Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 47



- Đa ta ân cứu mạng của ân công.

Thủy Hầu Tử dẫn nam hài đến, nam hài đang muốn dập đầu quỳ xuống, thì bị Thủy Hầu Tử ngăn lại.

Tần Tang nhìn xung quanh một chút, ra hiệu cho Trịnh Khôn cẩn thận, bọn họ đem đám trẻ con vừa mới cứu được đi vào trong cánh rừng bên cạnh.

Tần Tang quan sát nam hài từ trên xuống dưới một lượt:

- Tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

- Ta gọi là Tiểu Lục Tử, năm nay mười lăm, từ nhỏ không cha không mẹ, không tên không họ.

- Đọc qua sách chưa?

- Khi đi xin cơm, một vị phu tử đã thu nhận ta ngủ qua đêm ở học đường, đi theo nghe sách được ba năm, sau đó phu tử chết rồi, liền bị đuổi ra ngoài.

- Các ngươi đều từ phía bắc đến đây?

- Ừm, phía bắc hạn hán, cha mẹ bọn đều chết ở trên đường rồi, ta mang theo bọn họ đi xin ăn.

- Chính người còn đi ăn xin, sao lại sẵn lòng mang theo nhiều gánh nặng như thế?

- Lúc mà phu tử thu nhận ta đã từng nói qua, cứu một mạng người cột thể tích một tầng phúc, kiếp sau có thể được đầu thai tốt hơn.

Tần Tang gật đầu, mắt nhìn về bên ngoài rừng, nói:

- Mấy người kia đi rồi, các ngươi cũng đi thôi, đừng đi về phía bắc, để tránh gặp phải bọn họ.

- Xin ân công thu nhận chúng ta.

Tiểu Lục Tử bùm một tiếng quỳ xuống trên đất mấy đứa trẻ khác đều bắt chước theo hắn, quỳ ở trên đất, trăm miệng một lời khẩn cầu.

Tần Tang lắc đầu:

- Chính ta ăn cũng không đủ no, thì thu nhận các ngươi làm gì?

Tiểu Lục Tử quỳ gối trên mặt đất không đứng dậy:

- Bọn ta có thể làm mọi thứ, muội muội ta có thể giặt quần áo nấu ăn, bọn ta có thể làm những việc tốn sức, ân công chỉ cần cho bọn ta một miếng cơm ăn là được, bọn ta đều nghe theo ngài hết!

Tần Tang bật cười:

- Bắt ngươi giết người ngươi cũng giết sao?

Tiểu Lục Tử do dự một chút:

- Có thể giết! Đệ đệ muội muội của ta không còn cha mẹ, suýt chút nữa đã bị người khác luộc lên ăn, người khác có thể giết người, thì ta cũng có thể.

- Giết người còn tích phúc thế nào được?

- Vậy thì cứu thêm vài người, cứu nhiều hơn giết là có thể tích phúc.

Tần Tang cùng Thủy Hầu Tử liếc nhìn nhau.

Thủy Hầu Tử kéo Tần Tang sang một bên:

- Đường chủ, thật sự muốn thu lưu bọn họ sao?

Tần Tang cân nhắc nói:

- Cũng đã đến lúc phải bắt đầu lập nên hàng ngũ sát thủ...

Cũng không quan tâm Thủy Hầu Tử nghe có hiểu hay không, Tần Tang đi trở về, nói với Tiểu Lục Tử:

- Ngươi muốn đi theo ta cũng được, nhưng trước tiên cần phải nhận một người chết làm cha. Hắn gọi là Ngô Ách Ba, mộ phần nằm ở Trấn Thủy Quận, sau này sẽ dẫn ngươi đi. Ngươi liền lấy tên là Ngô Truyền Tông, đến mỗi năm thì đốt tiền giấy cho hắn, để truyền hương hỏa Ngô gia, ngươi có sẵn lòng hay không?

- Sẵn lòng!

Tiểu Lục Tử mừng không kể siết:

- Sau này ta gọi là Ngô Truyền Tông, cha ta là Ngô Ách Ba, ta có tên rồi!

Mấy hài tử khác cũng vui vẻ nhảy theo.

Tần Tang hơi hơi gật đầu, hắn không quan tâm lão Ngô vốn họ gì tên gì, đã đồng ý tìm một nhi tử cho lão Ngô, liền để cho hắn họ Ngô, không tính là nuốt lời.

- Trương Văn Khuê, ngươi tìm một nơi thu xếp ổn thỏa cho những hài tử này, nghỉ ngơi một chút, rồi lập tức đi báo cho Mục tướng quân quyết định của ta.

- Vâng!

Trương Văn Khuê vừa dẫn người đi, Trịnh Khôn liền chạy đến:

- Đường chủ, Lưu Quý ra khỏi thành rồi!

Tổ tông Lưu gia vốn là gia tộc lớn của vùng này, cũng có ruộng đất ở ngoài huyện thành, sau khi xác nhận thân phận với nhau, ba người Tần Tang tắm rửa sạch sẽ ở ngoài thành, thay đổi trang phục lưu dân, ngụy trang thành gia đinh của Lưu gia trà trộn vào trong thành, thì trời đã sắp tối rồi.

Lưu Quý tự mình mua một phần sản nghiệp, kinh doanh mua bán, che tai mắt người đời.

Mọi người lặng lẽ đi tới hậu viện, sau khi xác định không có người theo dõi, Lưu Quý đóng chật hai cánh cửa lại, báo cáo với Tần Tang tình hình trong thành.

- Hồi bẩm Tần Đường chủ, ta đã điều tra rõ ràng, hiện nay có tổng cộng ba người chủ sự Hòa Ninh Huyện. Huyện Lệnh tên là Lý Kế, tuổi gần hai mươi mốt tuổi, rất có năng lực, nhậm chức không đến hai năm liền có được lòng dân, bách tính trong huyện đều gọi hắn Lý Thanh Thiên. Có điều, người này là thân tín của Giang Châu Tri Châu, không có gì bất ngờ xảy ra, đảm nhiệm chức ba năm thì có thể chuyển châu quận, tiền đồ vô số, sợ rằng khó mà đầu hàng. Bởi vì Hòa Ninh Huyện là một huyện nhỏ mọi việc đơn giản, chỉ bố trí một người Chủ Bộ, người này họ Mã, khôn khéo láu lỉnh, mọi chuyện đều nghe theo Lý Kế mà làm, không cần thiết phải coi trọng. Lại có một người gọi là Chử Đại Tráng, người này không phải là quan, nhưng hiện nay nha dịch cùng dân tráng trong huyện đều do người này thống lĩnh, muốn phá được thành, nhất định phải bắt được người này, không thể không cẩn thận...

Tần Tang ngạc nhiên nói:

- Cái tên Chử Đại Tráng này không phải quan? Làm sao có thể khiến mọi người phục?

Lưu Quý nói:

- Trong này có hai nguyên nhân, thứ nhất người này có một muội muội dung mạo xinh đẹp cao quý, được gả làm thiếp cho Lý Kế, thứ hai người này là đệ tử Huyền Tế Tự, bái thủ toạ Huyền Tế Tự La Hán Đường làm thầy, được tận lực truyền dạy, võ công cả người hắn vô cùng cao cường, ở trên giang hồ có tôn hiệu là Mãng Hòa Thượng. Sau khi muội muội hắn gả cho Lý Kế, Mãng Hòa Thượng liền thay đổi tên tục, mang theo vài sư huynh đệ đi đến Hòa Ninh Huyện, đến Tuần Kiểm đại nhân hắn cũng không để vào mắt. Lần này quân phòng bị Hòa Ninh Huyện bị rút đi, Tuần Kiểm rời đi, lại không người nào có thể ngăn được hắn.

Hoá ra là hắn!

Tần Tang thầm nghĩ khó trách Lưu Quý có bộ dạng vẻ mặt nặng nề.

Từ sau khi gia nhập Huyết Y Lâu, Tần Tang nắm chắc chuyện giang hồ như lòng bàn tay, võ lâm nhân sĩ có tên có tuổi trên giang hồ, đều được treo số ở Huyết Y Lâu, mỗi người trên danh sách đều là cao thủ đứng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.