Khế Tử

Quyển 2 - Chương 104: Dạ Xoa*



*Dạ Xoa: Quỷ dữ

Lăng Tiêu rốt cục ý thức được Lam Thịnh trước mắt đã không nghe lọt tai lời của bất luận kẻ nào, không biết Nguyệt Ảnh rốt cuộc đã nói với cậu ấy cái gì, mà khiến cậu ấy chấp nhất cho là mình đang hãm sâu vũng bùn đến vậy, cần gấp người khác đến cứu vớt, đối mặt Lam Thịnh bị triệt để tẩy não, Lăng Tiêu cũng thất vọng cực độ.

"Lúc trước cậu từ trên sân thượng nhảy xuống, cũng là bởi vì không chịu chấp nhận việc bản thân trở thành khế tử."

"Theo ý của cậu, có phải tớ cũng phải làm thế, thì mới phù hợp với Lăng Tiêu trong cảm nhận của cậu?”

"Lam Thịnh, cậu có còn nhớ, trước khi cậu rời đi, muốn tớ trăm triệu lấy cậu làm gương. Chính vì những lời đó của cậu, tớ mới phải một mình sống qua kỳ rối loạn, trong đoạn thời gian đen tối nhất trong đời tớ, cậu là động lực sống duy nhất. Tớ một mực hướng về phương hướng mà cậu nói nỗ lực tiến tới, nhưng cậu vì cái gì cứ mãi quanh quẩn ở một chỗ?”

Đối mặt chất vấn của Lăng Tiêu, Lam Thịnh bất vi sở động, "Tôi bây giờ sẽ không nghe cậu nói gì hết, chờ khi cậu khôi phục ý chí tự do, chúng ta lại thảo luận những chuyện khác."

Cậu ta xoay người muốn đi, Lăng Tiêu muốn đuổi theo nhưng lại bị cản lại, cậu gấp đến độ gọi với theo phía sau, “Cậu cố chấp như vậy, không có lỗi với Bình Tông đã vì cậu mà chuyển thế sao?"

Cước bộ Lam Thịnh đình trệ, nhưng rồi nhanh chóng rời đi không quay đầu lại.

Lăng Tiêu một mình ở lại, không biết nhà giam này cấu tạo bằng cái gì, người ở bên trong tinh thần lực sẽ hoàn toàn tan rã, hoàn toàn không tụ tập lại nổi, nghĩ đến chủ nhân nguyên bản của chiếc tinh hạm này là Thái Ân, dù có kỹ thuật gì đi nữa cũng chẳng có gì kỳ quái.

Ánh sáng chợt lóe lên từ sâu trong ý thức, Lăng Tiêu vội vàng vực dậy tinh thần, vừa rồi cậu đã nhận thấy Doanh Phong sử dụng hồn tinh với mình, nhưng vì hiện trường có quá nhiều người nên cậu ra vẻ không biết gì, cậu biết chắc Doanh Phong sẽ lại tìm được cơ hội kết nối với cậu.

"Lăng Tiêu, nghe thấy không? Nghe được thì chớp mắt hai cái.”

Thị giác Doanh Phong liên tiếp gián đoạn hai lần, anh biết là Lăng Tiêu đang nghe.

"Quan sát một chút chung quanh, động tác đừng quá lớn.”

Lăng Tiêu mặt ngoài bất động thanh sắc quét mắt một vòng, để Doanh Phong có thể hoàn toàn thấy rõ hiện trường, tuy đã xác định không còn ai ở đây, nhưng vẫn không thể sơ suất.

"Không phát hiện địch nhân, nhưng rất có thể sẽ có thiết bị giám sát, em đừng nói thành lời, tận lực giảm nhỏ biên độ động tác, để tránh bị nghi ngờ.”

Lăng Tiêu ngồi xuống, cúi đầu, nắm chặt hai tay, nhìn từ trên xuống cứ như không nhúc nhích.

“Ngoại trừ Lam Thịnh, Nguyệt Ảnh cùng Tinh Lâu ra, em còn thấy ai khác không?” Doanh Phong hỏi.

Lăng Tiêu bí mật viết lên lòng bàn tay: không có. Vì cảm quan cộng hưởng, Doanh Phong có thể cảm giác được ngón tay Lăng Tiêu ma sát trên lòng bàn tay mình.

“Có biết phương vị đại khái của em không?"

—— em chỉ biết nơi này hẳn là Phi Ưng, trừ cái đó ra thì không còn gì khác.

“Em có biết họ bắt cóc em để làm gì không?”

Lăng Tiêu do dự một lát mới bắt đầu viết, lần này hao phí thời gian càng lâu.

—— Nguyệt Ảnh là người Thiên Túc cổ cùng chúng ta có thâm cừu đại hận, mà em là người dễ dàng bị cậu ta khống chế nhất, có thể cậu ta muốn lợi dụng em để hoàn thành nghiệp lớn báo thù, bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của em, một mình em, làm sao có thể có năng lực lớn như vậy chứ?

Doanh Phong cau chặt mi, "Anh đã biết, tạm thời đừng gây xung đột với Nguyệt Ảnh, năng lực của cậu ta rất mạnh, đừng cho cậu ta trực tiếp khống chế em. Anh cần giữ lại tinh thần lực truy tung vị trí của em, bên này chỉ có thể dừng trước.”

—— chờ một chút!

Lăng Tiêu vội viết lên tay.

Doanh Phong ngừng lại, "Làm sao vậy?"

Lăng Tiêu chần chờ một chút, rồi viết thật nhanh.

—— em có thể cảm nhận được cảm xúc đến từ Nguyệt Ảnh phi thường rõ ràng, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cảm ứng dần trầm trọng hơn.

—— trong lòng cậu ta tràn ngập hận ý đối với chúng ta, loại lực lượng này phi thường cường đại, thậm chí có thể bao trùm tất cả tình cảm nội tâm. Em lo là để lâu, ý chí tự thân em sẽ không thể đối kháng cùng với nó, tiếp đó bị cậu ta đồng hoá.

—— nếu em thật sự bị cậu ta khống chế tâm trí, mà cùng đồng bào đối địch, em xin anh…

—— giết em đi.

Doanh Phong ngừng lâu thật lâu, cuối cùng trong lòng bàn tay mình, đồng thời cũng là lòng bàn tay Lăng Tiêu, viết xuống:

—— được.

Lăng Tiêu đặt tay lên ngực, cảm thụ nhịp đập trái tim mình, cậu tin Doanh Phong nhất định cũng cảm nhận được.

Doanh Phong cắn chặt răng, ngắt đi kết nối, ra khỏi phòng nghỉ.

“Tôi đã nghỉ ngơi tốt, chúng ta tiếp tục đi."

Vừa mới ngừng liên lạc với Doanh Phong, Chẩm Hạc liền tiến vào.

Lăng Tiêu nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhất thời sửng sốt, một lúc lâu sau mới nửa tin nửa ngờ gọi ra.

"... Chẩm Hạc?"

Chẩm Hạc cười lạnh một tiếng, cũng không đáp.

Phải rồi, sao Lăng Tiêu lại quên, anh ta cùng Thái Ân vốn là một bọn, bất quá càng khiến Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, “Mắt của anh…?”

Mặt Chẩm Hạc thoáng cái trầm xuống, “Lo tốt cho chính mình đi rồi nói.”

Hắn đè xuống một cái khóa, trong lồng xuất hiện cơ quan, Lăng Tiêu muốn tránh đi, nhưng bị cánh tay cơ giới từ bốn phương tám hướng kiềm chế, cuối cùng chặt chẽ cố định cậu lên giường, đẩy ngang ra.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Lăng Tiêu liều mạng giãy dụa, nhưng không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý Chẩm Hạc đẩy cậu qua phòng bên kia, Lam Thịnh, Nguyệt Ảnh, Tinh Lâu, những người cậu gặp qua lúc trước đều ở trong này.

"Các người rốt cuộc muốn làm gì?" Lăng Tiêu có chút hoảng hốt, cậu vốn cho rằng Nguyệt Ảnh muốn từ tinh thần khống chế cậu, nhưng bây giờ thoạt nhìn lại không phải.

"Ta hi vọng ngươi có thể im lặng một chút, " Nguyệt Ảnh mở miệng nói, "Khống chế ngươi đối với ta mà nói rất dễ dàng, nhưng ta không hi vọng ngươi dưới tình huống hoàn toàn không biết chút gì, nghênh đón thời khắc quan trọng nhất trong sinh mệnh.”

"Cái gì thời khắc quan trọng nhất, tôi không hiểu cậu đang nói gì!”

Lăng Tiêu vừa kéo dài thời gian vừa âm thầm dùng sức, nhưng thiết bị giam cấm lại cài quá chặt, lúc này mà có hồn tinh nơi tay thì tốt rồi.

Nguyệt Ảnh khẽ vươn tay, Tinh Lâu đưa cái bình chứa linh hồn cho y, y thả linh hồn ra, nâng trong lòng bàn tay.

“Nó là cái gì?” Lăng Tiêu hỏi.

Nguyệt Ảnh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Không hổ là thiên tài ngành nghiên cứu, Thái Ân nghiên cứu vài thập niên, rốt cục cũng để ông ta tìm ra biện pháp giải trừ huyết khế, đáng tiếc, ông ta không thể chờ đến ngày này.”

Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, "Có ý gì?"

"Giải trừ huyết khế cần vài thứ, một trong số đó chính là linh hồn. Linh hồn xưa nay, bình quân trăm năm mới có một cái thành thục, nếu Thương Dương bằng lòng đợi ông ta thêm chín tháng, chỉ sợ hiện tại người thành công giải trừ huyết khế chính là ông ta rồi.”

“Cậu dùng linh hồn để giải trừ huyết khế?" Lăng Tiêu khó có thể tin, "Mặc dù chưa thành hình, nhưng đây cũng là một mạng a!"

Nguyệt Ảnh cười lạnh một tiếng, tựa hồ khinh thường cái gọi là sinh mệnh trong lời cậu, đối với y mà nói, đây chẳng qua là một sản phẩm nhân tạo mà thôi, so với máy tính, máy tính bảng, cổng cá nhân, chẳng có gì khác biệt.

Lăng Tiêu căm phẫn chất vấn những người khác ở hiện trường, “Dù Nguyệt Ảnh không phải đồng loại của chúng ta, nhưng các người là người Thiên Túc, chẳng lẽ các người cũng trơ mắt nhìn cậu ta giết hại đồng bào mình hay sao?”

“Tôi không giống mấy người, hy vọng anh đừng có lầm lẫn,” Tinh Lâu chậm rì rì nói, “Tôi vĩnh viễn đứng về phía người Thiên Túc chân chính.”

Lăng Tiêu chuyển hướng Chẩm Hạc, hắn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt linh hồn trong tay Nguyệt Ảnh, trong ánh mắt có một tia tham lam.

Cuối cùng cậu nhìn về phía Lam Thịnh, "Lam Thịnh, ngay cả cậu cũng…?”

Lam Thịnh quay đầu đi.

Lăng Tiêu chỉ có thể tiếp tục chất vấn Nguyệt Ảnh, "Tôi thật không rõ, cậu vì cái gì nhất định muốn tôi giải trừ huyết khế? Đối với cậu việc này có chỗ tốt gì chứ?”

"Ngươi sẽ rõ." Nguyệt Ảnh đem linh hồn giao cho Tinh Lâu, cậu ta thật cẩn thận nâng nó, đặt vào một cái vật chứa kỳ quái.

"Dừng tay a!" Lăng Tiêu quát.

Một tiếng thét chói tai vang lên, những người Thiên Túc ở đây không hẹn mà cùng bịt lấy tai, chỉ riêng Lăng Tiêu không thể động đậy, chỉ có thể liều mạng xoay đầu qua một bên, trên mặt lộ vẻ thống khổ.

Nguyệt Ảnh tò mò nhìn họ, "Các ngươi làm sao vậy?"

Tinh Lâu hơn nửa ngày mới buông tay, màng tai đều thiếu chút nữa bị tiếng thét chọc thủng, “Em không nghe được sao?"

"Nghe được cái gì?"

"Một tiếng thét.”

Nguyệt Ảnh lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Lăng Tiêu lúc này mới khôi phục lại, vì nín thở lâu nên cậu hơi hào hển.

“Thì ra trước lúc linh hồn tiêu thất còn có thể thét lên,” Nguyệt Ảnh như vừa mới phát hiện ra một chuyện mới mẻ, “Thật là thú vị."

Lăng Tiêu chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn y, người này căn bản không vẽ dấu bằng giữa linh hồn cùng sinh mệnh.

Linh hồn trong vật chứa đã biến mất, chuyển hóa thành chất lỏng có màu xanh thẳm, Tinh Lâu rút vào ống tiêm, dịch thể còn chưa được hai phần ba ống kim, lại làm cho một linh hồn hoàn toàn biến khỏi thế gian.

"Đã chuẩn bị xong chưa." Tinh Lâu quay người lại, trước mặt hiện lên một đạo nhân ảnh.

Chẩm Hạc đã sớm tính toán qua thực lực người ở đây, Tinh Lâu Lam Thịnh đều không phát dục, căn bản không phải đối thủ của hắn, chỉ cần không nhìn vào mắt Nguyệt Ảnh, thì cũng không bị khống chế, đây chính là Trục Nguyệt dạy hắn.

Tinh Lâu tựa hồ dự đoán được có người sẽ đến đoạt, nhanh nhẹn nhảy ra sau, nhưng vẫn không tránh khỏi bị Chẩm Hạc một cước đá trúng cổ tay, ống tiêm mang dịch thể linh hồn bị hất lên cao, Chẩm Hạc một cái thuấn di lên đoạt vào tay.

Thế cục phát sinh đột biến, Lăng Tiêu cùng Lam Thịnh đều không đoán được Chẩm Hạc sẽ đột nhiên làm khó dễ, một người thì kinh ngạc, một người thì muốn tiến đến đoạt lấy, nhưng tốc độ không ngang hàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chẩm Hạc trên không trung lật cổ tay, trong nháy mắt khi đáp xuống kim tiêm đã sắp đâm vào cánh tay mình.

Thế nhưng ngay tại khắc đó, động tác của hắn đột ngột dừng lại, tay phải bởi vì dùng sức mà run rẩy không ngừng.

Cảnh tượng này, Lăng Tiêu không thể quen thuộc hơn, khi khế chủ sử xuất khống chế tinh thần, khế tử liền có phản ứng như vậy.

Tinh Lâu cùng Nguyệt Ảnh lại sắc mặt như thường, tựa hồ đối với tất cả chuyện này sớm đã biết trước.

Chẩm Hạc giãy dụa ngẩng đầu, chứng kiến Trục Nguyệt chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống.

“Cậu không phải nói... Cậu không muốn... Xuất hiện tại nơi này..." Thật giận bản thân kiên trì lâu như vậy, nghĩ Trục Nguyệt đã thả lỏng cảnh giác với mình, Trục Nguyệt nói cậu ta tạm thời không muốn gặp lại Lăng Tiêu, mình cũng tin là thật.

“Nếu tôi không nói thế, thì làm sao biết anh có tâm tư phản bội tôi hay không,” Trục Nguyệt đi tới, thoải mái lấy đi ống tiêm từ trong tay Chẩm Hạc, “Anh đợi giờ khắc này đã lâu rồi đi, tôi kỳ thật chỉ là muốn thử một lần, qua lâu như vậy, anh có phải vẫn còn một lòng muốn giải trừ quan hệ của chúng ta."

Trong mắt Trục Nguyệt toát ra thần sắc thất vọng thật tâm, “Anh thật làm cho tôi thất vọng."

Y giải trừ khống chế Chẩm Hạc, hắn căm giận theo dõi y, nhưng lại vô kế khả thi.

Tinh Lâu từng đáp ứng sẽ đứng về phía hắn, thế mà cũng giúp đỡ Trục Nguyệt thử hắn, quả nhiên trên đời này trừ bản thân mình ra không ai có thể tin tưởng.

Tinh Lâu tự nhiên cảm nhận được lửa giận đến từ Chẩm Hạc, nhưng cậu ta không cố ý tránh né ánh mắt của đối phương, Chẩm Hạc với cậu ta mà nói đã không còn giá trị, nhưng cậu ta còn cần Trục Nguyệt để hoàn thành một việc quan trọng.

Trục Nguyệt xoay người, Lăng Tiêu vừa rồi đã cảm thấy y rất quen thuộc, lúc này lại càng mở to hai mắt nhìn.

"Trục Nguyệt?"

"Không nghĩ tới đi, " thái độ Trục Nguyệt so với vừa rồi như hai người khác nhau, lãnh đến cơ hồ có thể kết băng, "Lại sẽ có ngày, tao và mày sẽ gặp mặt dưới trường hợp này.”

“Cậu lại có thể là khế chủ của Chẩm Hạc?” Tầm mắt Lăng Tiêu qua lại đánh giá hai người, không thể tin được họ lại đến với nhau.

“Chuyện này còn phải cảm ơn mày đó, nếu không phải mày với Doanh Phong kết khế ước rồi, tao làm sao có thể trở thành khế chủ người khác.”

‘Người khác’ trong lời y tay nắm lại thật chặt, sắp dùng tầm mắt giết chết y.

“Quậy xong chưa?” Nguyệt Ảnh cắt đứt họ ôn chuyện, "Không thể tưởng được một chút đồ vậy thôi cũng có nhiều người tranh như vậy, còn ai muốn nữa không?”

Y hỏi Lam Thịnh, "Ngươi thì sao? Nơi này chỉ sợ người cần có nhất chính là ngươi đi, một mũi tiêm xuống, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu tra tấn nữa, còn có thể tìm một người lần nữa ký khế ước, trở thành khế chủ, chẳng lẽ không tốt sao?”

Lam Thịnh vừa rồi chứng kiến Chẩm Hạc đoạt đi ống tiêm còn có chút khẩn trương, lúc này cũng đã khôi phục trấn định, lạnh lùng cự tuyệt.

“Tôi không cần, tôi đã đáp ứng Bình Tông là sẽ sống, đôi mắt này là liên hệ cuối cùng giữa chúng tôi, tôi không muốn mất đi nó. Nhưng cậu đã đáp ứng tôi, sẽ khôi phục tự do cho Lăng Tiêu, cậu đừng nuốt lời."

"Đương nhiên," Nguyệt Ảnh nhìn quanh một vòng, "Vậy những người còn lại không có dị nghị gì chứ?"

“Tôi có!” Lăng Tiêu hô.

Nguyệt Ảnh nở nụ cười, "Quốc gia chúng ta có câu ngạn ngữ, ‘người muốn thì luôn không được, kẻ không muốn lại cứ cố tình đạt được,” y nhìn Lăng Tiêu cùng Chẩm Hạc, “Các ngươi nói có đúng không?"

Trạng thái Doanh Phong hiện giờ có chút khiến người khác lo lắng, vì tiêu hao tinh thần lực liên tục trong thời gian dài, từng giọt từng giọt mồ hôi từ bên trán anh lăn xuống, tích lạc trên bàn điều khiển, dưới tay anh, vầng sáng radar đang dần dần thu nhỏ lại.

“Sắp khóa định mục tiêu, còn lại 20%!" Có người báo

Hạm đội đang bằng tốc độ cao nhất tới gần phạm vi Doanh Phong vạch xuống, nhưng 20% vẫn là một khu vực rất lớn, muốn tìm được Lăng Tiêu, vẫn phải thu nhỏ phạm vi thêm một bước nữa.

Nguyệt Ảnh giương cằm với Trục Nguyệt, "Động thủ đi."

Trục Nguyệt hướng tới Lăng Tiêu không thể động đậy từng bước đi qua, trong ống tiêm trên tay có thể thấy được lam quang chậm rãi lưu chuyển.

Lăng Tiêu đem hết toàn lực mà vùng vẫy, Lam Thịnh khẩn trương nhìn chăm chú vào nơi này, Chẩm Hạc dưới hai tầng khống chế là Nguyệt Ảnh và Trục Nguyệt, căn bản không thể hành động.

"Thật cao hứng, do chính tao chấm dứt tất cả những chuyện này cho mày, " Trục Nguyệt dựng thẳng ống tiêm, đem chất lỏng đẩy vào một chút, “Mày biết không, tao cũng chuẩn bị lễ vật rất độc đáo cho Doanh Phong, tin tưởng anh ta nhất định sẽ rất thích.”

“Đến rất gần rồi!” Trong Phần Ảnh truyền đến thanh âm như thế, mỗi người đều hơi chấn động.

Doanh Phong nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần lực vào lòng bàn tay, tinh thần lực của anh đang nhanh chóng cạn kiệt, nhưng anh không thể dừng lại lúc này, khế tử của anh còn đang chờ anh.

—— Lăng Tiêu!

Lăng Tiêu giật mình một cái, cậu nghe được thanh âm của Doanh Phong, không phải thông qua Ngũ cảm cộng hưởng, mà là tâm linh câu thông, Doanh Phong đang ở gần đây!

Em nghe thấy rồi! Cậu rất muốn nói với Doanh Phong như vậy, nhưng thanh âm cậu phát không ra.

Tiếng Doanh Phong cuồn cuộn không dứt truyền vào.

—— Lăng Tiêu, gắng kiên trì, anh sắp tìm được em rồi.

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, em tin tưởng anh, dù em ở nơi nào, anh luôn có thể tìm tới em.

Trên da truyền đến đau đớn do kim châm, thì ra độ ấm của linh hồn cũng lạnh như thế.

“Nói tạm biệt với khế chủ của mày đi.” Theo sau thanh âm Trục Nguyệt, phảng phất có gì đó đang rời khỏi cậu.

Tín hiệu trên radar đột nhiên tiêu thất, mọi người đồng loạt nhìn phía Doanh Phong, rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa là thành công, chẳng lẽ tinh thần lực đã tiêu hao hết sao?

Doanh Phong mở mắt ra, đồng dạng vẻ mặt nghi hoặc.

Người lái tàu cách anh gần nhất thất thanh kêu lên:

"A! Mắt của cậu!"

Doanh Phong khó hiểu quay đầu, tất cả mọi người tại đây đều nhìn thấy, sắc tố đen trong mắt anh đang thong thả rút lui như thủy triều, giống như dùng nước hòa vào mực đặc, đêm tối nghênh đón bình minh, đợi khi biến hóa rốt cục đình chỉ, còn lại chỉ có tro tàn đặc hữu của thiếu niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.