Khế Tử

Quyển 3 - Chương 121: Thương khung*



* Thương khung: Không trung, trời cao, bầu trời…

Lăng Tinh đứng lên, từ một chỗ phi thường bắt mắt trên giá sách lấy xuống một quyển, lật ra vài tờ, Lăng Tiêu mới phát hiện mặt sau trang sách bị dán kín.

“Đó là cái gì?” Cậu hỏi.

Lăng Tinh không nói, mà tỉ mỉ rạch phần bị dán ở trang sách ngoài cùng, lấy nó ra, ở trung tâm quyển sách cư nhiên bị khoét một cái lỗ, bên trong an ổn đặt một hạt giống trông như hạt đào.

Anh lấy hạt giống ra, “Đây là hạt giống của cây linh hồn, tôi nghĩ ra một cách sẽ không bị quân bộ tìm được, chính là đem nó giao cho cậu."

Lăng Tiêu ngay cái nhìn đầu tiên nhìn tới hạt giống kia mắt liền trợn trừng, cái đồ quỷ này… cư nhiên là hạt giống của cây linh hồn?!

Thì ra đây không phải là hạt đào Lăng Tinh gặm xong thừa lại, khiến Doanh Phong nâng niu nhớ mãi nó không quên.

Lăng Tinh còn đang tự nói với mình, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình khác thường của Lăng Tiêu, “Bất quá tôi hy vọng cậu có thể đem nó giao cho Kinh Vũ tương lai, đây là thứ tôi lấy từ chỗ cậu ấy, theo lý nên tiếp tục do cậu ấy bảo quản."

"Nhưng vật này không phải của cậu ấy cũng không phải của tôi, mà là của quốc gia, tôi giao cho cậu ấy bảo quản, cũng là muốn một ngày kia khi quốc gia cần, cậu ấy có thể giao nó ra.”

“Chôn rồi.” Lăng Tiêu thấp giọng than một câu.

"Cái gì?" Lăng Tinh không nghe rõ.

"Không, không có," Lăng Tiêu vội phủ nhận, cuối cùng còn chột dạ quay đầu nhìn ra hậu viện ngoài cửa sổ, chỗ đó có cây đào, nếu cậu nhớ không lầm thì lúc trước Doanh Phong chôn nó ở nơi đó.

Hạt giống duy nhất mà cây linh hồn kết được trong bốn ngàn năm qua, cứ như vậy bị bọn họ chôn rồi… Chôn rồi… Chôn…

Từ từ! Nếu là hạt giống, nói không chừng vào niên đại Doanh Phong sinh hoạt đó đã nảy mầm rồi.

Cây linh hồn mọc lên trong hậu viện giáo đường, nói ra nhất định sẽ hù chết rất nhiều người đi.

Lăng Tinh đem hạt giống trịnh trọng trao cho Lăng Tiêu, "Cậu có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này, đúng không?"

Lăng Tiêu đờ người ra nhận lấy, cười gượng hai tiếng, đem hạt giống giơ lên trước mắt, nhìn trái nhìn phải, thở dài một tiếng.

"Vì cái gì lịch sử không thể thay đổi chớ? Anh có biết tôi vì vật nhỏ này đã ăn bao nhiêu khổ không?”

"Có vấn đề gì sao?" Lăng Tinh khó hiểu hỏi.

"Quên đi," Lăng Tiêu khoa trương khịt mũi, "Cố gắng thay đổi lịch sử cũng không có ý nghĩa, buông tha đi Lăng Tiêu."

Cậu đem hạt đào, à không, là hạt giống trịnh trọng thu vào túi trước ngực, “Anh yên tâm, tôi cam đoan có thể giao vào tay anh ấy, dùng phương thức đặc biệt nhất, cam đoan anh ấy sẽ xem cái này như bảo bối, bảo hộ vô cùng cẩn thận.”

Lăng Tinh yên tâm, "Vậy là tốt rồi."

Từ bên ngoài truyền lại tiếng bước chân, Lăng Tiêu nghe được trước tiên, "Cô Tinh đã trở lại, tôi đi trước."

“Cậu sợ cậu ấy cái gì a?” Lăng Tinh còn muốn giới thiệu cậu cho Kinh Vũ quen nữa nè.

“Tôi không muốn bị đập!” Cậu chính là đã từng thấy bộ dạng Doanh Phong sau nghi thức trưởng thành, thực sự ngay cả việc mình nói chuyện cùng người khác mà cũng hận không thể quản từng li từng tí, nếu như bị Cô Tinh phát hiện mình trộm vào phòng ngủ Lăng Tinh thì nguy mất.

Lăng Tiêu từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Lăng Tinh cũng vội đem mấy thứ đông tây trên giường thu dọn lại hết, lúc Kinh Vũ vào nhà, chỉ nhìn thấy Lăng Tinh lần nữa ngồi lại giường, hắn nhìn quanh bên trong một vòng, dường như từng phát sinh gì đó, nhưng lại chẳng nhìn ra là cái gì.

"Có người đã tới sao?" Nói cho cùng thì vẫn là cô tinh, trực giác dã thú thật là mạnh.

"Không có." Lăng Tinh trợn mắt nói dối, tuy không rõ cái câu ‘Tôi không muốn bị đập’ kia có ý gì, bất quá Lăng Tiêu là người từng trải, nói như vậy nhất định có lý do của cậu ấy.

Kinh Vũ đối lời Lăng Tinh nói từ trước đến nay đều tin tưởng không hề nghi ngờ, nếu anh đã nói không có thì không có.

“Tôi phục hồi lại vườn hoa ở tiền viện rồi.”

“Vậy sao,” Lăng Tinh cũng đã ba ngày không ra khỏi phòng, “Tôi muốn đi xem, cậu tới đỡ tôi.”

Kinh Vũ tiến lên dìu Lăng Tinh, chưa đi được hai bước Lăng Tinh liền hối hận, một đêm bảy lần quả nhiên không phải thứ mà con người chịu được, đi mới vài bước mà chân anh đã nhũn đến run lên, cả người càng ngày càng dựa cả vào Kinh Vũ, dựa đến mức đối phương cũng không thể đi cho thẳng.

Cuối cùng Kinh Vũ thẳng thắn ôm ngang anh lên, Lăng Tinh hoảng sợ, theo phản xạ ôm lấy cổ đối phương đề phòng mình ngã xuống.

Hoa viên rốt cục lần nữa được khôi phục nguyên trạng, tuy thiếu nhiều thực vật, nhưng đất đai đã được chăm sóc, nghĩ chắc Kinh Vũ gieo xuống hạt giống lần nữa, chờ không bao lâu, có khả năng sẽ lại nơi nơi trăm hoa như gấm.

Anh lại có chút không nỡ rời đi nơi này, "Cậu buông ra, tôi muốn đợi ở đây.”

Kinh Vũ buông anh xuống, nhưng Lăng Tinh đi đứng suy yếu, chỉ có thể ngồi trên bậc thang.

“Tôi đi lấy ghế nằm trong hậu viện dời qua đây, anh nằm trong sân đi.”

Lăng Tinh cười nói, "Được."

Kinh Vũ ra hậu viện rồi, có người đi vào tiền viện, là một người anh chưa từng gặp qua.

“Xin chào.” Lăng Tinh hơi lúng túng hướng người kia chào hỏi, “Xin hỏi có chuyện gì không? Nếu như đến cầu nguyện, từ đây trực tiếp đi vào là được.”

Người đó quan sát một vòng, "Ngài là mục sư ở đây sao?"

“Tôi là Thần quan ở đây,” Lăng Tinh giải thích, “Mục sư đã qua tinh cầu khác học giáo lý, một thời gian nữa mới có thể trở về."

Người đó gật gật đầu, "Tôi…”

Kinh Vũ mang ghế dựa đi vào tiền viện, thấy Lăng Tinh đang cùng một người lạ nói chuyện, không chút nghĩ ngợi liền nhảy đến trước mặt, ngăn giữa hai người.

"Kinh Vũ, cậu làm cái gì đó? Không lễ phép như vậy."

Nếu là quá khứ, chỉ cần Lăng Tinh ra lệnh Kinh Vũ đều nghe theo, nhưng hôm nay hắn căn bản không có ý tứ tránh ra.

"Đi đi." Hắn diện vô biểu tình nói với người trước mắt.

"Kinh Vũ!"

"Đi mau." Hắn lại lên tiếng đuổi người.

Người kia thấy Kinh Vũ tuy không lớn, nhưng loại ánh mắt không pha lẫn bất cứ tia cảm tình nào lại hù sợ y, lui về sau mấy bước, xoay người vội vàng chạy trốn, Lăng Tinh đối với Kinh Vũ như thế này thật không lý giải nổi.

“Cậu làm sao vậy?" Anh hỏi, "Đó không phải là người xấu."

Kinh Vũ xoay người, "Không muốn thấy anh nói chuyện cùng y."

Hắn đặt ghế dựa xuống bên cạnh, ôm lấy Lăng Tinh đi ngược trở về.

“Nè, cậu không phải mang ghế dựa đến là muốn tôi ngồi trong viện sao?" Lăng Tinh vội ngăn cản.

"Không muốn," Kinh Vũ không hề dừng bước, "Bên này nhiều người."

Mặc kệ Lăng Tinh phản đối thế nào, hắn vẫn kiên trì ôm người về phòng ngủ, đóng cửa lại, như vậy mới yên tâm.

Lăng Tinh nhớ tới lời của Lăng Tiêu, lại kết hợp với biểu hiện của Kinh Vũ, trong lòng toát ra một ý nghĩ.

Bọn họ ở học viện sơ cấp đã từng được học về tri thức bảo vệ sức khoẻ rất tường tận, không chỉ có khế tử, mà còn cả khế chủ, trong đó cũng bao gồm tri thức về kỳ xây dựng quyền sở hữu này.

Chẳng lẽ Cô Tinh cũng có kỳ xây dựng quyền sở hữu của khế chủ sao? Lăng Tinh khó hiểu, trong khái niệm của Kinh Vũ, không có cái gọi là quyền sở hữu, nhận thức của cậu ấy đối đồ vật này kia chỉ phân chia thành thứ có thể động, và thứ không thể động.

Để dạy cho Kinh Vũ của mình của người khác, suốt một tháng ròng rã, Lăng Tinh hễ thấy đồ vật liền chỉ ra và xác nhận, của cậu, của tôi, của người khác, như vậy mới khiến cho Kinh Vũ hiểu được hàm ý của quyền sở hữu, nhưng không cách nào khiến cậu ấy chủ động sinh ra loại khái niệm ‘những thứ như vầy là của tôi’.

Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Lăng Tinh lại bắt đầu trò chơi cũ đó, anh chỉ vào lon nước uống chuyên dụng cho vận động trên bàn nói, “Của cậu.”

Sau đó chỉ vào quyển sách một bên, “Của tôi.”

Anh tìm trong phòng một vòng, rốt cuộc tìm được một món đồ trang trí mục sư lưu lại, “Của mục sư."

Anh lại tiếp tục chỉ vào tầng giường trên, “Của cậu,” rồi chuyển sang giường dưới, “Của tôi,” sau đó đưa ngón tay chỉ vào chính mình, không lên tiếng.

Kinh Vũ thực lưu loát tiếp tục, “Của tôi.”

Suy đoán được chứng thực, Lăng Tinh không biết nên vui hay buồn, Cô Tinh lần đầu tiên có khái niệm quyền sở hữu, thứ khiến cậu ấy cho là ‘của tôi’ không ngờ lại là chính mình.

Kinh Vũ còn đang chờ xác nhận của anh, lúc xưa nếu hắn đoán đúng, Lăng Tinh sẽ khẳng định, nếu không đúng sẽ chỉ ra chỗ sai, nhưng lúc này… Lăng Tinh dở khóc dở cười, huống chi theo pháp luật thì cách nói của người ta hoàn toàn không hề sai, đành phải gật gật đầu, "Của cậu.”

Nếu Cô Tinh cũng có loại cảm xúc vui vẻ, thì lúc này chính là biểu hiện Kinh Vũ đang vui vẻ, hắn ấn Lăng Tinh lên giường, Lăng Tinh còn chưa kịp nói một chữ ‘không’, dục vọng của khế chủ chính mình cũng đã truyền lại, anh chỉ có thể đương trường nộp vũ khí đầu hàng.

Trong gian phòng ngủ nhỏ hẹp mà ấm áp đó, đứt quãng vang lên thanh âm không nên vang lên vào ban ngày.

***

"Cái gì? Người không chết?"

Thủ hạ được phái đi giám thị Lăng Tinh chi tiết bẩm báo, "Qua xác minh, đúng là không chết, nhưng hai người quả thật đã hoàn thành nghi thức trưởng thành, mấy ngày nay Cô Tinh đều đang chiếu cố đối phương trong kỳ rối loạn."

Long Dần nặng nề ngồi xuống, tay dùng sức nắm chặt tay vịn run rẩy làm vang lên âm thanh lạch cạch.

Tham mưu ở một bên ngập ngừng, "Lúc trước ra lệnh cho Cô Tinh là muốn hắn cùng với Lăng Tinh hoàn thành nghi thức trưởng thành, nếu xét đến điểm đó, hắn lần này quả thật..."

Long Dần trừng mắt liếc y một cái, "Chưa từng nghe qua, người cùng Cô Tinh cử hành nghi thức trưởng thành mà còn sống.”

"Có thể vì hai người cùng một chỗ lâu, nên Cô Tinh hạ thủ lưu tình hay không?"

Long Dần vung tay, “Tôi mặc kệ hắn có phải hạ thủ lưu tình không, dù cậu ta sống sót sau nghi thức trưởng thành, cũng đã không còn là thiếu niên, không còn kim bài miễn tử, xử tử cậu ta bất quá cần một câu nói mà thôi.”

"Không thể qua loa như vậy a,” tham mưu vội khuyên can, “Đầu tiên, cậu ta bây giờ là khế tử của Cô Tinh, tuy rằng chúng ta không biết nguyên nhân gì làm cho Cô Tinh khác thường, nhưng tình huống đã biến đổi đó là sự thật. Vậy dựa theo lẽ thường, hiện tại Cô Tinh đã tiến nhập kỳ xây dựng quyền sở hữu, đoạn thời gian này là thời kì ý muốn bảo hộ của khế chủ đối khế tử cực mạnh, động đến khế tử của hắn sau lưng căn bản chính là đi tìm chết."

"Hừ, " Long Dần khinh thường hừ một tiếng, "Kỳ xây dựng quyền sở hữu, cần bao lâu?"

“Cái này tùy theo mỗi người, ít thì một tuần, nhiều thì một tháng... Khó mà nói được.”

“Cậu muốn tôi chờ một tháng?" Long Dần đề cao thanh âm.

"Vừa rồi chẳng qua chỉ là một trong những nguyên nhân, còn có cái thứ hai. Người thường phát dục thông qua kết hợp, Cô Tinh phát dục thông qua giết chết đối thủ, bây giờ đối thủ của cô tinh không chết, vậy hắn đến tột cùng phát dục theo đường nào còn chưa rõ. Nếu hắn đã muốn thay đổi sang con đường của người bình tường, lúc này xử tử Lăng Tinh, hắn cũng chỉ có thể duy trì hình dáng cùng năng lực thiếu niên, vĩnh viễn đều khó có khả năng hoàn toàn phát huy thực lực."

Long Dần bình tĩnh lại, dù sao chiến lực Cô Tinh đối với bọn họ mà nói rất trọng yếu, hắn cần là một Cô Tinh phát dục hoàn toàn, chứ không phải một đứa thiếu niên ngay cả lông còn chưa dài.

"Tôi đã biết nên làm thế nào."

Chủ ý tham mưu nghĩ ra còn chưa kịp nói, đã bị Long Dần chặn lại.

"Nhưng vấn đề trước đó, về kỳ xây dựng quyền sở hữu mà cậu nói, tôi còn phải kiểm tra một chút, để biết bước tiếp theo nên làm cái gì.”

***

Lăng Tinh bị đau vuốt lỗ tai của mình, có chút bất mãn oán hận, “Phim tài liệu lúc trước cho cậu xem đó, giống đực thuộc động vật có vú sở dĩ lúc giao phối sẽ cắn lỗ tai hoặc sau gáy đối phương, là bởi vì giống cái sẽ chạy trốn. Nhưng tôi sẽ không chạy trốn, cậu không cần cắn tai tôi có được không, thật sự rất đau."

Kinh Vũ rõ ràng nghe được những lời này, lại quăng qua một bên, hoàn toàn không thấy có ý làm theo lời đã nghe.

Lăng Tinh buồn bực, từ sau nghi thức trưởng thành, những lúc cậu ta ‘Không nghe lời’ như vầy càng ngày càng nhiều, hơn nữa khi đề cập đến những chuyện liên quan đến trên giường thì biểu hiện lại càng cường thế, mang chút ý vị muốn kiến lập quyền uy khế chủ.

Nghe nói có khế chủ thời gian của kỳ xây dựng quyền sở hữu còn lâu hơn cả kỳ nguy hiểm của khế tử, Lăng Tinh có điểm khóc không ra nước mắt, anh hơi tưởng niệm tiểu Kinh Vũ nhu thuận nghe lời trong quá khứ a.

Lăng Tinh nằm ba ngày trên giường, một phần vì Kinh Vũ trông chừng rất nghiêm ngặt, phần khác cũng vì anh mệt đến không xuống nổi giường, cũng may đồ dự trữ Lăng Tiêu lưu lại sung túc, mới miễn cho anh mỗi ngày đều phải gặm bánh mì năng lượng.

Anh buồn chán tới sắp hỏng rồi, cuối cùng tới ngày thứ tư, thừa dịp Kinh Vũ ra ngoài, học theo Lăng Tiêu nhảy qua cửa sổ. Ra ngoài trời xa cách đã lâu, hô hấp không khí trong lành, cảm thấy tất cả đều thật tốt đẹp, còn chưa chuồn đi được mấy bước, đã bị Kinh Vũ bắt về.

“Sao cậu lại tìm ra được tôi?” Lăng Tinh buồn bực.

"Muốn nhìn là có thể nhìn.”

Lăng Tinh hiểu rồi, nhất định lại là kỹ năng khế chủ, “Cậu chắc không phải luôn luôn giám thị tôi đó chứ?”

"Không phải giám thị." Cô Tinh khuyết thiếu tình cảm không biết nên dùng từ gì, “Là quan tâm."

Lăng Tinh đỡ trán, “Cậu có thể nói ra cái từ ‘quan tâm’ này thật sự khiến tôi rất vui, nhưng quan tâm không phải dùng như vậy. Cậu nếu quan tâm tôi, nên thể hội cảm nhận của tôi, mà không phải ở đâu lúc nào cũng dùng cái kỹ năng kia của cậu giám thị tôi, như vậy sẽ làm tôi rất không có cảm giác an toàn."

“Vậy tôi sẽ không biết anh đi đâu.”

Lăng Tinh nắm cổ tay hắn, "Cậu xem, cậu có cổng cá nhân a, người ta phát minh ra cổng cá nhân, không phải dùng để liên lạc lẫn nhau sao? Cậu nếu muốn biết tôi ở nơi nào, thì gọi cho tôi một cuộc điện thoại, tôi sẽ chính miệng nói cho cậu biết tôi đang ở đâu. Đáp ứng tôi, trừ phi thật cần thiết, nếu không sau này đừng dùng năng lực kia nữa được không?”

Kinh Vũ bộ dạng không muốn tiếp nhận, “Nhưng cách này rất tiện.”

Lăng Tinh thở dài, đành phải lại dùng phương pháp trước kia, dán tay hắn lên ngực mình, “Cậu làm như vậy, tôi không thoải mái."

Kinh Vũ chớp chớp mắt, "Được rồi."

Bảy ngày kỳ nguy hiểm rốt cục đi qua, Lăng Tinh cùng Kinh Vũ một lần nữa kiến lập một loại quan hệ khác, trưởng bối cùng vãn bối, thầy cùng trò, khế chủ cùng khế tử, người thân cùng người yêu, tất cả đều được xây dựng trên cơ sở một trong hai người là  Cô Tinh hoàn toàn khuyết thiếu khu cảm tình, Lăng Tinh ngẫm lại cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Không biết có phải vì nguyên do lần trước quân đội quét sạch nơi này hay không, mấy ngày nay giáo đường chẳng có ai đến, mục sư cùng giáo chủ đều đã đi những tinh cầu khác, Lăng Tinh vô cùng buồn chán, mặc vào áo choàng Thần quan, chuẩn bị ra đầu phố giảng đạo.

Biết Kinh Vũ chưa chắc sẽ đáp ứng, anh lần nữa chọn lúc đối phương đi vắng theo đường nhỏ len lén ra ngoài, từ lần trước hai người thỏa thuận, Kinh Vũ quả thật hết lòng tuân thủ hứa hẹn không dùng kỹ năng truy tung, điều này làm cho Lăng Tinh thoải mái không ít.

Anh ôm quyển sách đã in tốt đi trên đường nhỏ hẻo lánh, đang đi đi bỗng một ngọn gió ập đến trước mặt, anh theo bản năng ngửa ra sau tránh thoát, phía sau lưng lại truyền đến một kích mạnh mẽ.

Lăng Tinh lảo đảo vài bước, quyển sách nhỏ trong tay rơi trên đất, lúc ngẩng đầu lên, đã có bốn năm người từ trong chỗ tối hiện thân chậm rãi bao vây anh.

Chờ khi thấy rõ chế phục trên người bọn họ, Lăng Tinh trong lòng căng thẳng, là người của quân bộ, Long Dần rốt cục chuẩn bị động thủ với anh rồi.

Lăng Tinh khẩn trương di chuyển tại chỗ, cau chặt mi, Kinh Vũ cùng anh từng có ước định, sẽ không tiếp tục giám thị anh, tự nhiên cũng không thể đuổi theo được, chẳng lẽ thế này là phải nói tạm biệt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.