Khế Tử

Quyển 2 - Chương 93: Linh tê*



*Linh tê: Sự hòa hợp, tương thông (trong tâm ý)

Lăng Tiêu từ lúc vừa rồi liền không nói một lời ngồi trước ti vi, trên màn ảnh phát lặp đi lặp lại sự kiện quân độc lập Hoàng Túc đánh lén lần này, hệ gene đặc thù của người Thiên Túc luôn luôn là đối tượng địch nhân mơ ước, đối với người có loại ý đồ này, quân đội chưa bao giờ nương tay, huống chi đây là lần đầu tiên có người dám can đảm động thủ trên đất Thiên Túc, đây không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích trắng trợn.

Đảng phái chủ trương buông tha cho Hoàng Túc tinh lặng tăm không lên tiếng, phái viễn chinh đang tích cực chuẩn bị tác chiến, trong màn ảnh, thân ảnh Phần Ảnh nhiều lần xuất hiện, kẻ sở hữu nó Phục Nghiêu thiếu tướng phụng mệnh dẫn binh xuất chinh Hoàng Túc, trấn áp quân độc lập, củng cố quyền thống trị, đồng thời cũng vì con tin đã hy sinh trong sự kiện này lấy lại công đạo.

Dưới tàng cây linh hồn, vị tướng lĩnh thấp người nhưng khí thế không thua bất luận kẻ nào suất lĩnh một toán tướng sĩ tiến hành tuyên thệ lần cuối trước khi xuất binh, cuộc chiến ở Hoàng Túc tinh là cuộc chiến gian nan nhất trong phạm vi hành động có hạn của họ, mỗi người trên mặt đều mang theo biểu tình thấy chết không sờn, thân thể có khả năng về Thiên Túc hay không đối với bọn họ đã là chuyện không đáng nói, chỉ hi vọng hải đăng có thể chiếu sáng con đường linh hồn trở về.

Hình ảnh chuyển cảnh, một hồi nghi thức truy điệu tạm thời cũng được cử hành tại đó, không ít dân chúng từ khắp nơi trên Thiên Túc tới tặng hoa, dù người hy sinh cùng bọn họ vốn không quen biết.

Lăng Tiêu từ trên giường đứng lên, muốn đi ra ngoài lại bị ngăn lại, lúc này cậu trông thấy thầy hiệu trưởng ngoài cửa.

"Hiệu trưởng, thầy có thể mang em đến căn cứ không,” cậu đứng bên trong cánh cửa hỏi.

Hiệu trưởng thoáng nhìn nội dung trong TV, hiểu rõ, quay đầu hỏi hai quân nhân thủ vệ, “Tôi có thể nói chuyện với trưởng quan của các anh không?”

***

Một người cúi đầu đứng bên con đường nhỏ bí mật, tựa hồ không muốn bị người thấy rõ diện mục thật của mình. Một máy bay không người điều khiển loại nhỏ bay tới, lặng yên không một tiếng động đứng trước mặt người đó, mở cửa ra.

Người này chủ động đi vào, cửa khoang rất nhanh đóng lại, phi hành khí chỉ dừng lại chốc lát ngắn ngủi rồi rời đi nơi này, mang theo con người kỳ lạ kia đi cùng. Con đường khôi phục nguyên trạng, chuyện vừa mới phát sinh không để lại bất cứ dấu vết gì.

Phi hành khí chở người đó vào một nơi bí ẩn, khi cửa lần nữa mở ra thì đã có người ở bên ngoài đợi sẵn.

“Tôi biết em sẽ đến," ánh mắt Thái Ân ôn nhu nhìn người tới, biểu tình đó những người khác chưa bao giờ thấy.

Thương Dương mặt không chút thay đổi ra khỏi phi hành khí, vô luận người nam nhân trước mắt này thể hiện ra ôn nhu thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật hắn đã ép buộc mình.

Thái Ân cũng không để ý thái độ lãnh đạm của cậu, ông ta chỉ cần người này trở lại bên cạnh mình mà thôi, về phần tình cảm, có thể sau khi ký khế ước từ từ bồi dưỡng.

Nơi này chỉ có một mình ông ta, Tinh Lâu từ trước lúc Thương Dương đến đã rời đi, quân bộ vừa mới điều tra tình trạng tài sản kiếp trước của cậu ta, cậu ta cũng không muốn tiếp đó tới lượt thân phận bị phơi bày.

Bên trong gian phòng bày một loạt màn hình theo dõi, Thương Dương rất nhanh nhận ra người trong màn ảnh giám thị. Giác Âm trong một màn hình đi tới, biến mất ở phía cuối hình ảnh, ngay sau đó xuất hiện trong một màn hình bên dưới, nhất cử nhất động của cô đều đang bị theo dõi, nếu Thái Ân muốn hạ thủ với cô, căn bản dễ như trở bàn tay. Thương Dương trong thoáng chốc đó đã nắm chặt nắm tay, nhưng lại rất nhanh buông ra, động tác nhỏ này tránh được tầm mắt Thái Ân.

“Bạn của em sao?” Thái Ân biết rõ còn cố hỏi, "Không nghĩ tới em mới rời Phi Ưng một thời gian ngắn, đã kết bạn mới rồi.”

Thương Dương như cũ mặt không chút thay đổi, vô luận cậu thật sự không cần Giác Âm, hay là đang ra vẻ che giấu, Thái Ân đều vì thế cảm thấy vừa lòng.

“Ông rốt cuộc muốn liên luỵ bao nhiêu người?" Thương Dương hỏi, "Doanh Phong, Lăng Tiêu, Dục Tuyền, bây giờ là Giác Âm, có phải chỉ cần là người cùng tôi có quan hệ, ông sẽ không bỏ qua?"

“Nếu em luôn ở bên cạnh tôi, sẽ không có ai xảy ra chuyện," Thái Ân mềm giọng, “Giờ em đã trở lại, tôi cam đoan về sau sẽ không có chuyện như thế nữa.”

Thương Dương hơi quay mặt đi, “Nếu tôi vô thanh vô tức biến mất, cô ấy nhất định sẽ không buông tha, tôi không muốn cô ấy tiếp tục dây dưa với tôi nữa.”

Thái Ân rất tri kỷ đưa qua cho cậu một cái máy liên lạc, còn chủ động ấn số Giác Âm, cô gái trong màn hình theo dõi, rất nhanh cúi đầu nhìn về phía cổng cá nhân của mình, ở đó đang sáng lên một dãy số xa lạ.

“Ai đó?” Thanh âm của cô từ trong máy liên lạc truyền đến, uyển chuyển êm tai.

“Là tôi,” Thương Dương nhìn cô trên màn hình, thanh âm bình tĩnh.

"Thương Dương? Đây là số riêng của anh sao? Anh xin được cổng cá nhân rồi?”

"Không, là của người khác," cậu nói.

Giác Âm không hề truy vấn, "Em đã hỏi thăm thầy rồi, ở loại tình huống đặc thù này như anh, chờ chúng ta cử hành nghi thức trưởng thành, anh có thể trực tiếp vào học Ngự Thiên, có điều phải học từ năm nhất, đến lúc đó anh chính là niên đệ của em.”

Cô khanh khách bật cười, "Anh gần đây có cố gắng luyện tập không? Nếu trong nghi thức trưởng thành anh đánh không lại em, thì phải trở thành khế tử của em đó nha."

Thương Dương nghe thấy lời nói đó thần sắc vẫn như thường, khóe môi Thái Ân lại hơi giương lên, độ ấm nơi đáy mắt thoáng chốc hóa lạnh như hàn băng, lộ ra một nụ cười khiến người khác không rét mà run, làm cho người ta không thể không hoài nghi, nếu Giác Âm cứ tiếp tục đề tài này, hứa hẹn yếu ớt của Thái Ân rất nhanh sẽ bị lật lọng.

“Không cần chuẩn bị nữa,” ngữ điệu Thương Dương không chút lên xuống, “Tôi đã đổi ý, không muốn cùng cô cử hành nghi thức trưởng thành."

Biểu tình Giác Âm rõ ràng lặng đi, “Anh đang nói gì vậy? Anh đã xảy ra chuyện gì sao?"

“Không có, thực lực của tôi hiển nhiên không bằng cô, nhưng tôi lại không muốn làm khế tử, cho nên tôi thay đổi chủ ý."

Giác Âm đứng lại, thanh âm hơi tức giận, "Trước đây anh đâu có nói vậy.”

"Thực xin lỗi, cũng may thời gian chúng ta quen biết còn chưa lâu, cảm tình cũng không sâu đậm, cô đại khái có thể tìm một người càng thích hợp với mình hơn.”

"Thương Dương, anh hôm nay sao lại kỳ quái như vậy!” Giác Âm đề cao âm lượng, “Anh rõ ràng từng nói tuy thực lực anh không bằng em, nhưng sẽ toàn lực ứng phó."

“Phải, đó là trước khi tôi biết chân tướng của nghi thức trưởng thành. Hôm nay tôi vừa đi thăm một khế tử vừa mới vượt qua nghi thức trưởng thành, phát hiện bằng lực ý chí của tôi thì không cách nào đối kháng kỳ rối loạn.”

Giác Âm hiển nhiên không dự liệu được cậu sẽ nói như vậy, thở sâu mấy hơi, “Thương Dương, anh thật làm cho tôi thất vọng."

"Thực xin lỗi, cứ như vậy đi, cô đừng tìm tôi nữa, tạm biệt.”

Thương Dương đối thoại xong, đem máy liên lạc trả lại cho Thái Ân, Thái Ân thuận tay đập nát.

“Giờ ông muốn thế nào?" Thương Dương hỏi hắn.

“Tôi đã nắm giữ phương pháp giải trừ huyết khế,” trong giọng nói Thái Ân không giấu nổi tự hào, hiển nhiên là đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thương Dương sắc mặt khẽ biến, “Rồi thì sao?”

"Nhưng lúc này thời cơ còn chưa chín muồi, chỉ cần em đợi tôi thêm chín tháng, tôi sẽ có thể một lần nữa lấy thân phận tự do cùng em kết hợp."

Khi Thái Ân nói lời này trong mắt lộ vẻ chờ mong, ông ta đã thật lâu không chờ mong điều gì đến thế, từ sau khi Thương Dương tiền thế rời đi, ánh sáng trong sinh mệnh ông ta giống bị đóng kín một nửa, hiện giờ, ông ta cuối cùng có lại cơ hội thắp sáng chúng rồi.

"Chín tháng sao?" Thương Dương hơi rũ mắt, “Ông cho là quân bộ sẽ khoanh tay ngồi nhìn sao? Tàu của ông đã bị hủy, ông muốn tôi phải lẩn trốn đi đâu trong chín tháng này chứ?”

“Nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, " Thái Ân tiến lên một bước, hai tay đáp lên bả vai Thương Dương, hành động này khiến thân thể Thương Dương cứng đờ, nhưng vẫn mạnh mẽ khắc chế, “Tôi sẽ đưa em đến căn cứ, để em tạm thời ngủ say chín tháng trong lồng năng lượng. Chín tháng sau, em sẽ lần nữa thức tỉnh, hơn nữa có được thân phận mới, chỉ cần tôi thay đổi dung mạo của em một chút, sẽ không ai hoài nghi."

"Căn cứ? Đường dây bên căn cứ của ông không phải đã sa lưới sao?"

“Em thật sự cho rằng Dục Tuyền là người của phía tôi?” Thái Ân hỏi lại, “Em bất quá theo đám phế vật quân bộ cùng nhau có vài ngày, đã bị lây cái chỉ số thông minh của họ rồi.”

Ông ta bỏ qua đề tài đó, “Thương Dương, tôi sẽ khiến em giống như Lăng Tiêu, quên đi những ký ức không tốt đẹp, chờ sau khi em tỉnh lại, tôi sẽ một lần nữa cho em quen biết tôi, tôi có lòng tin sẽ khiến em yêu tôi, giống như em đã từng.”

"Thật sự là kế hoạch hoàn mỹ," Thương Dương nhắm mắt lại, "Ông đã an bài thoả đáng như vậy, tôi còn ý kiến gì khác nữa chứ.”

Sau đó cậu quay đầu, "Chúng ta đi thôi."

Căn cứ yên tĩnh ngoài dự liệu, tất cả đều ở bên ngoài tham gia nghi thức cáo biệt Doanh Phong, nhờ Thái Ân cải trang che giấu, bọn họ dễ dàng lẻn vào bên trong căn cứ.

"Nhanh một chút," một người mang khẩu trang thấp giọng thúc giục, hiển nhiên không muốn để Thương Dương nhìn thấy diện mục thật của hắn.

“Cậu không cần lo lắng, chờ lát nữa tôi sẽ che chắn toàn bộ trí nhớ từ khi cậu ấy thức tỉnh tới nay, đến lúc đó cậu ấy sẽ chỉ cho rằng mình là thiếu niên vừa mới thức tỉnh, càng không có ấn tượng gì với cậu, tôi chỉ cần cậu an bài cho cậu ấy một thân phận hợp pháp."

“Ông làm như vậy quá mạo hiểm," người kia vẫn hạ giọng nói, "Nếu có một chút sai lầm, tôi sẽ bị phát hiện, Dục Tuyền mới vừa bị định tội, tôi bây giờ là hoàn toàn trong sạch. Đây là lần cuối cùng tôi giúp ông, sau hôm nay, ông đừng tiếp tục liên hệ tôi nữa.”

Thái Ân cười lạnh, "Cậu đương nhiên không cần liên hệ với tôi nữa rồi, thân thủ giết chết thượng cấp của mình, cứ thế theo lý mà kế tục vị trí của cậu ta, mục đích của cậu không phải đã đạt đến sao? Chủ tịch đương nhiệm viện nghiên cứu căn cứ tiên sinh."

Một người từ trong góc rẽ xuất hiện, hai người tại đây đều thất kinh.

"Dục Tuyền? Sao lại là anh?” Diệp Hải trợn tròn tròng mắt, "Anh không phải đã bị quân đội bắt sao?"

"Nếu quân đội không bắt tôi, thầy làm sao có thể chẳng kiêng nể gì mà tới tìm cậu như vậy chứ?”

Dục Tuyền bình thản nói hết, nhiều người khác từ nơi ẩn nấp xuất hiện, có rất nhiều nhân viên công tác của căn cứ vốn phải đi tham gia nghi thức cáo biệt, còn có quân nhân vũ trang đầy đủ, Thái Ân cùng Diệp Hải đã bị tầng tầng bao vây.

Ánh mắt Thái Ân trầm xuống, "Mày cư nhiên lập bẫy hãm hại tao?”

Trên vẻ mặt như quân bài của Dục Tuyền khó được xuất hiện một tia khổ sở, “Thầy, đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ nữa, sư huynh sư tỷ đã vì thầy mà chết, người vô tội vì thế hy sinh, mất đi người mình yêu mến cùng với ký ức, thầy còn muốn tiếp tục sai thêm sao?”

Diệp Hải thấy âm mưu bại lộ, bất động thanh sắc lùi ra sau một bước, lấy tốc độ điện quang hỏa thạch ra tay với Thái Ân, nếu giết được ông ta lúc này, có lẽ còn có thể bởi vì lập công chuộc tội mà được xử nhẹ.

Nhưng động tác của hắn vừa mới tiến hành được một nửa, thân thể liền cứng lại rồi, hắn nhìn chằm chằm tay Thái Ân, khó có thể tin đối phương có thể nhanh đến loại trình độ này. Thất khiếu (mắt tai mũi miệng) hắn bắt đầu đổ máu, thân thể cũng dần dần trở nên trong suốt.

“Ông…”

"Đây là báo đáp cho tất cả những gì mày đã làm với học trò của tao,” Thái Ân cũng không quay đầu lại nói, "Dù sự tình không bại lộ tao cũng sẽ làm vậy. Tao bảo mày làm việc cho tao, nhưng tao chưa từng bày mưu đặt kế cho mày giết chết học trò tao.”

Diệp Hải đã không thể nói nữa, thân thể hắn rất nhanh biến mất trong không khí, quang cầu xanh thẳm bay khỏi điện đường, thẳng đến tịnh hóa trì.

Thái Ân chẳng tốn chút sức lực liền giết chết một người, tất cả người xung quanh đề cao cảnh giác, người này chính là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu từng đơn thương độc mã đột phá vòng vây của quân bộ, trên tay không biết có bao nhiêu hồn tinh uy lực khủng bố, có thể dồn người vào tử địa trong vô hình.

Cho rơi Diệp Hải, Thái Ân khống chế Thương Dương một đường lui về phía sau, mọi người cố kỵ thiếu niên trong tay ông ta, không dám tùy tiện công kích, cũng chỉ có thể đi theo ông ta từng chút rời khỏi đại điện.

Người đang ở bên ngoài căn cứ tự nhiên cũng nhìn được một màn này, Lăng Tiêu và thầy hiệu trưởng vừa mới đến, còn chưa kịp nhìn “Doanh Phong” cái nào, đã chạy vội qua đây.

"Thương Dương?" Lăng Tiêu giật mình nhìn thiếu niên mình vừa mới gặp qua bị người trưởng thành kia cưỡng ép, đầu óc vừa chuyển, lập tức đoán được thân phận của hắn, "Ông là Thái Ân?"

Thái Ân hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp trả.

“Đừng chống cự nữa Thái Ân," Phục Nghiêu theo sau đám người đi tới, "Lần trước để ông may mắn đào thoát, lần này chúng tôi sẽ không để ông làm được.”

Thái Ân cảnh giác quan sát tình thế địch ta, lần trước ông ta thoát được, một là có công hiệu của đốt tẫn đời hai, hai là có Dao Đài hỗ trợ, lần này Dao Đài đã mất, nhân số bao vây tiễu trừ nhiều gấp đôi, hiển nhiên lần này quân bộ có chuẩn bị mà đến, nếu như thế, cũng chỉ có thể lại sử dụng một chiêu đó...

Tay ông ta nhờ thân thể Thương Dương che giấu thăm dò vào trong lòng, ở đó có đốt tẫn đời hai mà ông ta luôn mang bên mình.

"Thái Ân."

Tay Thái Ân khựng lại, không biết Thương Dương vì sao đột nhiên gọi tên mình vào lúc này.

"Cho tới nay, tôi luôn nghĩ, chỉ cần thoát ly khống chế của ông, tôi sẽ có được tự do," Thương Dương nói chuyện với Thái Ân, tầm mắt lại lạc trên người Lăng Tiêu cách đó không xa, “Giờ ngẫm lại, tôi thật sự là quá ngây thơ rồi."

"Nếu lần này ông còn có thể chạy thoát, như vậy lịch sử còn có thể tái diễn, sẽ có càng nhiều người vô tội bị liên luỵ, tôi không muốn phải nhìn lại có người vì tôi mà hy sinh nữa."

Trong mắt cậu là nỗi tuyệt vọng nồng đậm, nghĩ đến Doanh Phong, nghĩ đến Lăng Tiêu, còn có Giác Âm, cậu đã mỏi mệt vì phải vật lộn với người này. Từ khi tỉnh thức, đến hiện tại, bị giam cầm, rồi đào vong, thời gian tự do vui vẻ duy nhất, cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

"Lăng Tiêu, cám ơn cậu, khoảng thời gian sau khi gặp được cậu, là những ngày vui sướng nhất trong đời tôi.”

"Đáng tiếc cậu cho tôi vui vẻ, tôi lại hại cậu mất đi tình yêu vĩnh viễn, nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi thà rằng cậu không gặp tôi trong vũ trụ mênh mông.”

Lăng Tiêu vô cùng lo lắng cắt lời cậu, “Tuy tất cả những chuyện anh nói tôi không nhớ rõ, nhưng anh là thiếu niên, tôi cứu anh là thiên kinh địa nghĩa, vô luận phải trả giá gì. Anh phải tin tưởng, lần này chúng ta sẽ không lại để anh bị ông ta mang đi."

Thương Dương lắc đầu, "Linh hồn tôi đã không chịu nổi gánh nặng nữa."

“Hãy để mọi chuyện chấm dứt đi."

Trong tay cậu chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một thanh chủy thủ, trong lúc chưa ai kịp nhìn rõ động tác của cậu, dứt khoát kiên quyết đâm vào lồng ngực mình. Khi Thái Ân vươn tay ngăn cản, bên ngoài cơ thể chỉ còn chừa lại một đoạn chuôi dao.

Ai cũng trở tay không kịp, kinh ngạc đến sững ngốc, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chưa khởi phi (cất cánh) thì đã  vẫn lạc (rơi).

"Thương Dương!" Lăng Tiêu thốt lên, muốn xông lên trước, lại bị hiệu trưởng ngăn lại.

"Thương Dương..."

Tay Thái Ân phát run, môi cũng run rẩy, người cao ngạo đứng trên đỉnh núi, khi ngã xuống sẽ đau đớn hơn bất luận kẻ nào.

“Rõ ràng chính miệng em nói, kiếp sau vẫn muốn cùng tôi một chỗ... Bởi vì một câu của em, tôi từ bỏ danh dự, từ bỏ địa vị, vì em mất đi tất cả mọi người, thậm chí phản bội quốc gia này, nhưng em lại quên nó không còn chút gì..."

“Tôi đã nói thế sao? Có lẽ đi. Nhưng cái tôi đã nói ra câu nói đó, không phải là cái tôi kiếp này, tôi vì sao phải chịu trách nhiệm cho một lời không phải của mình?”

Thương Dương nhắm mắt lại, từ kiếp đầu tiên cậu sinh ra, đến hiện tại, toàn bộ ký ức, đều lần lượt hiện ra trong đầu.

“Thì ra đây là chân chính tử vong,” Cậu như đang xem ảnh mà nhìn quá khứ của mình, "A, tôi nhớ ra rồi, chúng ta từng yêu nhau như vậy.”

Cậu mở mắt ra, “Nhưng vậy thì sao đây? Tôi từng yêu rất nhiều người, trong sinh mệnh mỗi một đời, toàn tâm toàn ý. Nguyên bản chúng ta có được một dấu chấm tròn hoàn mỹ, nhưng đời này, anh gây cho tôi chỉ có thống khổ..."

Cậu giơ tay lên, nhìn thân thể mình từ từ trở nên trong suốt, những vệt đốm lam sắc xinh đẹp bay múa quanh cậu, đó là linh hồn đã vỡ thành mảnh nhỏ.

“Tôi sắp hồn phi phách tán, anh không có gì muốn nói với tôi sao?"

Thái Ân rơi lệ đầy mặt.

“…Tên em đời này, là Ngọc Thạch."

"A," Cậu cảm thấy mỹ mãn khép mắt, “Tôi thích cái tên này."

Thân thể cậu ngửa ra sau, biến mất không còn gì nữa, những mảnh vỡ linh hồn bay tán loạn, trong không trung vô lực ngả nghiêng, xoay tròn, thủy chung không thể tụ lại một chỗ. Thái Ân hoài công bắt lấy chúng, muốn đem gom lại, nhưng rồi nhận ra đó chẳng qua là si tâm vọng tưởng.

Rốt cục, những mảnh nhỏ thoáng chốc tán lạc khắp nơi, giống như một cơn mưa trong suốt óng ánh, trong không khí loang lổ sa xuống, nhưng trước khi chạm đất, đã hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.

Trong thế gian này, từ đây về sau không còn tung tích của cậu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.