Khế Tử

Quyển 2 - Chương 90: Bích hoàn*



*Bích hoàn: Vòng ngọc

Doanh Phong đánh giá mật thất giam cầm bọn họ, đây chỉ là một căn phòng bình thường, không có gì che chắn, lấy năng lực của anh, một mình có thể đào thoát nhẹ nhàng, nhưng mang theo Lăng Tiêu liền biến thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Có lẽ đối phương chắc chắn anh sẽ không một mình chạy trốn, bất quá Thái Ân muốn anh tới làm gì? Quân bộ lại không có khả năng vì anh mà dùng Thương Dương đến trao đổi, nếu chỉ là muốn mạng anh để báo thù, trực tiếp giết chết còn nhanh hơn, cần gì phải tốn công tốn sức.

Lăng Tiêu vẫn cứ nằm ở nơi đó, bên ngoài phát sinh bất cứ chuyện gì đều như đã không còn liên quan gì đến cậu, Thái Ân lựa chọn ra tay ngay vào lúc đó, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, ông ta vô cùng rõ ràng hướng đi của họ, biết Lăng Tiêu khi nào thì suy yếu nhất, thậm chí cả lộ tuyến của quân đội đều nhất thanh nhị sở.

Doanh Phong ngồi xuống bên người Lăng Tiêu, ngón cái sượt qua đôi môi tái nhợt như tờ giấy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một câu từng đọc thấy trong sách thật lâu trước kia, hiệu quả tăng cường trong máu khế chủ, ngoại trừ cường hóa và thôi tình, còn có thể cung cấp chất dinh dưỡng, khi khế tử mất sức hấp hối có thể trì hoãn tử vong.

Lăng Tiêu trong hôn mê, mơ hồ ngửi được một cỗ hương vị thực đặc thù, có thứ gì đó dán bên môi cậu, khơi gợi lên dục vọng nào đó trong lòng, cậu dùng miệng cọ xát trái phải, xúc động này càng thêm mãnh liệt.

Cậu ma sát mấy cái, rốt cục hé miệng, cắn mạnh xuống, chất lỏng tanh mặn dũng mãnh tràn vào miệng, như có chứa một loại năng lượng kỳ diệu, đem thể lực đã muốn tan rã một lần nữa ngưng tụ.

Cứ như thế hấp thu chốc lát, cậu lần nữa hé răng, dùng sức làm sâu thêm vết cắn, nhiều chất lỏng trào ra hơn, cậu tham lam mút vào, theo chất lỏng chảy vào dạ dày, thân thể lạnh như băng cũng dần dần cảm nhận được nhiệt lượng.

Lăng Tiêu đã khôi phục một chút ý thức miễn cưỡng mở mắt ra, rốt cục thấy rõ đặt ngang miệng mình chính là cổ tay Doanh Phong, mà cậu vừa cắn rách chính là động mạch đối phương.

“Anh đang làm gì đó?" Cậu suy yếu hỏi, sau đó đánh giá quang cảnh xa lạ chung quanh, "Đây là đâu?”

Doanh Phong trả lời cậu bằng cách ấn cổ tay về trước nhiều hơn, “Đang trên đường về, em trước tiên bổ sung một chút, sắp tới trạm y tế rồi.”

Lăng Tiêu không rõ vì sao cái gọi là ‘bổ sung’ lại là uống máu Doanh Phong, “Tại sao lại đến trạm y tế, em nhớ Hằng Hà tiến sĩ từng nói chỉ có thể khôi phục tự nhiên, còn nữa, sao lại để em uống máu của anh?”

“Máu khế chủ có thể cung cấp chất dinh dưỡng, chỉ cần em không suy nghĩ lệch lạc, thì nó sẽ không có tác dụng nào khác."

Biết rõ Doanh Phong là nói móc, Lăng Tiêu lại vô lực phản bác, "Đầu của em sao lại đau dữ vậy, giống như bị người ta đánh á.”

“Em quá nặng, lúc ôm lên không cẩn thận đụng phải tường."

“Nói bậy không hà,” Lăng Tiêu nhắm mắt lại, nói một hơi quá nhiều khiến cậu rất mệt mỏi, còn có chút miệng khô, cậu không kìm được vươn đầu lưỡi, liếm liếm cổ tay Doanh Phong.

Doanh Phong lúc này thẳng thắn áp cổ tay lên môi cậu, dùng giọng điệu có chút cường ngạnh ra lệnh, "Uống."

Loại khí vị này đối với Lăng Tiêu hiện tại tràn ngập hấp dẫn, cậu do dự một chút, bản năng rốt cục chiến thắng lý trí, lại một lần nữa dùng sức cắn xuống, lưu lại vòng dấu răng thứ ba thật sâu trên cổ tay Doanh Phong.

Cậu mê luyến liếm duyện, như thể đó là mỹ vị mê người nhất trần đời, theo nguồn năng lượng được hấp thu, gương mặt tái nhợt của cậu khôi phục chút ửng hồng, cảm giác choáng váng quanh quẩn không đi cũng dần dần chuyển biến tốt.

Hấp thu đủ chất dinh dưỡng, Lăng Tiêu lưu luyến buông răng ra, “Tiểu Hôi đâu?"

Tiểu Hôi từ trong lòng cậu ló cái đầu ra, lông nhung quét tới quét lui trên cổ cậu, thực ngứa.

Lăng Tiêu muốn vươn tay sờ sờ đầu nó, lại không có khí lực.

“Sao lần này cảm giác choáng váng đầu so với trước đây nghiêm trọng hơn, có phải vì lúc trước em thực tập quá mệt mỏi không?"

“Phải đó,” Doanh Phong phủ tay lên trán vuốt vuốt tóc cậu ra sau, "Cho nên em tốt nhất là ngủ lâu một chút.”

“Đợi đã,” Một khắc khi anh nâng tay, Lăng Tiêu liền chú ý tới, "Vì sao trên tay của anh có máu?"

Doanh Phong dùng hành động thực tế chặn miệng cậu, mùi máu tươi truyền đến làm anh cũng không dễ chịu gì mấy, cũng may Lăng Tiêu rất nhanh liền ngủ thật say, có nhiều câu hỏi hơn nữa cũng chỉ có thể giữ lại trong mơ.

Anh lấy từ túi trong tay áo Lăng Tiêu một mảnh hồn tinh, từ mật thất thuấn di ra ngoài, Thái Ân nhìn thấy anh ra ngoài tuyệt không ngoài ý muốn, ngược lại những người Hoàng Túc khác thấy thế kinh ngạc vô cùng, bọn họ có lẽ chưa từng thấy qua sinh vật có thể xem thường tường vách tự nhiên xuyên đến xuyên đi.

“Cáo biệt khế tử của mày xong rồi sao?"

Ngữ khí Thái Ân cứ như đây là một chuyến đi tầm tầm thường thường, sáng sớm cùng ánh ban mai ra ngoài, tối là có thể theo ánh tịch dương trở về.

"Nhớ kỹ hứa hẹn của ông, " Doanh Phong bình tĩnh đáp lời.

"Đương nhiên, " Thái Ân giơ súng gây tê trong tay, nhắm người trước mắt bóp cò.

***

Người nằm trong khoang trị liệu chậm rãi mở hai mắt ra, nhân viên y tế bên ngoài lưu ý đến biến hóa nơi này, quét hình qua đồng tử cậu, xác nhận cậu đã thanh tỉnh.

"Thân thể đã không đáng ngại, nhưng trong quá trình chúng tôi trị liệu cho cậu ấy, phát hiện hồi hải mã* của cậu ấy có một chút vấn đề, giống như từng bị người ác ý thay đổi.”

* Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.

Long Dần nhìn phim chụp não của Lăng Tiêu trên màn ảnh, khu vực dị thường được ký hiệu đỏ, “Trí nhớ con người có thể bị bóp méo sao?"

“Với kỹ thuật đã biết trước mắt mà nói là không thể, nhưng có thể che chắn đi trí nhớ đã có. Nhiều năm trước Trung tâm kiểm soát bệnh tâm thần từng thử dùng loại phương pháp này tiêu trừ ký ức về nghi thức trưởng thành của khế tử bị vứt bỏ, nhưng ký ức tuy rằng bị tiêu trừ, bệnh trạng trên tinh thần lại sẽ không biến mất, cho nên chẳng có nghĩa gì.”

“Kỹ thuật này là ai phát minh?"

Nhân viên y tế thẩm tra trên máy tính một chút, "Lần đầu tiên công bố phát minh trên tạp chí y học là vào 76 năm trước, tác giả luận văn là... Thái Ân."

Giống như Long Dần đoán, lúc này sĩ quan thủ hạ của hắn tiến lại báo cáo, “Người phòng bên đã tỉnh.”

Long Dần bước ra ngoài, được máy bay không người lái đưa đến cùng với Lăng Tiêu, còn có một quân nhân chuyên trách đưa đón bọn họ, thương thế của anh ta so với Lăng Tiêu còn nặng hơn, suýt nữa đã không còn mạng.

“Cậu còn nhớ gì không?” Long Dần hỏi.

“Có bốn phi hành khí đột nhiên tập kích chúng tôi, chúng đều có hệ thống ẩn thân, đã sớm mai phục tại đó, hơn nữa hiện trường có hệ thống nhiễu tín hiệu rất mãnh liệt, toàn bộ thiết bị thông tin đều không hoạt động, không thể phát tín hiệu cầu cứu."

“Có thấy rõ ký hiệu trên phi hành khí không?”

“Có, là ba ngọn lửa, làm thành một hình tam giác."

Là Quân độc lập Hoàng Túc tinh, không nghĩ tới bọn họ còn chưa qua, đối phương đã chủ động tới đây, bất quá gây chiến bắt người, lại thả ra hai, không biết là xuất phát từ mục đích gì.

“Tôi đã biết, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi." Long Dần bỏ lại anh ta, qua phòng bệnh Lăng Tiêu, đối phương đã ra khỏi khoang trị liệu, đang dùng ánh mắt đề phòng đánh giá chung quanh.

“Cậu còn nhận ra được tôi không?"

Lăng Tiêu nhìn quan quân xa lạ trước mắt, lắc lắc đầu.

“Cậu nhớ được bao nhiêu?”

“Tôi không hiểu ông đang nói gì," Lăng Tiêu trả lời không quá khách khí.

Nhân viên y tế kề tai Long Dần nhỏ giọng nói, "Cậu ấy không biết mình mất ký ức."

Long Dần thay đổi một cách hỏi khác, “Hôm qua cậu đã làm gì?”

Lăng Tiêu hồi tưởng một chút, không biết nhớ ra cái gì đó, trong mắt dâng lên hận ý rõ rệt.

"Nói, " Long Dần thúc giục một câu.

“Tôi sao phải nói cho ông?” Ngữ khí Lăng Tiêu lúc này đã không thể dùng không khách khí để hình dung.

Long Dần đồng dạng không khách khí chuyển hướng nhân viên y tế, “Cậu ta bây giờ là sao, kỳ phản nghịch?”

“Tâm tính cậu ấy hiện tại dừng lại ở điểm cuối của trí nhớ được lưu giữ, điểm này có thể là bất luận thời điểm nào, thậm chí có thể là kỳ rối loạn sau nghi thức trưởng thành.”

"Tốt lắm, " Long Dần vẻ mặt như đưa đám, "Khế chủ ở đâu chưa biết, khế tử một lần nữa trải qua kỳ rối loạn, cậu là đang nói cho tôi, cậu ta sẽ chết sao?"

Đối phương chần chừ, “Hẳn là không đâu, dù sao cậu ấy đã vượt qua thời kì kia, lúc này chỉ là ảo giác tồn tại trên tâm lý, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi cậu ấy lúc đó có khát vọng tự tìm cái chết vô cùng mạnh mẽ."

Long Dần nặng nề thở ra một hơi, quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ của mình:

“Mạng của người này, bất kể thế nào cũng phải giữ, phái người bên cạnh cậu ta 24 giờ, vừa có vấn đề lập tức báo cho tôi.”

"Rõ, trưởng quan!"

Lăng Tiêu nhìn những người cậu không quen, nghe những lời cậu không hiểu, cảnh vật xung quanh xa lạ, nhưng có thể nhận ra cậu đang ở trong trạm y tế.

Ký ức cuối cùng của cậu, là từ sân thượng rơi xuống, thì ra mình mạng lớn như thế, vậy mà không ngã chết sao? Thế thì được đưa tới trạm y tế cũng chẳng có gì lạ.

Cậu thống hận người không xuất hiện tại nơi này, cậu cũng chẳng trông cậy Doanh Phong sẽ đến thăm mình, không chừng đối phương còn đang oán trách sao cậu  không chết phứt đi kìa.

Có thứ gì đó cọ vào ống quần cậu, Lăng Tiêu cúi đầu, nhìn thấy một chú cún con lông màu tro không chút pha tạp, cậu cúi người ôm lấy, tiểu cẩu vui vẻ nhào vào lòng cậu. Trạm y tế sao lại có cún con? Vuốt ve bộ lông mềm mại của đối phương, ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Tinh Lâu từ máy giám thị nhìn chăm chú vào tất cả mọi chuyện, trên tinh cầu này, chỉ cần là nơi có mạng lưới tồn tại, đều sẽ bị cậu ta dễ dàng khống chế.

“Ông đã xóa đi đoạn trí nhớ bọn họ ân ái?"

“Phải,” Thái Ân bên cạnh trả lời, "Chỉ có như vậy, cậu ta mới không bị cái chết của đối phương ảnh hưởng, một mình cũng có thể sống sót.”

“Tôi thật không rõ, Doanh Phong rốt cuộc đắc tội ông thế nào mà ông nhất định phải đưa anh ta vào chỗ chết thế.”

Thái Ân nhớ tới sỉ nhục mình từng trải qua, vẫn còn hận đến ngứa răng, “Nó đã phạm vào một sai lầm không thể tha thứ, giữ lại nó tôi trăm triệu lần làm không được."

"Quên đi," Tinh Lâu không có ý định truy cứu thêm, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng chỉ cần Lăng Tiêu còn sống, sinh tử của Doanh Phong chẳng chút liên quan đến cậu ta, thiếu Doanh Phong, kế hoạch của cậu ta ngược lại sẽ giảm đi rất nhiều trở ngại, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.

“Người Hoàng Túc ông tính làm sao đuổi đi?"

“Họ chỉ là muốn một người Thiên Túc còn sống, tôi sẽ đem Doanh Phong cho họ, như nguyện họ rồi.”

“Ông không sợ bọn họ sao chép kỹ thuật xong, trái lại đối phó chúng ta sao?"

“Người tôi cấp cho họ còn sống lúc đó, về phần cậu ta có thể chết trên đường hay không, không liên quan đến tôi.” Ý trong lời tức là, hiển nhiên Doanh Phong không thể còn sống mà đến Hoàng Túc tinh.

Tinh Lâu thở dài, "Trong ký ức tôi lưu giữ năm đời, Thiên Túc thật sự rất ít có người chân chính phản quốc, ông có biết vì sao không?"

Thái Ân không biết.

"Bởi vì điều đầu tiên ghi trong mã gene của người Thiên Túc chính là trung thành, cấp bậc ưu tiên vượt xa tất cả những thứ khác, trước hết là trung với quốc gia, sau đó phát triển thành trung với phối ngẫu. Ông có bao giờ nghĩ tới chấp nhất của chính mình đối với Thương Dương kỳ thật không phải tình yêu, mà chỉ là từ một đoạn số hiệu gene đại biểu cho trung thành quyết định?"

Thái Ân tinh tế nắm bắt một điểm trong lời Tinh Lâu, “Cậu nói rất ít xuất hiện, tức là vẫn từng có trường hợp như thế.”

“Phải, luôn sẽ có một vài người đột biến gene, một lần làm phản là có thể thay đổi hết thảy," thanh âm Tinh Lâu dần lạnh xuống, "Nếu để tôi tìm được chuyển thế của người đó, tôi cũng sẽ giống như ông, không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt hắn."

***

Doanh Phong dường như đã tỉnh, lại như chưa tỉnh, trước mắt anh tất cả đều thực mông lung, phảng phất như đang trong mộng, rồi lại có thể chạm tay đến.

Hoàn cảnh xung quanh nhìn rất quen mắt, nơi này là căn cứ, công trình kiến trúc màu đen trước mặt anh chính là yểm đường.

Anh cũng không phải người duy nhất nơi đây, bên cạnh anh không hề thiếu những quân nhân thân mặc chế phục, nhưng họ chẳng hề kinh ngạc khi Doanh Phong đột nhiên hiện thân, trong mắt họ, Doanh Phong tựa như không tồn tại.

Đây là tình huống nào, nhiều quân nhân tụ tập ngoài cửa yểm đường như vậy, chẳng lẽ đang chấp hành tử hình sao? Ở Thiên Túc, chỉ có tội phản quốc và mưu sát thiếu niên phải chịu hình phạt cấp cao nhất này, Doanh Phong còn nhớ Dao Đài từng nói, đã rất nhiều năm không ai bị phán xử tử hình.

Anh quét mắt một vòng trong đám người, cư nhiên phát hiện một người quen, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng anh vô cùng tin tưởng đó chính là Kinh Vũ. Hắn đứng ở trung ương đám người, lại như xa cách độc lập hẳn với họ, trong mắt hắn, tìm không thấy nửa điểm tình cảm nhân loại.

Tầm mắt người chung quanh, đều như có như không dừng trên người hắn, thay vì nói là đứng xếp thành hàng, không bằng nói tất cả mọi người đang giám thị nhất cử nhất động của hắn.

Một quan quân từ xa đi tới, phía sau còn đi theo hai thuộc cấp, Doanh Phong lưu ý một chút quân hàm trên vai hắn, Long Dần mà anh biết đã là thượng tướng, nhưng quân hàm tỏ rõ cấp bậc giờ phút này của hắn vẫn là trung tướng, cho nên anh đây là đã trở về quá khứ?

Long Dần vừa mới có mặt, lập tức có người hướng hắn báo cáo, anh ta dán vào tai đối phương mà nói, nhưng từng tiếng đều rõ ràng truyền vào tai Doanh Phong.

“Tất cả đã sắp xếp xong, nếu Kinh Vũ có bất kỳ hành vi dị thường nào, quân lính sẽ lập tức hành động."

Long Dần gật đầu một cái, "Người kia đâu?"

Người trong lời Long Dần, rất nhanh bị hai người áp giải tới trước quảng trường, Doanh Phong vừa thấy được người ấy, sâu trong linh hồn liền như bị đào rỗng một khối, cả hô hấp cũng không tự chủ trở nên khó khăn.

Lăng Tinh biểu tình bình thản, giống như anh sắp đối mặt không phải là tử hình, mà chỉ là một buổi cầu nguyện theo lệ thường.

“Đến tận bây giờ, cậu vẫn không chịu nói cậu giấu thứ đó ở đâu sao?” Long Dần hỏi một lần cuối cùng.

Lăng Tinh mỉm cười đáp lại, “Tôi đã nói rõ rất nhiều lần, tôi giấu nó ở tương lai.”

“Cậu đã kiên trì như vậy, cũng chỉ đành để cậu gặp lại nó trong tương lai thôi,” Long Dần vừa muốn hạ lệnh, Lăng Tinh đã mở miệng trước.

“Tôi có thể nói với cậu ấy một câu cuối cùng không?”

Long Dần nhìn về hướng Kinh Vũ, “Đi đi.”

Doanh Phong nhìn thấy Lăng Tinh nhìn không chớp mắt đi qua trước mặt mình, thẳng đến bên người Kinh Vũ, trong mắt anh ấy hàm chứa thâm tình, mà Kinh Vũ đối anh lại chẳng khác gì với người ngoài, nếu không phải Doanh Phong chính tai nghe được chuyện của họ, tận mắt thấy hết thảy những gì Kinh Vũ làm vì Lăng Tinh, còn tưởng rằng hắn chỉ đang nhìn chăm chú vào một người lạ.

Kinh Vũ so với Lăng Tinh hơi cao hơn, Lăng Tinh kiễng chân, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói một câu, đều là nói nhỏ, nhưng lần này Doanh Phong lại không nghe được một chữ.

Nói xong câu nói đó, biểu tình Kinh Vũ cũng không có biến hóa gì, nhưng Lăng Tinh cũng đã thoả mãn, xoay người không chùn bước hướng tới yểm đường.

Một người từ phía sau túm tay anh, Lăng Tinh kinh ngạc xoay người, như thể lần đầu tiên chú ý tới tồn tại của Doanh Phong, nhưng anh ấy rất nhanh mỉm cười, tựa như nhìn thấy một vị lão bằng hữu vậy.

"Là cậu."

“Đừng đi.” Mặc kệ đây có phải là mộng hay không, Doanh Phong đều hi vọng anh ấy có thể lưu lại, vừa nghĩ tới trước mắt chính là điểm cuối của đời anh, Doanh Phong bất kể thế nào cũng không muốn buông tay.

“Cậu muốn tôi sống?” Lăng Tinh cười hỏi.

Doanh Phong gật đầu.

"Nhưng nếu tôi sống, kiếp sau của tôi sẽ biến mất, giữa hai người, chỉ có một người có thể tồn tại."

Lăng Tinh cúi đầu nhìn tay anh, “Hoặc là tôi, hoặc là cậu ấy, cậu chỉ có thể chọn một, người mà cậu buông tha sẽ chết, cậu cần phải nghĩ kỹ."

Doanh Phong ngạc nhiên phát hiện trong tay kia của mình cũng nắm tay một người, đối phương dường như ngay từ đầu đã tồn tại, chỉ là luôn bị anh xem nhẹ.

“A hay là B?” Lăng Tiêu giương cằm, cùng Lăng Tinh là hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng, họ dùng giọng điệu hoàn toàn tương phản, nói ra lời hệt như nhau.

"Lần này anh không có cơ hội dị nghị đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.