổi chính sách này, nó làm tienf đề cho các triều đại Nguyên,Minh,Thanh học theo và thành công.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.