*Di tán: Tỏa sáng khắp nơiNửa năm sau
Quân độc lập Hoàng Túc bị cường thế trấn áp, các thế lực phản động lợi dụng thời cơ khác thấy thế cũng ngừng chiến tranh, Thiên Túc vượt qua một đoạn thời gian bình thản vô ưu vô lự.
Nếu nói trong khoảng thời gian này có tin tức lớn gì chấn động toàn cầu, thì không gì ngoài linh hồn mới đã kết gần trăm năm trên cây linh hồn đã sắp thành thục.
Nếu dùng ngôn ngữ của loài khác để miêu tả, thì là mọi người ở tinh cầu Thiên Túc, hao phí thời gian trăm năm, mới sinh ra một hài tử như thế, có thể thấy được mức độ chú mục và coi trọng mà nó nhận được, tin tức truyền thông mỗi ngày đều thông báo về tiến triển mới nhất của nó, quả thực hận không thể lập tức hái xuống đưa vào lồng năng lượng nuôi cấy.
Khiêm nhường hơn tin tức này một bậc, là Bảo tàng lịch sử quốc gia đã xảy ra sự kiện mất trộm đầu tiên kể từ khi xây cất mấy trăm năm qua, có người nhân lúc đêm khuya lén vào bên trong, không tốn chút sức che chắn tất cả thiết bị giám thị và bảo an, lấy thủ pháp không thể tưởng tượng được, đánh cắp một huy chương hoàng tộc cổ đại.
Chuyện này đồng dạng gây sự chú ý rộng rãi, không chỉ vì quân đội sau nhiều lần điều tra, chỉ thu được kết luận cũng gần như bằng không chính là ‘Người này cực giỏi về máy tính, có thể dễ dàng xâm nhập và thay đổi số liệu trên máy’, mà còn vì người trộm huy chương đã để lại một thiết bị lưu lời nhắn ở chỗ vốn là nơi trưng bày huy chương, trên đó hiện lên một câu:
—— ta đánh cắp linh hồn của các ngươi.
Câu nói này dẫn phát thảo luận kịch liệt, cuối cùng đã đạt thành thống nhất kinh người —— cái gọi là linh hồn trong lời của vị thần thâu
(thâu: trộm) này, rất có thể chính là linh hồn mới sinh trên cây linh hồn.
Sau khi cho ra kết luận đó, quân đội phái lực lượng hùng hậu canh gác cây linh hồn 24 giờ, để đảm bảo chắc chắn linh hồn an toàn giáng sinh.
Trong trung tâm kiến trúc Hư Nguyên trên mạng Thiên Nguyên, một thiếu niên đang ngắm nghía một chiếc huy chương viễn cổ hình ngôi sao sáu cánh. Vì niên đại lâu dài, mặt ngoài đã loang lổ những tổn hại, đồ án và văn tự bên trên đã sớm nhòa nhạt thành một đoàn, nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho Tinh Lâu. Qua nhiều năm như vậy, cậu chỉ cần vừa nhắm mắt lại, là có thể tưởng tượng ra hình dạng của nó, từng chi tiết đều sinh động như mới, giống như lúc trước khi người đó đem nó giao vào tay mình.
“Đồ cổ hơn bốn nghìn năm, anh không sợ chơi đến hỏng sao.”
Theo thanh âm Nguyệt Ảnh vang lên, những xúc tu quen thuộc cũng từ trên tường tràn ra, quấn lấy ngón út của Tinh Lâu.
"Đây chỉ là một ánh xạ hư cấu trên mạng mà thôi,” Tinh Lâu không cho là đúng, "Chính phẩm sớm đã được tôi an trí thích đáng ở một chỗ tuyệt đối an toàn, người bên quân đội không có khả năng tìm được."
Nguyệt Ảnh dạng sợi quang học tiếp tục lan tràn, thẳng đến khi ôm trọn chiếc huy chương, tựa như người đang dùng ngón tay ôn nhu sờ lên bề mặt.
“Anh sao phải mạo hiểm trộm nó ra?”
“Cái này vốn là của tôi, tôi chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi," Tinh Lâu biểu tình dịu dàng nhìn chăm chú vào huy chương trong lòng bàn tay, hay có lẽ là nhìn Nguyệt Ảnh đang quấn quanh ở mặt ngoài huy chương, "Cũng là vì nghênh đón thời khắc thức tỉnh sắp tới của em, vì em dày công chuẩn bị lễ vật."
Nói xong, cậu ta đưa huy chương đến bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
“Phải ha,” Nguyệt Ảnh cười nhẹ, “Tôi cũng có chút nôn nóng đó.”
***
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong từ căn cứ hạ xuống trung tâm gene, mới đầu Lăng Tiêu định đến chỗ cây linh hồn xem tình hình sinh trưởng của linh hồn tân sinh một chút, nhưng nơi đó bị giới nghiêm, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, chỉ đành từ bỏ.
Ngồi thang máy đi xuống, Lăng Tiêu không cam lòng biểu đạt thất vọng của mình.
"Vì cái gì ngay cả nhìn một cái mà cũng không được? Em chỉ bất quá muốn xem một chút linh hồn tân sinh trông như thế nào.”
“Sự kiện mất trộm ở viện bảo tàng hôm trước, phạm nhân còn chưa sa lưới, phỏng chừng quân đội cũng rất khẩn trương, " Doanh Phong nói, "Mất đi một linh hồn, phải nghiêm trọng hơn mất đi một món di sản văn hóa cổ rồi.”
"Được rồi, " Lăng Tiêu chỉ có thể chấp nhận, "Không biết vì sao kẻ đó lẻn vào viện bảo tàng chỉ để trộm một huy chương, nó cũng đâu phải đồ đáng giá nhất trong bảo tàng.”
Cửa an toàn từng cánh từng cánh mở ra trước mặt họ, thân ảnh quen thuộc rốt cục xuất hiện, thực nghiệm đã tiến vào giai đoạn then chốt cuối cùng, Hằng Hà cùng với đoàn thể nghiên cứu cơ hồ mỗi đêm mỗi ngày đều thủ ở chỗ này, chỉ lo sợ sẽ có chuyện gì.
“Các cậu tới rồi,” Hằng Hà nhìn thấy bọn họ liền cao hứng hô, "Mau đến xem tiến triển mới nhất của chúng ta.”
Hai người đi qua, chỉ thấy Nguyệt Ảnh vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, trên gương mặt vốn tái nhợt, ửng lên một mạt huyết sắc không dễ phát giác.
Lồng bảo hộ trên người thiếu niên đã sớm được thu lại, một đầu kim tiêm rất mảnh nối với ống dẫn gắn vào lưng bàn tay cậu, đang lưu động trong ống chính là máu của Lăng Tiêu. Tinh hoa của máu được sàng lọc nhiều lần, bỏ đi một số thứ, đảm bảo chắc chắn vạn vô nhất thất
(không có sơ sót gì), dùng tốc độ vô cùng chậm rãi chuyển vận vào cơ thể Nguyệt Ảnh, số liệu phức tạp trên thiết bị một bên tùy thời tùy chỗ biến hóa, cái duy nhất bọn họ nhìn hiểu, chính là một đường thẳng, bằng khoảng cách bình ổn có quy luật mà khiêu động.
“Cậu ấy có tiếng tim đập?” Lăng Tiêu kinh ngạc nói.
“Đúng vậy!” Hằng Hà chính là vì thế mới kích động, dù tim đập từ tốn lại mỏng manh, nhưng đây là dấu hiệu sống lại.
Lăng Tiêu vuốt lồng ngực của mình, nhìn dao động của đường thẳng, phảng phất như bản thân mình cũng có thể cảm nhận được.
"Dựa theo kế hoạch, hôm nay là lần rút máu cuối cùng, qua hôm nay, là chúng ta có thể thu thập đủ máu, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì có thể khiến thể thực nghiệm tỉnh lại."
"A, thật quá tốt," Lăng Tiêu cũng một phen thả lỏng, trải qua một năm dằng dặc hiến máu, cậu rốt cục được giải phóng rồi.
“Vậy sau đó sẽ không còn chuyện của chúng tôi nữa chứ?” Doanh Phong hỏi.
"Trước mắt là như vậy, cảm ơn các cậu trợ giúp một năm qua, nhất là Lăng Tiêu, thật sự là vất vả cho cậu.”
Cảm kích bừng bừng ánh lên trong mắt Hằng Hà.
Doanh Phong đối với lòng biết ơn của anh ta chẳng chút lĩnh tình
(tiếp nhận), ngay từ đầu họ chính là bị hiếp bức, anh có thể tưởng tượng đến việc thực nghiệm này một khi thành công, quân đội sẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mở rộng chiến trường ra thêm vài lần.
Lăng Tiêu hoàn toàn không nghĩ đến cùng một việc với anh, Nguyệt Ảnh rốt cuộc là ai? Cùng cậu đến tột cùng có quan hệ gì? Mấy vấn đề này chỉ khi Nguyệt Ảnh tỉnh lại mới có thể được giải đáp.
"Vậy nhanh bắt đầu đi, " Lăng Tiêu nằm lên giường, "Tôi cũng hi vọng cậu ấy có thể sớm thức tỉnh."
Có lẽ vì là lần cuối cùng, lượng máu rút nhiều hơn so với bình thường, vì thế Lăng Tiêu sớm hôn mê, nghĩ hết lần này sẽ không còn phải chịu tội thế này nữa, Doanh Phong cũng hiếm thấy không làm khó dễ.
Chờ Lăng Tiêu tỉnh lại, bản thân đã về tới ký túc xá, nằm trên giường trong phòng ngủ, Doanh Phong đứng bên cửa sổ, đang cùng người nào đó liên lạc.
Nhìn thấy Lăng Tiêu mở mắt, Doanh Phong qua loa vài câu kết thúc cuộc nói chuyện, đi đến bên giường, cúi người xem xét trạng thái Lăng Tiêu.
"Cảm giác thế nào?" Anh hỏi.
“Anh đang nói điện thoại với ai vậy?” Lực chú ý của Lăng Tiêu không đặt trên người mình, theo ngữ khí Doanh Phong vừa rồi, cậu nghe ra anh đang cùng người ta thảo luận chính sự.
“Bộ lạc Lang Túc bên kia xảy ra chút vấn đề, bọn họ không giải quyết được, muốn anh đi xử lý.”
Lăng Tiêu rất rõ ràng năng lực của Hắc Lang bọn họ, chuyện mà họ không xử lý được, nhất định là chuyện khá nghiêm trọng, cậu cũng đã lâu không đến Lang Túc tinh, cũng rất nhớ người trong bộ lạc.
“Em cũng muốn đi," cậu mếu mếu miệng.
Doanh Phong nửa chống lên giường, vuốt vuốt tóc cậu, “Tình trạng thân thể em hiện tại không ngồi được phi thuyền, chậm nhất là ngày mai anh sẽ trở về, em hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Lăng Tiêu bây giờ kỹ năng làm nũng dưới trạng thái suy yếu đã mãn điểm, những lời ngày thường cảm thấy xấu hổ cũng có thể nương theo bề ngoài yếu đuối mà nói ra.
“Anh lại có thể để khế tử bị tổn thương tinh thần của mình ở nhà một mình,” Lăng Tiêu khoa trương nhắm mắt lại, "A, em thấy khó chịu quá, em muốn ngất rồi.”
Doanh Phong búng vào đầu cậu giáo huấn, “Đừng có diễn nữa, sau này em không cần rút máu, muốn đi mấy lần cũng được.”
Lăng Tiêu không cam lòng còn muốn tranh thủ thêm, “Em…”
"Nghe lời nào," Doanh Phong không cho phân bua ngăn chặn miệng cậu, lần này dùng tới thôi miên.
Lăng Tiêu vốn cũng vì mất máu quá nhiều mà mơ mơ màng màng, nụ hôn này hạ xuống cũng chỉ còn lại cơn buồn ngủ.
"Lại dùng chiêu này..."
Cậu than thở oán giận một câu, đảo mắt liền say sưa đi vào giấc mộng.
Thu xếp xong cho Lăng Tiêu, Doanh Phong đứng dậy, thiếu chút nữa đạp phải Tiểu Hôi dưới chân.
Nửa năm qua, Tiểu Hôi từ một chú lang nhỏ như lòng bàn tay trưởng thành thành một tiểu lang dài bằng một cánh tay, nhưng chính là vẫn không biến thành hình người. Lăng Tiêu đã sớm hoài nghi nó chỉ là một con lang bình thường, lúc trước còn tính đem nó đi xét nghiệm DNA, sau đó lại quyết định thuận theo tự nhiên, là lang hay là người đều tùy nó phát triển.
Mắt tiểu Hôi đối diện đôi mắt đen của Doanh Phong, có chút sợ hãi lùi vài bước ra sau. Doanh Phong biết trong gia đình này, Tiểu Hôi có quan niệm cấp bậc rõ ràng rất tự nhiên coi anh vốn có phần nghiêm khắc hơn thành Lang Vương mà đối đãi, ánh mắt nhìn anh luôn mang theo điểm kính sợ, mà lại thích cùng Lăng Tiêu nô đùa.
Bất quá cho dù là lang, Tiểu Hôi cũng là một chú lang thực thông minh, những mệnh lệnh đơn giản một chút, nó đều có thể nghe hiểu.
“Coi nhà cho tốt,” Doanh Phong ra lệnh.
Tiểu Hôi ngao ô hai tiếng xem như đáp lại.
Doanh Phong nhìn thời gian không còn sớm, anh muốn qua đó sớm một chút, mau chóng giải quyết vấn đề, mới có thể trở về gấp trước đêm mai.
Trước khi đi anh lướt mắt nhìn qua tấm ảnh chụp thật lớn treo trên tường, hình kết hôn có rồi, tuần trăng mật cũng qua, nhưng tựa hồ vẫn còn thiếu chút gì đó, đoạn hôn nhân này mới có vẻ viên mãn.
***
Bộ lạc của Doanh Phong cùng vài bộ lạc phụ cận phát sinh xung đột, nghiêm trọng đến mức phải dùng vũ lực mới có thể giải quyết, nhưng sau khi vị Lang Vương Thiên Túc trong truyền thuyết xuất hiện tại bàn đàm phán, không người nào dám không có mắt mà dùng vũ lực uy hiếp.
Giải quyết xong xung đột lần này, một bộ lạc nho nhỏ ở phía Tây không được Liên Bang thừa nhận sáp nhập vào, địa bàn của bọn họ cứ như vậy tăng lên gấp đôi, dân cư cũng thêm vài trăm.
Vốn muốn lưu Doanh Phong lại chúc mừng, lại bị anh qua quýt cự tuyệt, Doanh Phong không trì hoãn thêm chút nào, phong trần mệt mỏi đáp lên phi thuyền khứ hồi Thiên Túc.
Nhưng sau khi Doanh Phong vội vàng trở về Thiên Túc hạ cánh, không trở lại Ngự Thiên đầu tiên, mà đến tiệm trang sức ở gần chỗ ghi danh quan hệ phối ngẫu, nhân viên nơi đó nhiệt tình tiếp đãi anh.
“Là Doanh Phong tiên sinh phải không ạ? Đơn đặt hàng của ngài hôm qua chúng tôi đã nhận được, hôm nay gấp rút điêu khắc laser, ngài xem có vừa lòng không?"
Doanh Phong tiếp nhận cái hộp mà cô đưa tới, ngón tay vẽ một vòng trên lớp vỏ hộp kim loại, nắp hộp từ từ mở ra, lộ ra một đôi nhẫn bên trong.
Anh cầm một cái trong đó lên, cẩn thận quan sát mặt trong, trên đó có khắc tên anh và Lăng Tiêu, cùng với ngày họ ký khế ước.
"Phù hợp với yêu cầu của ngài không ạ?” Nhân viên tiêu thụ hỏi.
Doanh Phong gật đầu, cất lại nhẫn vào.
Quét thẻ xong, nhân viên tiêu thụ gói nhẫn lại cho anh, thuận miệng tán gẫu.
“Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày hai người ký khế ước nhỉ.”
“Phải,” Doanh Phong đáp.
"Chúc mừng hai người, bất quá thật làm người ta ngoài ý muốn, bởi vì rất nhiều người đều là sau khi ký khế ước sẽ tới mua nhẫn cưới, ngài vì sao cách một năm mới nghĩ tới việc mua nhẫn vậy?”
Doanh Phong nghĩ đến ngày này một năm trước, anh và Lăng Tiêu còn đang nằm trong khu hầm mỏ tối tăm không ánh sáng, đối mặt uy hiếp của Khuê suýt nữa hồn phi phách tán, ai có thể nghĩ đến một năm sau vào ngày hôm nay, mình lại ở trong tiệm trang sức rộng rãi sáng sủa, vì hai người chọn một đôi nhẫn đây?
Nhân viên tiêu thụ thấy anh trầm tư không nói cũng không truy vấn, mỉm cười đưa hộp nhẫn đã gói xong cho anh.
"Tin tưởng khế tử của anh thu được phần lễ vật này, nhất định sẽ rất vui vẻ, chúc hai người hạnh phúc."
Doanh Phong tiếp nhận cái gói, “Cám ơn."
Anh nhìn thời gian trên cổng cá nhân, cách lúc anh rời đi đã tròn một ngày rồi, giờ anh phải nhanh một chút trở về, trước khi ngày kỷ niệm còn chưa qua đi, tự tay đeo nhẫn cho Lăng Tiêu, anh đã có thể tưởng tượng ra nụ cười ngây ngô sau phút giật mình trên mặt đối phương.
Rời khỏi tiệm trang sức, Doanh Phong bước nhanh quay lại Ly phi sa, hoàng hôn đã qua, nắng chiều đã tắt, đêm sắp phủ xuống, nỗi nhớ nhà khi phải cùng người xa cách càng dâng đầy hơn.
Lăng Tiêu ở nhà chơi cùng Tiểu Hôi, thỉnh thoảng xem giờ, cậu nhớ nửa tiếng trước cậu đã nhận được tin Doanh Phong lên thuyền, sao đến hiện tại người vẫn chưa về?
"Tiểu Hôi a Tiểu Hôi, mày có muốn về thăm cố hương của mày không a?” Lăng Tiêu vò cái đầu lông xù của nó, “Sau này tao rốt cuộc không cần rút máu nữa, đợi đến kỳ nghỉ, tao sẽ mang mày quay về Lang Túc tinh chơi nha, tao cũng rất nhớ Hắc Lang Bạch Lang với lại Lạc Lạc bọn họ a.”
Tiểu Hôi phụ hoạ ô —— ô —— kêu, một người một lang không hề có khác biệt mà đối thoại.
"Doanh Phong sao vẫn chưa trở lại nữa, anh ấy chắc không phải là gặp lốc xoáy tinh vân chứ?” Lăng Tiêu nhìn nhìn sắc trời, không lý nào phi thuyền bay chậm như vậy.
Vừa nói xong cậu liền phi phi hai tiếng, "Mồm quạ đen."
Cậu ôm lấy Tiểu Hôi, "Nói cho mày nghe nga, trước kia tao có một người bạn nổi danh mồm quạ đen luôn, chỉ cần cậu ấy nói chuyện gì không tốt, cuối cùng đều sẽ linh nghiệm, mày nói có thần kỳ không?"
Người nằm sâu trong ký ức trỗi dậy, cũng không biết cậu ấy hiện tại có tốt hay không.
Lăng Tiêu lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã theo bản năng đến bên cửa sổ, cùng Tiểu Hôi một trên một dưới bấu lấy cạnh cửa, một bộ dạng trông ngóng.
“Bộ dạng chúng ta thế này nếu như bị Doanh Phong phát hiện ra, ảnh nhất định lại cười nhạo chúng ta không biết nhẫn nại cho coi.”
Lăng Tiêu muốn đi nhưng lại phát hiện chân không chịu rời, một ngày không thấy Doanh Phong, như xa cách ba năm, muốn được trông thấy anh đầu tiên, dù chỉ là một bóng dáng ở rất xa.
"Quên đi, chờ thêm chút nữa vậy, cẩn thận đừng để cho ảnh phát hiện là được.”
Một người một lang bám trên cửa sổ ngẩng cao đầu nhỏ, thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, mặt trời đã lặn rồi, vẫn không thấy bóng dáng Doanh Phong.
"Kỳ quái, " Lăng Tiêu lúc này đích thực mất kiên nhẫn, “Phải gọi cho anh ấy mới được…”
Cậu vừa lấy ra cổng cá nhân, cửa liền vang lên.
“Về rồi!”
Lăng Tiêu cao hứng chạy vội tới cửa, anh ấy rốt cuộc là từ phương hướng nào trở về, mình trông chừng đến thế mà sao không thấy người.
“Anh về ——" cậu mở tung cửa, lời trong miệng lại chỉ nói được một nửa.
Vóc dáng cao cao trong dự liệu không xuất hiện trước mắt, Lăng Tiêu cúi đầu, một người thấp bé đứng ở cửa, bởi vì cũng đang cúi đầu, Lăng Tiêu thấy không rõ mặt.
“Cậu…” Cậu chần chừ hỏi.
Người đối diện lúc này mới ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đã lâu không gặp.
“Hey,” vĩnh viễn vẫn duy trì diện mạo thiếu niên - Lam Thịnh hướng Lăng Tiêu mỉm cười, "Đã lâu không gặp."