Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 1: C1: Chương 1



Tay không gãy.
35

Chân cũng không đứt.
1

Trên người, miệng vết thương đều bôi thuốc, thậm chí còn được băng bó tỉ mỉ.

Nhưng gương mặt tuấn mỹ của Luyện Thiên Sương hơi hơi vặn vẹo, sắc mặt cực kỳ xanh mét, xét độ đáng sợ mà nói, quả thực so với tổn thương trên người hắn còn muốn nghiêm trọng hơn.
2

Người sáng suốt vừa thấy đã biết, hắn đang cực kỳ tức giận.
1

Nhưng nam tử ngồi đối diện hắn lại làm như không thấy, chỉ quơ quơ chén thuốc trong tay, cố ý tha trường điệu tử(kéo dài âm điệu): "Luyện tiểu xà, uống thuốc đi nào --"

Luyện Thiên Sương khóe miệng run rẩy, phượng mâu(mắt phượng) vừa chuyển, đầu tiên là nhìn ván giường dưới thân vừa lạnh vừa cứng, tiếp theo nhìn nhìn trên đỉnh đầu tối đen như mực, cuối cùng xem xem chung quanh tường đá loang lổ vết máu, duy nhất không cùng người nọ tầm mắt tương đối.

Trên đời này thảm nhất là chuyện gì?

Không phải bản thân bị trọng thương, cũng không phải hiện nguyên hình, thiếu chút nữa bị lột da xà, mà là...... Bị chính oan gia đối đầu cứu mạng!
8

Luyện Thiên Sương càng nghĩ càng tức giận.

Hắn quả thật là quá mất mặt, bị một con miêu yêu đùa giỡn xoay như chong chóng, không những không đòi lại được Chu quả, bản thân lại bị trọng thương, ngay cả nguyên hình cũng hiện ra.

Cơ mà...... Hết thảy những chuyện này thì liên quan gì đến lão quỷ kia?


Đang yên đang lành, ai kêu gã chạy tới vô giúp vui?
5

Thế nhưng lại còn ra tay cứu người!

Nghĩ, Luyện Thiên Sương rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, hung tợn hướng "Ân nhân cứu mạng" của mình mà trừng mắt, nếu không phải là tình trạng không cho phép, hắn nhất định sẽ rút kiếm, trực tiếp đem người này thiên đao vạn quả(băm thành trăm mảnh).
1

Mà người nọ da mặt cũng thực dày, vẫn như cũ mỉm cười lười biếng, thật tốt tính khuyên nhủ: "Ngươi không ngoan ngoãn uống thuốc, vết thương trên người sao tốt lên được."

Ngữ khí kia thần thái kia, quả thực giống như đang dỗ trẻ con.

Luyện Thiên Sương sắc mặt thoạt nhìn không tốt hơn là mấy, ánh mắt như băng như kiếm, tiếp tục trừng người kia.

Quả nhiên, người trước mặt này tên gọi Lăng Phi, từ đầu đến chân đều làm người ta chán ghét!

Thực ra, Lăng Phi tướng mạo mặc dù không tuấn mỹ bằng Luyện Thiên Sương, nhưng ngũ quan đoan chính lại tuấn lãng, râu dài phiêu phiêu, tuấn dật tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng. Hơn nữa tiếng nói của gã trầm thấp khàn khàn, khi nói chu­yện mang một ý vị hàm súc, thập phần được người yêu mến.
45

Muốn trách thì trách ánh mắt hắn thật sự quá kém...... Không, rất hảo, cố tình cùng Luyện Thiên Sương cùng yêu mến một nữ nhân.
4

Bởi vậy tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Bọn họ hai người bắt đầu từ lúc mới quen, vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ, tranh đấu không ngớt.

Một kẻ từ tân quỷ biến thành lão quỷ, người từ tiểu xà trở thành đại xà, thậm chí ngay cả nữ tử kia đã sớm thành thân lập gia đình, bọn họ lại vẫn là vừa thấy mặt liền đấu võ, không thể không đấu đến ngươi chết ta sống.
11

Thí dụ như hiện tại, Luyện Thiên Sương nếu không phải bị thương không thể động đậy, nhất định đã sớm nhảy dựng lên chém người.

Bất quá chẳng sao cả, dùng ánh mắt để chém người cũng như nhau thôi.
2

Cho nên hắn cố gắng trừng trừng, lại trừng mắt, mở miệng hỏi: "Vì cái gì lại cứu ta?"

"Ta nếu không cứu ngươi, ngươi hiện tại đã là một con rắn chết."

"Xen vào việc của người khác."

"A, mệt ngươi toàn tự xưng là xà yêu đạo hạnh ngàn năm, như thế nào ngay cả một chút mắt nhìn cũng không có, không lý do tự dưng chạy tới trêu chọc thần tiên?"
2

"Cái gì?" Luyện Thiên Sương giật mình, lông mi xinh đẹp nhăn lại, "Thanh y nhân đi theo bên cạnh miêu yêu...... Là thần tiên?"

"Nguyên lai ngươi không nhìn ra?" Lăng Phi tựa tiếu phi tiếu ngạo nghễ liếc mắt một cái, gần như thấp giọng trêu chọc hắn, "Khó trách thiếu chút nữa ngươi bị người ta lột da xà."
5

Luyện Thiên Sương bị nghẹn nói không nên lời.

Hắn đích xác cảm thấy được người áo xanh kia trên người có tiên khí, nhưng sao mà đoán được thần tiên lại cùng miêu yêu ở cùng một chỗ? Huống chi......


"Ta nếu không đuổi theo giết miêu yêu, làm sao đòi lại Chu quả?"

"Đúng vậy, ngươi đòi lại Chu quả, là vì muốn gia tăng yêu lực theo ta luận võ." Dừng một chút, đảo liếc mắt một cái, Luyện Thiên Sương cả người toàn vết thương trông rất thảm, "Hiện tại, cái gì chưa có so qua, ngươi đã muốn nằm bẹp trên giường không đi lại được."
2

"Ai nói? Ta lập tức có thể đứng lên chém ngươi!"

"Ách, tùy thời chờ đợi."

"Họ Lăng kia, ngươi muốn chết!"

"Đa tạ khích lệ."
5

"Ngươi...... !"

Luyện Thiên Sương giãy dụa lại giãy dụa, liều mạng từ trên giường ngồi dậy, nhưng dù sao hắn cũng bị thương quá nặng, tự nhiên là không hề hiệu quả.

Kết quả vẫn là Lăng Phi hảo tâm dìu hắn một phen, cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, trước uống thuốc đi. Ngươi trị thương tốt, mới có khí lực theo ta luận võ a, Luyện, tiểu, xà."

Ba chữ sau cùng kia tuyệt đối là cố ý hơn nữa!

Luyện Thiên Sương trong đầu "Bang" vang lên một tiếng, trên mặt nhan sắc đổi màu liên tục, đầy đủ giải thích điều gì là "Không có tối sinh khí, chỉ có càng sinh khí", cắn răng: "Kẻ nào chuẩn ngươi gọi ta như vậy?"

Hắn chính là xà yêu có ngàn năm đạo hạnh, tuy rằng giờ phút này bộ dáng có điều chật vật, bình thường chính là yêu quái lão đại xưng bá Giang Nam, lại bị kêu tiểu xà tiểu xà như vậy, hắn làm sao còn mặt mũi nào?

Nề hà Lăng Phi không thèm để ý tới, chỉ một cái bộ dáng uy hắn uống thuốc, cười tủm tỉm than thở: "Ngươi vốn chính là một con tiểu xà thôi. Ta còn nhớ rõ thời điểm lúc mới quen ngươi ......"

"Ồn chết được!" Luyện Thiên Sương không thể nhịn được nữa, có chút cố hết sức trảo bình hoa ở đầu giường, thật mạnh tạp qua, cả giận nói, "Cút!"

Hắn tình nguyện đứt tay đứt chân, lột da rút gân, cũng không muốn người này cứu!

Nghe vậy, Lăng Phi hơi hơi sửng sốt, không chút hoang mang né qua, ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía, nói: "Chỗ này là nhà ta."

Luyện Thiên Sương cũng mặc kệ này nọ, lại trảo quá một đồ vật khác đến ném đi, vẫn là phun ra cái từ kia: "Cút!"


"Được rồi được rồi."

Lăng Phi không có cách nào, đành phải đem chén thuốc đặt sang một bên, xoay người bước đi.

Nhưng mới vừa bước đi nửa bước chân, chợt nghe phía sau Luyện Thiên Sương lạnh lùng nói: "Ba ngày sau, ta với ngươi luận võ."

Ba ngày?

Hắn thương thế như vậy sao có thể khá lên nhanh vậy?

Ài, thật sự là thích cậy mạnh mà.

"Vâng vâng vâng, đại thiếu gia."

"Chờ một chút."

"Ừ, lại làm sao vậy?"

"Lần sau nhớ đổi qua một bộ túi da khác rồi mới đến gặp ta."

"Vì sao?" Lăng Phi bán quay đầu lại, nâng tay sờ sờ râu, nói, "Ta hiện tại thấy bộ dáng này nhìn được lắm a."

"Quá già!"
20

"...... Ha ha ha."
1



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.