Bân mệt nhoài người, đi vào đánh luôn 1 giấc đến tối, đúng là tuổi hắn hiện nay cả cơ thể lẫn não bộ đều ko phù hợp với các cuộc họp tốn nhiều noron thần kinh như này.Người lớn có khi ngồi nghỉ ngơi thư thái 1 tiếng hoặc ngủ 1-2 tiếng là ok nhưng hắn hiện tại là trẻ con nên ko trâu bò như thế.
Buổi tối hắn ăn cơm xong rồi ngồi xem anime, trên máy chiếu kết nối với cái laptop, trên đó có nguyên bộ 7 viên ngọc rồng, Naruto, ninja loạn thị, pokemon, doraemon, Gate: Jieitai Kanochi nite, Kaku Tatakaeri, tít và mít, Tom and Jerry, đấu phá thương khung, đấu la đại lục……….
Hắn lúc đầu xem 1 mình rồi lại cho đám lính thông tin và nhân viên văn phòng cũng như con cái các đại lão đưa đến chăm sóc hắn để hắn chọn làm vợ cũng xem , đám này về kẻ lể vớ vẩn rồi thì cuối tuần cả làng xem.
Giờ mỗi tối cuối tuần là giờ cả làng tập trung sân có 1 tiếng xem phim, người đông nghịt, vì cả nhà đi xem phim chứ ko phải ko phải 1 người, làm hắn phải sử dụng dàn giáo để tăng thêm chỗ ngồi, trông chả khác thời bao cấp cả làng có 1 cái tivi.
Chỉ khác ở chỗ là đây có máy chiếu bóng và dàn âm thanh cực lớn chieus và cho mọi người nghe đã.
Trẻ con sau hôm xem phim cũng đến trường hoăc chơi bời cũng học nhân vật trong phim, mấy tiệm may trong làng trừ bộ nào khó quá nhưng những bộ dễ cũng đặt làm may như trong Phim.
Có 1 hôm Bân ra ngoài đường chơi thấy mấy thằng may áo giống bộ áo của quy môn phái trong 7 viên ngọc rồng, thằng thì mặc áo vua hải tặc.
Thậm chí bên xưởng rèn đúc chạy vào chỗ hắn xin chế tạo kiếm nhật và cho ưu tiên xem bộ ninja loạn thị vì nó có quá nhiều cách rèn hay, các chế tạo đồ vậy, vũ khí thời phong kiến lại phù hợp với điều kiện hkhoa học, dễ sao chép, kể cả vũ khí nóng lạnh.
Bân đang uể oải nằm xem phim chờ những ngày họp căng thẳng tiếp theo, hiopj mệt vãi đái, giải trình nhiều vãi đái.
Hắn nhớ mấy buổi họp của công ty mà phải giải trình 1 đống, giải trình rất nhiều vấn đề cực kì đau đầu.
Bây giờ tiếp xúc với chính trị, quân sự , xã hội nó còn đau đầu hơn, bao sao các chính trị gia đều điều khiển và bắt các doanh nghiệp cống mình tiền mà họ chả cần độngtác gì mấy.Đơn giản họ ở 1 cái tầm hoàn toàn khác rồi, họ quản lí, lo cơm nước cho cả triệu, chục triệu con người, 1 quyết định của họ có thể làm cả núi tiền bốc hơi hay mạnh sống cả nghìn doanh nghiệp to nhỏ chứ ko phải anh quản lí vài trăm hay vài nghìn người, có 1 doanh nghiệp có thể hiểu.
Hôm sau cuộc họp bắt đầu, hôm sau nữa cuộc họp bắt đầu , mấy hôm liên tiếp họp và họp, mọi người cũng đắm chìm trong họp, Bân ko chịu đc nữa rồi, hắn sợ kiểu này chắc đoản thọ sớm.
1 loạt vấn đề từ dân sinh, xây dựng, đường xá, lương thực, sản xuất, chế tạo, nguyên liệu, quặng, vận chuyển, địa điểm xây dựng thành phố, xây dựng công trình phục vụ nông nghiệp.
nhân khảu, giáo dục, căn cứ cũ, các vùng đất phụ thuộc, thuế má.
Cực kì nhiều vấn đề phát sinh trong lúc bắt đầu kế hoạch, đến khi kế hoạch thành thì còn nhiều vấn đề hơn, như vấn đề tuyên truyền, ngoại giao đã là 1 vấn đề khó nhằn lắm rồi.
Chưa kể còn đặt mục tiêu bao lâu thì ổn định, bao lâu thì tiến hành tổng khởi nghĩa giành độc lập, thế là ngày cuối cùng họp đã xong, ké hoạch sau khi thông não mọi người đã được đồng thuận và nhất trí cao.
Hắn chốt đúng 1 câu kết thúc buổi họp:
-Chúng ta sẽ làm 1 kế hoạch 7- 8 năm trong đó 2 năm để bơm sức cho Cao Câu Ly và Lâm Ấp, khi cuộc chiến lần 1 kết thúc 2 năm để xây dựng căn cứ và đường xá, ổn định cuộc sống người dân vùng mới chiếm dược.
3 -4 năm tiếp theo phát triển quân đội, kinh tế, nhân lực, tuyên truyền, sang năm thứ 5 chúng ta tổng khởi nghĩa giành độc lập.
Khi nhà Tùy thua Cao Câu Ly lần 2 và các cuộc khởi nghĩa đánh suy yếu Nhà Tùy, thậm chí cắt xẻ nhà Tùy thì là cơ hội chúng ta tổng khởi nghĩa.
-Như vậy là chúng ta sẽ khởi nghĩa giành độc lập sớm hơn 2 năm so với kế hoạch ban đầu đề ra.
Có 2 năm sớm này ta dùng để ổn định người dân và tiêu diệt các thê lực cát cứ quý tộc cũ người Việt cũng như nguời Hán.
Nhưng có thể trong 2 năm này chúng ta có thể đánh nhau với 1 số thế lực cát cứ nhà Tùy, nên chúng ta cần có quân thường trực mạnh để đánh bật chúng ko cho chúng can dự nội bộ Giao Châu.
Bân bắt buộc phải nói ra việc này vì khi hắn xem phim Tùy Đường diễn nghĩa thì hắn Phát hiện ko chỉ có Tiêu Tiển, Phùng Áng mà còn có 1 kẻ sống lâu hơn Tiêu Tiển là Lâm Sĩ Hoằng, Hoàng đế nước Sở hoặc là Nam Việt Vương.
Tên này chiếm 1 vùng rộng lớn từ Giang Tây đến Quảng đông, Nếu chỉ tính xưng đế lập quốc thì ko có Phùng Áng thì Lâm sĩ Hoằng là thằng sống lâu nhất, được lòng dân nhất vùng cát cứ, khi hắn đi đến đâu dân địa phương đều theo phò trợ.
Tay này là kẻ đầu tiên chiêu hàng Khâu Hòa Thái Thú Giao châu lúc đó.
Tuy nhiên, theo lịch sử thì thằng này năm 616 mới khởi nghĩa và năm 617 mới xưng đế, năm 618 mới yêu cầu Khâu Hòa theo mình, vậy hắn sẽ tổng khởi nghĩa thành công chỉ trong năm 616, chiếm thêm 1 vài vị trí chiến lược Phía Bắc nếu có đủ thời gian.
Nhưng nếu là Khâu Hòa thì hắn còn có thể lấy cớ Nhà Tùy hiện tại mà sợ, Khâu Hòa cũng có binh lực mạnh ở Giao Châu, tứ phía có địch nên chỉ chiêu hàng Khâu Hòa.
Vậy khi Bân tổng khởi nghĩa thành công thì sao, hắn sẽ cho người chiêu hàng ko đc nên ko đánh hay là thấy mày mới tự lập nên còn yếu mà tương hắn luôn, lúc này hắn cực kì cần quỹ thời gian ít ỏi để khôi phục và ổn định Giao Châu.
Lúc này Bân phải đối đầu với 2-3 kẻ địch, toàn thằng mạnh bao gồm Tiêu Tiển, Lâm Sĩ Hoằng, thậm chí là cả Phùng Áng dù lúc này Phùng Áng theo Tiêu Tiển sau đó thì theo Lâm Sĩ Hoằng.
Vậy nên hắn bắt buộc cho cuộc chiến Tùy Cao Câu Ly diễn ra sớm hơn 1 năm, Lâm Ấp thì sớm hơn 10 năm tất cả chỉ đê có thể năm 616 khởi nghĩa hoặc 615 khởi nghĩa, vì tháng 9 năm 615 Tùy Dạng đế bị Đột quyết vây ở Nhạn Môn Quan.
Thời gian đấm nhau sớm hơn có thể Tùy dạng Đế bị Đột quyết vây sớm hơn hoặc có thể vẫn diễn ra như cũ chỉ cần có tin tình báo Tùy dạng đế vây lúc nào là khởi nghĩa lúc đấy.
Cùng với việc hiện nay căn cứ mới chỉ trong bí mật, làm chuyện lớn khó vô cùng, ko có vùng đất lớn nào để nuôi quân cũng như Phát triển.
vì vậy như căn nhà Ko có móng, nhà mái bằng xi măng cốt thép còn đỡ nhưng đây là nhà tranh vách đất.
Từ 2 chuyện này nên Bân quyết phải giải phóng dân tộc sớm ko thì sợ ko giữ nổi chính quyền mới thành lập mất, sau đó đánh hau giành chính quyền thì nước nhà bung bét hết, Nhà Đường đánh xuống có lực mà đỡ ko nữa.
Hắn oải quá rồi, mấy hôm nay càng ngày hắn ngủ ngày càng sớm, hôm nào cũng có cả cốc nước đường và truyền nước biển mà ko có lại.
Hắn yêu cầu các bô lão họp xong nghỉ ngơi 1 ngày đi vui chơi, bổ sung sức khỏe cho thoải mái đầu óc rồi mới về.
Mọi người chịu ngủ lại 1 tối bày tiệc tùng bằng cao lương mĩ vị trong cái đai cùng tài nấu ăn của hắn, ngủ 1 giấc thật say sưa, trưa hôm sau tất cả mọi người đi vè, ai về nhà nấy, làng thằng nào thằng đấy về , lúc về còn mang 1 đống tiền , đồ đạc, và cả bánh kẹo hắn cho.
Riêng 2 bản Mường được hắn cho sĩ quan lên huấn luyện quân sự để tác chiến vùng núi, mỗi bản 1 đại đội, quân số họ ko lo vì họ đã mở rộng dân số và đất đai sau quá trình sát nhập bằng bạo lực nhưng khá nhân văn với các bản lân cận.
2 Đại đội này là đội quân chuyên dùng vũ khí nóng, sau này có thể mở rộng thành những đoàn quân cơ động chuyên đánh địch, quấy rối, tiêu diệt 1 phần sức mạnh quân địch, làm chậm bước tiến quân địch vùng biên giới đồi núi ko phải ngồi thủ thành nữa.
Thế là đã là gần Tết rồi, từ buổi họp đến lúc này đã 6 tháng, 6 tháng qua hắn và đồng bọn làm việc cật lực ngày làm đêm nghỉ, tất cả để cho thành hình được 1 thương đoàn đường biển và 1 thương đoàn đường bộ.
Thương đoàn đường biển dự tính làm quen tàu, thuyền viên và học cách thiết kế cũng như sửa chữa, vận hành kiểu tàu mới.
Ngoài bản đồ hải trình, Kính lục phân, la bàn thì còn có các kiểu bánh lái mới, Mấy thứ này Bân cấm tất cả các thuyền trưởng của mình là ko đc cho phép kẻ nào biết, trong trường hợp bị tấn công thì 3 cái đầu ưu tiên hủy trước, đơn giản vì nó ảnh hưởng quá lớn đến thế giới.
Nếu tàu có thể về thì cứ men theo vùng ven biển mà về, sau đó dừng tại cảng của Vương Gia sau đó nhờ giúp đỡ để chờ tàu chở muối đến sau.
Đoàn buôn này cần phải có đội tình báo, và vũ khí hạng nhẹ đi cùng cả nóng lẫn lạnh, tránh vì tàu quá to đẹp trọng tải lớn và chở nhiều hàng quý giá sẽ là miếng mồi ngon cho Cướp biển.
Nhất là đám Shinla và Cao Câu Ly, Bách tế là những thừng đầy rẫy cướp biển đội lốt thương đoàn, ngày thường làm nghề buôn, chán thì làm cướp biển kiêm buôn nô lệ, 3 nước này vẫn còn chế độ buôn bán nô lệ.
Còn Lâm Ấp thì Bân ko thiếu nhân thủ và mối quan hệ tiếp cận với tầng lớp cao tầng đám này đẻ buôn bán muối, gạo, vải vóc, vũ khí giá rẻ cho đám này.
Bân thừa sức cung cấp với số lượng lớn vũ khí cho Lâm Ấp và Cao Câu Ly mà giá như giá hàng Trung quốc nhái lúc trước giá sẽ rẻ hơn 35-40% so với giá nhập từ nhà Tùy mà vẫn đảm bảo hắn có lãi.
Nghề trồng dâu nuôi tằm cũng được hắn phát triển, bằng cách nuôi trồng mới, chăm sóc tốt hơn nên sản lượng tằm giống và tăng tăng vọt, máy kéo sợi genni dã được áp dụng nên năng suất sợi vải tăng ko kém.
Bân muốn dùng các loại vải lụa này buôn bán với nước ngoài và cả trong nước với mô hình sản xuất kiểu công ty hoặc cơ sở sản xuất, hợp tác xã để tránh tình trạng manh mún, năng xuất chất lượng ko đồng đều do ai cũng muốn giữ bí quyết.
Hiện tại tơ của hắn đã giải quyết được nhiều lỗ hổng trong khâu sản xuất tơ hiện nay, nhất là bệnh nhiệt của tơ khi trong khâu sản xuất có dùng đến nhiệt độ như nước nóng.
Hắn muốn người Việt tương lai ko phải chịu cảnh thiếu vải mặc 2 vợ chồng mặc chung cái quần hay 2 cha con cái khố mặc chung nữa.
Hắn muốn thế giới Phải biết đến người Việt mới là đất của lụa, chứ ko phải đi đâu cũng là đồ lụa trung quốc nữa, lịch sử Việt có nói đến việc Công chúa Thiều Hoa đời vua hùng thứ 6 là người sáng tạo ra nghề dệt lụa nước Việt.
Ngoài ra còn phải phát triển các loại vải khác như Gấm, vóc, vải tơ chuối, lụa tơ sen nữa.
tóm lại nghè vải nước Việt còn đi đoạn dài, Tuy nhiên lụa, gấm , Vóc người của hắn sản xuất được hết rồi.
Đã cuối năm, đây là cái giao thừa thứu 5 hắn ăn ở đây, người nhà hắn hiện nay nhờ thừa kế số tiền của hắn mà có cuộc sống sung túc hơn rất nhiều, anh của hắn mua được cả trăm hecta đất đồi núi rồi làm nông nghiệp mở công ty , mở xưởng xơ chế.
Cuộc sống gia đình hắn tốt hơn rất nhiều, mẹ hắn, gia đình anh hắn hiện nay cũng đã đi du lịch nhiều nước, thậm chí cả châu âu, 1 việc mà gia đình hắn ngày xưa ko bao giờ nghĩ đến.
Trên bàn thờ hiện giờ khói hương vẫn nghi ngút với ảnh của hắn và bố hắn, năm nao cũng có 1 mâm cơm tết cúng, còn hắn thì hắn vẫn ko quên đc những mùi vị quen thuộc ấy.
Hắn đang cố tái hiện những món ăn ấy thông qua các quyển sách hướng dẫn là chiếc lưỡi trời phú của Phạm Băng Băng khi nàng nếm những món ăn này và viết ra đươc dùng những cái gì nấu.
Công nghiệp tại chỗ hắn hiện nay ngoài nghề mộc còn có nghề luyện sắt, đồng, rèn, theo phương dây chuyền và dùng những máy móc sử dụng sức động vật, sức người, sức nước phụ trợ, tất cả chuẩn bị cho đơn hàng đầu tiên với số lượng lớn đánh vào dã tâm con người.
Cao Câu Ly điên cuồng, người Lâm Ấp điên cuồng khi người và trang bị họ chuẩn bị cho cuộc chiến.
Bân chả tốt lành gì khi buôn bán giá rẻ cho 2 thằng này, hắn có 2 mục đích để buôn bán cho 2 thằng này với cái giá rẻ với tất ca các mặt hàng:
-Thứ nhất là 2 thằng này mua nhiều vũ khí hơn để trang bị quân đội, thậm chí trang bị toàn quân với vũ khí, mũ, áo giáp.
Tiền còn thừa có thể tăng cương tuyển quân và huấn luyện quân đội.
Từ đó khiến quân đội tinh nhuệ hơn, đánh nhau với nhà Tùy khốc liệt hơn, quân tùy thiệt hại nặng hơn, từ đó nhanh xảy ra nội loạn và suy yếu hơn.
-Thứ 2 là phải cho 2 thằng này lương thực và muối nhiều để chúng nó tăng nhanh dân số, tăng sức khỏe dân số hiện tại, như vậy sẽ có nhiều người nhập ngũ, quân đội mở rộng hơn, để đủ sức đấm nhau với nhà Tùy.
Cả 2 mục đích này chỉ hướng đến 1 mục tiêu là làm suy yếu nhà Tùy nhiều nhất có thể, để dễ dàng khởi nghĩa hơn.
Chưa kể khiến chúng suy yếu làm bớt nhất thiệt hại quân đội của hắn khi hắn sử dụng cuộc chiến Tùy-Lâm Ấp và cuộc khởi nghĩa của hắn đánh 2 thàng này để huấn luyện quân đội.
Điều này giúp tích lũy kinh nghiệm cho tầng lớp sĩ quan, ko bị khuyết thiếu kinh nghiệm do vũ khí ko đồng đều và chiến thuật hỗn loạn.
Qua đó phát hiện những nhân tài mà bồi dưỡng cho hàng ngũ lãnh đạo sau này, vì hắn có 1 quyết định ảnh hưởng tới lịch sử thế giới cũng như con chau sau này, đó là ko bao giờ cho quân đội ngừng luyện tập, ngừng chiến đấu.
Hắn sử dụng Phương Pháp Tằm ăn dâu như Hưng Đạo Vương đã dạy dỗ từ thế giới cũ : “ Thần ko sợ giặc có sức mạnh như vũ bão mà chỉ sợ giặc đánh như tằm ăn dâu”.
Hắn đúng là có dã tâm làm chủ toàn bộ vùng đất liền đông nam á và vùng Lĩnh Nam, thêm 1 phần hải đảo quanh biển đông như cách Liên Xô làm chủ biển đen thế kỉ 20.
Tuy nhiên, hắn biết hiện tại người Việt quá ít dân ko thể có dã tâm như thế được, chiếm được Miền Bắc đã là phúc tổ 70 đời rồi.
Hắn có thể sống hêm 50-60 năm nữa, có thể mục tiêu này chỉ dành cho con cháu, còn hắn làm vững nền móng là được.
Khi ổn định và độc lập, Hắn sẽ học Lê Thánh Tông trong quá trình mở rộng cư dân và đất đai người Việt, mỗi năm 1 trận nhỏ, 3 năm 1 trận lớn, lúc này hắn sẽ gặm nhấm từng phần của Lâm Ấp, Lĩnh Nam, Vùng phía tây.
It nhất trong 50-60 năm đó, hắn sẽ bùng nổ dân số người Việt gấp vài chục lần bây giờ, hắn sẽ để lại kế hoạch và bản đồ vùng đất cho các đời con cháu hắn để chúng biết mục tiêu bá chủ của người Việt, để cho họ biết cính sách mà tăng dân, đuổi dan cư cũ hay đồng hóa dân số.
Hắn muốn hoàn thành ước mơ bá chủ đông Nam á trong đó người Việt chiếm 80- 90% dân cư phải được hoàn thành, như vậy mới đủ súc chống lại người HÁN tương lai hoặc Khi nước mình nội chiến cũng ko thằng nào dám động.
Công cuộc xây dựng kế hoạch tiến ra rầm rộ từ ngày này qua ngày khác trong suốt 6 tháng này, 6 tháng mất 3 tháng lên kế hoạch chi tiết và quyết định xem vấn đề nào làm trước.
Lão Chí và Lương cũng như Bân cũng đã đi đến được Cao Câu Ly và bắt đầu 1 cuộc hành trình mới đem chuông đi đánh xứ người, hắn lại mệt mỏi khi phải ôm thêm mớ Lịch sử triều tiên vào người để tìm người có thể liên hệ tầng lớp cao Tầng của Cao Câu Ly , nhất là với Anh Sơn vương.
Có vũ khí, có binh, có lính, có gạo, có muối, ông hoàn toàn có thể xây dựng cho mình 1 thế lực đủ mạnh với mục tiêu thu lại quyền lực từ các thủ lĩnh địa phương khi mà Triều đình Cao Câu Ly đang suy yếu cũng như chống lại nhà Tùy.