Gần đây, trên mặt Quan Tử Dung lúc nào cũng mang theo nụ cười ngọt ngào, bị Lương Vấn Hân nhạo báng:
- Làm gì cười đến ngu xuẩn như vậy?
Cô đáp lại anh:
- Anh không hiểu đâu..., cái này gọi là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái.
Lương Vấn Hân xuất viện, cô trở lại trường học đi học, Chiêm Tuệ Dung chủ động tới làm hòa, nhận lỗi với cô, nói là nhất thời xúc động hiểu lầm cô.
- Nhưng. . . . . . tớ thật sự kết giao với Lương Vấn Hân. . . . . . - Cô chần chừ nói. Nhớ khi đó biết cô thích Lương Vấn Hân, tiểu Tuệ rất tức giận, nhưng cô thật không có trong ngoài không đồng nhất, khi đó còn chưa biết mà. . . . . .
Chiêm Tuệ Dung sửng sốt một chút, cười đẩy cô một cái.
- Bà tám nữa! Đây là chuyện tốt, cậu khẩn trương cái gì?
Thấy nụ cười tiểu Tuệ không ngăn cách, lúc này cô mới an tâm.
Bạn bè xoay chuyển, tình trường cũng như ý nguyện ở chung một chỗ với người trong lòng, giống như chuyện gì cũng tốt rồi, làm sao có thể không vui? Hoàn toàn là nằm mơ liên tục cười trộm.
Cùng ở chung một mái nhà, thiếu một loại cảm giác tình lữ thần bí lúc ban đầu yêu nhau, nhưng lại nhiều loại người thân chăm sóc săn sóc lẫn nhau và ấm áp hơn, tình cảm tăng cường nhanh chóng.
Thân phận trở thành tình nhân, rất nhiều việc cũng bị mất cấm kỵ, sau khi tắm xong, cô có thể tựa sát vào nhau cùng nhau xem phim, có thể nắm lấy tay đến siêu thị mua thêm đồ dùng hằng ngày, có thể thảo luận thực đơn bữa ăn tối, cùng chơi đùa nấu một bàn thức ăn sắc hương vị không ta gì, sau đó ăn rất vui vẻ. . . . . .
Bọn họ dường như nhảy vọt qua một đoạn rất dài rất dài, giống như là ước hẹn, giai đoạn lui tới bồi dưỡng tình cảm gì đó, trực tiếp nhảy đến cuộc sống ở chung một nhà.
Mặc dù nói như vậy rất xấu hổ, nhưng trong lòng cô thật ra thì tuyệt không bài xích tiến hơn một bước quan hệ thân mật với anh trong cảm giác của cô, bọn họ đã rất quen thuộc rồi, chỉ là. . . . . . anh hình như không có động tĩnh gì, nhiều nhất hôn cô, ôm cô, không hề có đòi hỏi tiến thêm một bước nhiều hơn.
Cũng bởi vì ở cùng một chỗ, rất nhiều chuyện tình nhân lúc lui tới sẽ không biết, cô đều rõ ràng, bao gồm thói quen của anh, bao gồm cuộc sống của anh, còn bao gồm ——ác mộng ban đêm liên tiếp của anh.
Trước kia, thỉnh thoảng cũng sẽ như thế, nhưng sẽ không thường xuyên như vậy, giống như —— kể từ khi qua lại với cô, tần số anh mơ ác mộng tăng lên, ban đêm sẽ luôn nghe được tiếng anh nói mơ thức dậy.
Cô vụng trộm lo lắng, cũng không dám hỏi thăm, sợ hãi ngấm ngầm này thể hiện những thứ đã qua vô cùng không muốn nhớ lại, anh không muốn để cho cô biết, thì cô giả bộ ngu ngốc.
Vì vậy, cô có thói quen ban đêm ngủ không khóa cửa nữa, chỉ khép hờ, quan tâm tình trạng của anh.
Loại tình trạng này kéo dài gần một tháng, một đêm nào đó lại bị tiếng nói mơ khổ sở của anh làm tỉnh giấc, cô không thể nào ngủ, suy nghĩ cả đêm, sau đó đêm hôm sau trước khi ngủ, ôm gối đến gõ cửa phòng anh, nụ cười ngọt ngào nói lên yêu cầu:
- Bạn trai thân ái, có thể ngủ chung với anh không?
Con mắt anh chuyển màu đậm, nhíu mày cười nói:
- Rốt cuộc biết được xấu hổ, biết làm một xử nữ hai mươi tuổi là một chuyện rất xấu hổ với tổ tiên?
Sắc mặt cô đỏ lên.
- Ai đang nói với anh cái đó! Em chỉ là muốn ngủ, ngủ mà thôi! Hiểu chưa?
Anh nhún nhún vai.
- Em muốn ngủ với anh, để cho em ngủ là được, không cần kích động như vậy.
Dấu chấm câu của anh hình như hạ lộn chỗ, là lạ, cô nào có muốn ngủ với anh. . . . . .
Tựa như thường ngày, chỉ cần là cô nói ra yêu cầu, anh không hề phủ quyết.
Người bạn trai này của cô. . . . . . dường như so với người khác còn là cầu được ước thấy, cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng như một đôi tình nhân ồn ào ý kiến, cãi vả cái gì, anh hoàn toàn cái gì cũng xuôi theo cô, ồn ào lên mới là chuyện lạ.
Được cưng chiều đến chân trời đi cảm giác rất hạnh phúc..., nhưng càng lâu ngày, cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, anh đối với cô, dường như xem xét cẩn thận lại, dùng hết khả năng thỏa mãn cô, cơ hồ không có tâm tư của mình, như vậy đúng sao?
Qua lại thế này, áp lực anh rất lớn chứ? Cho nên, mới có thể hàng đêm gặp ác mộng sao?
Có mấy lần ban đêm tỉnh lại, phát hiện anh luôn không ngủ, chống tay yên lặng đưa mắt nhìn cô, đầu ngón tay sờ nhẹ bên má cô, thấy cô tỉnh lại, thật thấp giọng hỏi một câu:
- Dung, em vui không?
Đáy mắt anh lo sợ không yên, có một tia không xác định, giống như sợ mình làm được không đủ, không đủ để che chở cô.
Cô không biết, anh đã từng từng gặp phải cái gì, cảnh giác sợ hãi đối với tình yêu như thế.
Đau lòng vẻ mặt anh lúc đó, cô kích động liền ôm anh, chủ động hôn anh, dâng mình lên.
Anh hơi ngạc nhiên:
- Em muốn?
- Ừ. - Không bởi vì tình dục, mà vì một đêm này, làm trái tim người đàn ông cô yêu sợ hãi, khiến cô muốn dùng toàn bộ bản thân tự yêu thương anh, dùng nhiệt độ chân thật an ủi, sưởi ấm cho linh hồn hoảng hốt của anh.
Đây là đêm đầu của cô, cảm giác lửa nóng thuộc về anh xâm nhập da thịt, cũng xâm nhập tình cảm mỏng manh yếu ớt của cô, anh dịu dàng không thể tin được, cẩn thận không làm đau cô, cho cô che chở và vui vẻ hoàn toàn.
Cô ôm lấy anh thật chặt, vì xúc động thân mật cực hạn trong nháy mắt đó mà đôi mắt đẫm lệ sương mù.
Cô nghĩ, cô có thể hiểu vì sao phụ nữ đều khó mà dứt bỏ quyến luyến đối với người đàn ông đầu tiên, chưa có một khắc nào mà côh hiểu rõ tâm ý của mình, kiên định như vậy ——
Cô yêu anh, thật sự yêu.
Thì ra tâm tình yêu một người là như vậy. Cái đó sao bất án, cô nghĩ sẽ đem tất cả những gì mình có cho anh hết, trấn an tâm hồn luống cuống, chỉ mong đổi lấy nụ cười thật lòng của anh.
Vì vậy, khi ban đêm anh lại bị ác mộng đánh thức, cô lại dùng hai cánh tay của mình ôm lấy anh, một lần lại một lần.
- Anh đánh thức em sao?
Cô lắc đầu, thay anh lau mồ hôi lạnh trên trán, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra lời:
- Rốt cuộc anh đang sợ cái gì?
Cô có thể cả đời cũng không hỏi, nhưng không có biện pháp ngồi tâm hồn anh chịu thống khổ đau đớn, anh nhất định không biết, trong giấc mộng anh tháo xuống ngụy trang khi đó nỉ non vụn vỡ, có nhiều tuyệt vọng vô dụng, bất kỳ một người phụ nữ nào thương anh, làm sao có thể làm bộ như không có chuyện này?
Lời nói vừa hỏi khỏi miệng, cảm giác thân thể anh cứng lại, kéo hai cánh tay cô ôm ra, vén chăn xuống giường.