Khế Tử

Quyển 2 - Chương 106: Tu la



Chẩm Hạc lần lượt đảo mắt qua Doanh Phong sắc mặt trắng bệch, Lăng Tiêu nghẹn lời trân trối nhìn, cùng với Trục Nguyệt đang gần như điên cuồng, xác nhận không có ai chú ý tới mình, bất động thanh sắc lui ra.

Hắn gặp Lam Thịnh đang đi tới, đối phương hiển nhiên không định để ý đến hắn, khi hai người đi ngang nhau, Chẩm Hạc đột nhiên giống như tùy ý mở miệng.

“Vừa rồi hình như tôi nghe nói Nguyệt Ảnh đang tìm cậu.”

“Để làm gì?”

"Hẳn là cần thảo luận chuyện đi hay ở của Lăng Tiêu.”

Nghe xong lời Chẩm Hạc, Lam Thịnh xoay chân, bỏ qua việc đi tìm Lăng Tiêu, hướng tới phòng nghỉ trên lầu.

Tinh Lâu nhẹ nhàng ôm Nguyệt Ảnh lên giường, vì đau đớn khó nhẫn nại nổi, thân thể nhỏ yếu của y cuộn lại như con tôm, ga giường cũng bị y túm thành một đoàn dúm dó.

Tinh Lâu đau lòng nhìn Nguyệt Ảnh vốn đã suy yếu hơn thường nhân rất nhiều, so với người Thiên Túc hiện giờ, thân thể người Thiên Túc cổ quả thực yếu đến không chịu nổi một kích, một chút thương tổn là có thể lấy đi mạng của họ.

“Ráng chịu thêm một chút là tốt rồi, " Tinh Lâu nhẹ giọng trấn an y.

Nguyệt Ảnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, so với nhiều năm nhẫn nại của y, thì chút thống khổ ấy căn bản chẳng là gì. Qua ngày hôm nay, y cũng sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng, dù là phải bị bức bách trở thành một thành viên trong giống loài nhân tạo mà y thống hận.

Nguyệt Ảnh đau đớn cố gắng nói chuyện dời lực chú ý, “Anh cứ thế tin tưởng Trục Nguyệt sẽ không phá rối bên trong?"

Tinh Lâu vén mớ tóc vàng hai bên trán bị mồ hôi thấm ướt đẫm của Nguyệt Ảnh, “Y so với bất luận kẻ nào đều hi vọng Lăng Tiêu biến mất hơn cả, ngay cả hồn phi phách tán cũng không thỏa mãn được y. Y muốn em dùng thân thể Lăng Tiêu đối địch với Doanh Phong, dù chết hay là sống, y sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai trong hai người họ.”

Nguyệt Ảnh giễu cợt một tiếng, nhưng bởi vì bị đau mà âm cuối biến thành tiếng hít khí, “Thật sự là một kẻ không từ một thủ đoạn nào, khó trách có thể sống sót trong trường hạo kiếp đó."

“Y vốn đã có được trí tuệ của người Thiên Túc cổ, hiện giờ lại có lực lượng của người Thiên Túc mới, nếu y không có ý tốt, ai mà biết y có thể làm ra chuyện gì. Dù có nhiều thêm một trăm kẻ thù, tôi cũng không muốn có một đồng minh không ổn định."

Vài ba câu nói của cậu ta, đã quyết định vận mệnh Trục Nguyệt, đau đớn của Nguyệt Ảnh tựa hồ giảm đi nhiều.

“Tôi lập tức sẽ trở thành người khác, anh mỗi ngày đều phải đối mặt một khuôn mặt khác, có thể tiếp nhận không?”

Tinh Lâu bật cười, chậm rãi nằm xuống bên cạnh y, “Trước mặt em  tôi đã chuyển sinh bao nhiêu kiếp, dung mạo càng không ngừng biến hóa, em chẳng phải cũng không để ý sao? Trải qua mấy ngàn năm, thứ bề ngoài này với tôi đã như lớp vỏ rỗng, tôi chỉ để ý một mình em.”

Cậu vươn tay, đem tay Nguyệt Ảnh gắt gao nắm trong tay mình, "Đợi khi tôi thức tỉnh đời này, là chúng ta có thể cử hành nghi thức trưởng thành rồi, em sẽ không còn phải e ngại tử vong nữa."

"Tôi muốn làm khế chủ, " Nguyệt Ảnh nói.

"Vậy cứ để em làm khế chủ, " Tinh Lâu một lời đáp ứng.

Nguyệt Ảnh mỉm cười nhắm mắt lại, tựa hồ đối với tất cả những điều sắp có được trước mắt không thể nào vừa lòng hơn nữa.

Một hắc ảnh nhoáng lên ngoài cửa, đảo mắt hết thảy lại khôi phục nguyên trạng.

Doanh Phong tắt máy truyền tin, chung quanh lặng ngắt như tờ, người người đều thật cẩn thận nhìn anh, lại không ai dám mở miệng.

“Có tinh đồ* không?” Anh hỏi.

*Tinh đồ: Bản đồ vị trí các hành tinh

"Có, " Phục Nghiêu nhấn xuống một nút trên bàn điều khiển, không trung xuất hiện một hình chiếu lập thể tinh cầu lơ lửng.

“Vị trí lúc trước tôi tra được là ở khu vực nào?”

Phục Nghiêu dùng ngón tay khoanh tròn một điểm trên vũ trụ, “Ước chừng là một hình cầu bán kính lớn cỡ này.”

Doanh Phong vẽ một đường từ mặt trời nối đến Thiên Túc lên tinh đồ, lại vẽ một mũi tên cắt ngang qua nó.

“Họ vừa mới rời khỏi đường nối dài của Thiên Túc và mặt trời, đại khái đang đi về hướng này.”

Mọi người tỉnh ngộ, vội vàng truyền đạt phạm vi toạ độ xuống, quân bộ xuất động toàn bộ hạm đội triển khai thảm thức truy tìm*, nhưng trong vũ trụ mênh mông, tìm kiếm một chiếc tinh hạm có hệ thống ẩn thân nào có dễ dàng.

*Thảm thức truy tìm: Tìm theo cách thức trải rộng như tấm thảm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngay lúc mọi người âm thầm lo lắng Doanh Phong sẽ chống đỡ không nổi nữa, rốt cục truyền lại tin tức khiến người phấn chấn.

"A703 phát hiện mục tiêu khả nghi, toạ độ..." Từ máy bộ đàm báo ra một chuỗi con số.

Doanh Phong truyền đạt chỉ thị trước cả Phục Nghiêu, "Hoả tốc tiến về trước.”

Người lái căn bản không đợi tướng quân nhà mình lên tiếng, trực tiếp đốt chất dẫn cháy, tốc độ phi thuyền bắt đầu thẳng tắp bay lên, hạm đội bốn phương tám hướng dần dần hội tụ về cùng một phương.

Trên bàn điều khiển nơi người khác nhìn không thấy, Doanh Phong nắm nắm đấm thật chặt, cách lúc nhận truyền tin khi nãy đã qua nửa giờ, Lăng Tiêu em nhất định phải kiên trì.

Đỉnh đầu Lăng Tiêu bị đội lên một thiết bị cổ quái, cậu biết đây đại khái chính là cái mà Trục Nguyệt gọi là bước cuối cùng Chuyển dời ý thức, nhưng chính mình không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý an bài.

Sát bên cậu, Nguyệt Ảnh mang lên trang bị đồng dạng, hai người ngồi song song, vận mệnh hoàn toàn bất đồng đang phát sinh trên họ.

“Anh xác nhận không thành vấn đề chứ?” Dù có tin tưởng Trục Nguyệt là thật tâm muốn diệt trừ Lăng Tiêu, Tinh Lâu vẫn cẩn thận đặt câu hỏi.

"Đương nhiên, tôi chính là sống sót bằng cách này," Trục Nguyệt tự tin nói, "Để phục chế thiết bị này, đã hao phí của tôi cả một năm đó, mỗi số liệu tôi đều đã kiểm tra vô số lần, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì."

Tinh Lâu nghe y thề son thề sắt bảo chứng, hơi hơi yên lòng.

"Lam Thịnh đâu?” Tinh Lâu quét mắt một vòng, không phát hiện tung tích Lam Thịnh.

“Nó không ở đây càng tốt, bớt được khối việc.” Trục Nguyệt ra lệnh cho Chẩm Hạc, “Lát nữa nếu nó xuất hiện, khống chế nó, đừng để nó quấy nhiễu đại sự của em."

Chẩm Hạc chẳng tỏ vẻ gì, Trục Nguyệt biết đây chính là phong cách của hắn, cũng không nhấn mạnh thêm.

"Chuẩn bị xong chưa?" những lời này là Trục Nguyệt nói với Lăng Tiêu, “Vừa rồi cho mày nói tạm biệt với khế chủ của mày rồi, giờ cũng nên đến lượt nói tạm biệt với thế giới.”

"Doanh Phong sẽ không vì thấy Nguyệt Ảnh nhìn giống tôi mà nương tay,” Lăng Tiêu bình tĩnh nói, “Chúng tôi đã ước định rồi, nếu tôi có thể trở thành tội nhân Thiên Túc, anh ấy sẽ giải quyết tôi trước lúc đó.”

“Vậy sao?” Trục Nguyệt cười nhạt, “Nếu anh ta thật có thể nhẫn tâm khi mày còn là thiếu niên tự tay khiến mày hồn phi phách tán, tràng diện đó chỉ nghĩ thôi cũng đầy cảm giác rồi.”

“Khi đó tôi đã không còn là tôi,” Lăng Tiêu phản bác, "Dù đó là cơ thể của tôi thì thế nào? Tôi tin tưởng anh ấy so với bất luận kẻ nào đều phân biệt rõ ràng hơn.”

Trục Nguyệt còn muốn nói tiếp, bị Tinh Lâu cắt ngang.

“Đừng nhiều lời nữa, nắm chắc thời gian."

Trục Nguyệt chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu, "Tạm biệt, không, phải nói là vĩnh biệt."

Y kéo cần điều khiển, đường biểu thị tiến độ trên thiết bị trên đỉnh đầu hai người bắt đầu từng bước tiến về trước.

Tinh Lâu cong gối quỳ xuống, cầm tay Nguyệt Ảnh đặt ở ngực mình, đây cũng là một lần cuối cùng cậu chứng kiến người này tồn tại trong thân thể này, tự nhiên muốn lưu luyến nhìn nhiều thêm vài cái.

“Mặc kệ em biến thành bộ dạng của ai, tôi thề sẽ vĩnh viễn trung thành với em, xây dựng cho em một Thiên Túc mới, lúc này đây tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục nuốt lời."

Nguyệt Ảnh dương khởi một cái mỉm cười, "Tôi tin tưởng anh.”

Lăng Tiêu đột nhiên có chút tò mò, nếu là bản thân cậu của quá khứ tuyệt đối trung thành với Nguyệt Ảnh, có thể sẽ vì cứu lại tính mạng đối phương, chủ động dâng ra thân thể và linh hồn của mình hay không.

Nhưng cậu đã không còn là ‘khế tử’ của Nguyệt Ảnh, khế chủ của cậu kiếp này, cũng chỉ có một mình Doanh Phong.

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, lay động trước mắt đều là gương mặt tái nhợt của người kia, cậu nghĩ bằng sự cường đại của tâm linh Doanh Phong, trên đời này đã không có gì có thể đả kích được anh, không thể tưởng nổi chính mình lại trở thành viên đạn ghim vào ngực anh.

Cậu lại nhớ tới lần tỏ tình thất bại giữa đường lần đó, không chính miệng nói ra tâm ý của em với anh, là tiếc nuối lớn nhất cả đời này của em.

Nếu như còn cơ hội, nếu còn có cơ hội thì…

Thanh tiến độ rốt cục vững vàng đi tới cuối, hai người một trái một phải đều im lặng cúi thấp đầu, giống như đang ngủ.

Tinh Lâu ngừng thở, chờ đợi một người trong đó tỉnh lại.

Qua thật lâu sau, Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt ra, biểu tình thoáng hoang mang.

"... Nguyệt Ảnh?" Tinh Lâu thử thăm dò.

Lăng Tiêu một lần nữa nhìn qua hiện trường chung quanh, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Tinh Lâu.

“Tôi là Lăng Tiêu."

Tinh Lâu đứng phắt dậy, vẻ mặt khó có thể tin.

"Không thể nào! Vậy Nguyệt Ảnh đâu?!”

Nguyệt Ảnh như cũ vẫn không nhúc nhích, Tinh Lâu đấu tranh đưa tay qua thăm dò, người đó đã không còn hơi thở.

Lăng Tiêu có chút khó tin đặt tay lên ngực, “Cậu ấy đang ở đây, tôi có thể cảm nhận được. Sinh mệnh cậu ấy đã tiêu thất, nhưng một bộ phận ý thức lưu ở nơi này."

Đó là cừu hận đối với người Thiên Túc, vô cùng vô tận, vĩnh không ngừng nghỉ.

Dù người y đã tiêu vong, ý chí của y lại không tiêu tan.

Tinh Lâu hai mắt đỏ bừng căm tức nhìn Trục Nguyệt, y bị cậu ta dọa tới mức không kìm được lùi về sau một bước, “Không, điều đó không có khả năng..."

Y nhanh chóng kiểm tra thiết bị, trong đống số liệu chi chít rốt cục phát hiện vấn đề.

"Có người động vào thiết bị của tôi,” thanh âm Trục Nguyệt cũng thay đổi, "Là ai?!"

Trong góc tối có một bóng đen bỗng nhúc nhích, tựa hồ muốn thừa cơ đào tẩu, Tinh Lâu mẫn tuệ bắt được, “Là mày?”

Trục Nguyệt lập tức quay đầu, chứng kiến Lam Thịnh, nháy mắt hiểu rõ tất cả.

Ngay cả Lăng Tiêu cũng kinh ngạc mở to mắt, không thể tưởng được cư nhiên là Lam Thịnh cứu mình.

Lam Thịnh dự đoán được mình rất khó mang theo Lăng Tiêu toàn thân trở ra, cắn răng một cái rút chủy thủ, bí quá hoá liều đánh tới Tinh Lâu.

Đoàng  ——

Một tiếng vang thật lớn xẹt qua, Lăng Tiêu giật mình nhìn trước ngực Lam Thịnh thủng một lỗ to hơn nắm tay, cậu ấy mê mang cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại nhìn Lăng Tiêu, tay run lên, chủy thủ của Bình Tông rời tay rơi xuống, trong khoảnh khắc khi cùng mặt đất tiếp xúc gõ vang tiếng chuông báo tử vong.

"Lam Thịnh!" Lăng Tiêu tê tâm liệt phế gào lên.

Tinh Lâu như thể phát tiết liên tục bóp cò súng, Lam Thịnh bị bắn trúng hết lần này đến lần khác thân thể liên tục run lên, cho đến khi năng lượng trong nòng súng bị triệt để tiêu hao hết.

"Đủ rồi! Dừng tay!” Lăng Tiêu khàn cả giọng gào thét, lại không thể ngăn cản tất cả những chuyện này phát sinh.

Mí mắt Lam Thịnh dần dần rũ xuống, bên cạnh cậu bay ra vô số vệt đốm màu lam, cũng như sáng sớm ngày đó, bộ dáng Bình Tông ở trước mắt.

"Lăng Tiêu..." Lam Thịnh suy yếu gọi tên cậu.

"Thực xin lỗi..." Cho đến giờ phút này mới nói ra ba chữ đó, có phải đã quá muộn rồi không…

Lăng Tiêu nước mắt tràn mi chảy xuống, môi run run nói không được một câu đầy đủ.

Lam Thịnh khép mắt, thân thể ngã về trước.

"Bình Tông, tưởng niệm em lâu như vậy, rốt cục có thể quên em rồi…”

Những mảnh vỡ tụ tập thành quang cầu, xuyên thấu vỏ bọc tinh hạm, bay vào vũ trụ mờ mịt.

Trong chiến thuyền cách đó không xa, lập tức có người hồi báo phát hiện mới nhất.

"Báo cáo! Phát hiện dấu hiệu linh hồn chuyển sinh!”

Bọn Doanh Phong vọt tới đài chỉ huy, tận mắt thấy linh hồn như sao băng bay về phương hướng Thiên Túc.

Rốt cục Doanh Phong không giữ được bình tĩnh tay phải nắm chặt, người đã ly khai phi thuyền.

“Này!” Phục Nghiêu không ngăn lại, lập tức hạ lệnh, "Đuổi theo cậu ấy!”

Tinh Lâu ôm thi thể Nguyệt Ảnh, nước mắt từng giọt tích lạc trên gương mặt không hề có sinh khí của y.

“Tôi chờ em mấy ngàn năm, còn em ngay cả nhiều thêm một ngày cũng không chịu lưu cho tôi..."

Phi Ưng bắt đầu kịch liệt xóc nảy, điện lưu tán loạn, ánh lửa văng khắp nơi.

Trục Nguyệt cảm thấy không ổn ngẩng đầu nhìn lên, “Chết tiệt, cậu ta khởi động chương trình tự bạo!”

Y ném tất cả chảy về phía khoang đáy, miệng gọi tên khế tử của mình.

"Chẩm Hạc!"

Một máy bay Xuyên toa* dừng trước mặt y, cửa khoang mở ra, lộ ra người bên trong.

*Xuyên toa: Xuyên qua, đây chắc cũng là một loại tàu vũ trụ nhỏ.

Trục Nguyệt thấy hắn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nhảy vào.

"Đi nhanh lên, nơi này sắp nổ tung!"

Chẩm Hạc chờ y tiến vào, bình tĩnh khởi động động cơ. Máy bay xuyên toa lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi tinh hạm, không quá mấy giây đã bỏ chiếc Phi Ưng sắp nổ lại đằng sau.

Trục Nguyệt lau mồ hôi trên trán, "Cậu ta cư nhiên muốn lấy thân phận thiếu niên cùng Lăng Tiêu đồng quy vu tận, đúng là đồ điên, em không phụng bồi."

Y nhìn Chẩm Hạc bên người, lại thỏa mãn cười thành tiếng, “Tuy có chút không khớp với kế hoạch ban đầu, bất quá chúng ta vẫn có thể đến một tinh cầu khác bắt đầu cuộc sống mới."

Chẩm Hạc cũng cong lên khóe miệng, phá lệ trả về một câu, “Ừ.”

Trục Nguyệt vừa lòng nhắm mắt lại, qua hồi lâu mới lại mở ra, cảm giác có chỗ nào không đúng.

“Anh đây là muốn đi đâu?”

“Là em nói, đến một tinh cầu mới.” Chẩm Hạc thản nhiên hồi đáp.

Trục Nguyệt nhăn mày, máy bay xuyên toa mở chế độ tự động lái, điểm sáng đại biểu cho bản thân đang chớp tắt trên tinh đồ.

“Anh thiết lập đích đến là chỗ nào?” Chẳng biết có phải là lỗi giác của Trục Nguyệt không, thân thể y bỗng có chút nặng nề.

“Một tinh cầu rất xa, rất xa,” Chẩm Hạc thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, "Xa đến mức chúng ta sẽ vì lực dẫn linh hồn mà tiêu thất, ngay cả linh hồn cũng không thể trở về.”

"Cái gì?!" Trục Nguyệt vừa sợ vừa giận, "Anh sao phải làm như vậy!"

"Bởi vì thân là khế tử anh không có biện pháp ra tay với em, dù cho có thể, anh cũng không nỡ để em chuyển sinh như thế, đành phải mang em đến một nơi không tồn tại luân hồi, nghênh đón chân chính tử vong."

"Đừng rộn nữa!" Trục Nguyệt giãy dụa vươn tay, nút dừng màu đỏ phá lệ bắt mắt, nhưng động tác của y dần dần cứng lại, trơ mắt nhìn mục tiêu ngay trong tầm tay mà lại với không tới.

"Buông tha đi," Chẩm Hạc cũng đã đánh mất lực hành động, ngay cả nói chuyện cũng bởi vì môi cứng đờ mà  trở nên trúc trắc, "Nơi này tràn ngập khí thể làm cho người Thiên Túc đông cứng, ngay cả em cũng không chống lại nổi tác dụng của nó."

Tay Trục Nguyệt càng ngày càng trầm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm tới đường biên của cái nút, rồi vô lực thõng xuống.

"An tâm hưởng thụ thời khắc cuối cùng của sinh mệnh đi, " Chẩm Hạc dùng hết khí lực toàn thân, đem bàn tay của mình nâng lên nửa tấc, phủ lên tay Trục Nguyệt.

"Ít nhất lần này, có anh cùng em.”

Tiếng nổ liên tục vang lên trong Phi Ưng, tay Lăng Tiêu nối với những dây dẫn không rõ để làm gì, ở một bên cậu, Tinh Lâu vẫn đang ôm chặt lấy Nguyệt Ảnh không buông, hoàn toàn không để tâm kịch liệt xóc nảy dưới thân và những vật nặng không ngừng rơi xuống trên đầu.

Doanh Phong không chút do dự thuấn di vào trong, bên trong tinh hạm đã sụp đổ nghiêm trọng, không ngừng có lửa và chướng ngại ngăn cản đường đi của anh.

Anh rốt cục gặp được Lăng Tiêu, ngồi trên một cái ghế, trên đầu đội thiết bị không rõ.

Lăng Tiêu cũng phát hiện anh, cho là mình trước khi chết xuất hiện ảo giác, hơn nửa ngày đều nói không nên lời.

"... Lăng Tiêu?" Doanh Phong đi đến trước mặt, mang ý dò xét hỏi.

Lăng Tiêu lúc này mới tin tưởng đây không phải ảo giác, ngây ngốc cười toe miệng, "Là em.”

Doanh Phong thở ra thật dài, kích hoạt hồn tinh trong tay, dùng sức mở những thứ kim khí  giam cầm Lăng Tiêu, hai ba cái giúp cậu khôi phục tự do.

"Đi, chúng ta rời khỏi đây.” Doanh Phong giữ chặt tay cậu, xoay người muốn dẫn cậu đi.

"Vô ích," Tinh Lâu bên cạnh luôn không nói một lời đột nhiên mở miệng.

Doanh Phong không có tâm tư nghe cậu ta nói cái gì, vừa rời đi một bước, thanh âm Tinh Lâu lại từ phía sau truyền đến.

“Anh ta rất nhanh sẽ biến mất khỏi thời không này, cùng với tôi, trở lại mấy ngàn năm trước, thời điểm ban sơ các người sinh ra.”

"Cái gì?" Doanh Phong kinh hãi quay đầu lại.

Tinh Lâu thì thào tự nói, "Ta chờ mấy ngàn năm, lại chờ được kết cục như vậy, ta cũng muốn cho ngươi cảm thụ thống khổ đồng dạng, cho ngươi cũng cảm nhận được tư vị chờ đợi ngàn năm.”

Doanh Phong lúc này mới chú ý tới dây dẫn trên tay Lăng Tiêu đang cùng Tinh Lâu tương liên, lập tức ra tay cắt đứt nó.

"Đã quá muộn, anh ta sẽ vĩnh viễn phiêu bạt trong khe hở thời gian, cho đến khi hồn phi phách tán trong sông dài lịch sử."

Tinh Lâu cúi đầu, lưu luyến không rời nhìn Nguyệt Ảnh, "Thời gian không còn nhiều, có di ngôn gì lúc ly biệt, thì nhắn nhủ nhanh một chút, đừng để mất đi mới hối hận."

Doanh Phong khó có thể tin nhìn sang bên cạnh, Lăng Tiêu có thể cảm thấy tay anh đang không thể khống chế mà run rẩy.

Lăng Tiêu nâng tay đối phương, cùng anh mười ngón gắt gao đan vào nhau, họ tồn tại trong đồng tử của nhau, nơi đó cùng chung một sắc xám.

Giống như có ai đó dùng lực bóp chặt trái tim, đem dưỡng khí từng chút từng chút chặn lại, khiến Doanh Phong gần như ngạt thở.

Lửa thiêu đốt hừng hực xung quanh làm sắc mặt Lăng Tiêu ánh lên hồng nhuận, chưa từng có một khắc nào, cậu lại chói mắt hơn lúc này.

Người này, là bạn lữ kiếp trước anh khổ tìm mà không được, cũng chính là cậu kiếp này anh có được rồi lại vụt mất.

Đáy mắt Lăng Tiêu phiếm ánh nước lấp lánh, miệng lại giương lên một nụ cười đẹp nhất thế gian.

"Doanh Phong, em thích anh, từ rất lâu trước kia đã thích.”

"Có thể lấy thân phận bình đẳng nói ra những lời này, thật sự quá tốt."

"Lăng Tiêu!"

Trên tay Doanh Phong trống rỗng, người trước mắt không biết tung tích, anh liều mạng hô hoán tên đối phương, nhưng thế gian nào còn tăm hơi Lăng Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.