Khế Tử

Quyển 3 - Chương 124: Kiếp sát*



*Kiếp: cướp, Sát: giết

Doanh Phong từ trong mộng bừng tỉnh, đây đã không biết là lần thứ mấy anh mơ thấy Lăng Tiêu cứu mình trong trận nổ, từ khi anh thông qua Tư niệm thạch phỏng đoán Lăng Tiêu còn sống tới nay, liền thường xuyên có cùng một giấc mộng, mức độ rõ ràng của nó, khiến anh vô cùng tin tưởng chuyện phát sinh ngày đó không phải ảo giác —— là Lăng Tiêu nhảy qua kẽ hở thời không cứu nguy cho anh lúc sắp chết, điều này mới có thể giải thích vì sao lúc ấy anh thấy màu mắt Lăng Tiêu không giống trước.

Anh dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, màu mắt Lăng Tiêu giống anh bây giờ, họ đã từng gần nhau như thế, nhưng khi đó anh lại chẳng biết gì về chuyện này cả, nếu biết rõ, đối với cái ôm Lăng Tiêu cho mình, anh nhất định sẽ mạnh mẽ đáp lại.

Nhưng cứ ăn năn mãi cũng chẳng ích gì, việc anh phải làm hiện tại chính là tiếp tục chờ, anh tin tưởng Lăng Tiêu sẽ nhảy đến một điểm thời gian, trùng khớp với anh lần nữa, khi đó anh sẽ nắm chặt đối phương không bao giờ buông tay.

Kiên định với tín niệm này, Doanh Phong tùy tay đeo máy kiểm soát vào tai phải, tiếp theo dùng ngón trỏ gõ nhẹ ở huyệt Thái Dương, hình ảnh màu đen run lên, một cặp kính râm thuần đen liền che trước mắt, đem đôi mắt màu xám giấu sau thấu kính. Anh vì chiếc kính đen hiếm thấy này thường bị người bên ngoài tò mò chú ý, nhưng việc này vẫn dễ chịu hơn việc khi họ nhìn thấy màu mắt đích thực của anh thì lơ đãng toát ra vẻ đồng tình.

Những ngày tháng chờ đợi đối với Doanh Phong mà nói trôi qua rất bình thản, nhưng ngẫu nhiên cũng có kinh hỉ, ví dụ hôm nay anh như thường ngày đến hậu viện, lại phát hiện tương tư khấu nở hoa, cánh hoa màu đỏ thẫm cuộn vào trong, nhụy hoa màu vàng nhạt nửa trong suốt, đường viền ánh lên quang mang trắng nhạt.

Lúc trước khi anh mua hạt giống hoa tương tư khấu, vị chủ tiệm từng nói với anh loại này rất khó nở hoa, nhưng anh không nghĩ lại khó đến thế, mấy chục năm nay nó chưa từng ra hoa, chỉ có vào cuối thu sẽ kết chùm quả trái lớn trái nhỏ đỏ thẫm, nên anh thậm chí còn hoài nghi lời người bán hoa có thật hay không, hoặc đất đai Thiên Túc không thích hợp cho chúng sinh trưởng.

Thế nhưng khi anh tận mắt nhìn thấy hoa tương tư khấu thì nháy mắt đã bỏ qua mọi nghi ngờ, đóa hoa đỏ mọng này luận vẻ đẹp tuyệt đối vượt qua sen trắng nhụy xanh, lại không chút nào khiến người ta cảm thấy diễm tục (vẻ đẹp tầm thường).

Có phát hiện mới Doanh Phong nhanh chóng quay vào nhà, mang sổ ký họa ra, vài ba nét bút phác thảo ra đường nét đóa hoa tương tư khấu, đối với ánh sáng lưu chuyển không thể miêu tả, cũng tận khả năng dùng chữ viết thuyết minh bổ sung.

Khi viết lên tên hoa "Tương tư khấu" ở cuối anh chợt liên tưởng đến Tư niệm thạch cũng có tên rất tương tự với nó. Thời gian trôi qua lâu như vậy, ngay cả tương tư khấu cũng trổ hoa rồi, mà người khắc tình cảm nhung nhớ lên hòn đá vẫn chưa trở về. Nghĩ đến đó Doanh Phong cảm thấy bi thương ảm đạm, sinh mệnh thiếu niên bất quá trăm năm, liệu anh có thể chờ đợi được ngày tương phùng cùng Lăng Tiêu không?

Ghi chép xong thời kỳ nở hoa hiếm thấy này, trời đã qua trưa, Doanh Phong muốn gọi Tiểu Hôi về, lại phát hiện nó nôn nóng bất an khác thường, cứ đảo quanh tại chỗ, còn không ngừng ngẩng đầu gầm nhẹ, một bộ dáng như lâm đại địch.

Doanh Phong chưa bao giờ thấy Tiểu Hôi như thế, cũng biết đây là sự mẫn cảm  đặc hữu của động vật đối với nguy hiểm sắp đến, anh theo tầm mắt Tiểu Hôi ngẩng đầu nhìn, từ xa như có như không truyền đến từng trận tiếng nổ.

Nhưng tiếng ầm vang mơ hồ này rất nhanh bị âm thanh cảnh báo chói tai thay thế, mọi người sống trên tinh cầu này, có người cả đời cũng chưa từng chân chính nghe qua tiếng báo động phòng không, bởi vì chưa từng có địch nhân nào dám can đảm mạo muội xâm phạm mảnh lãnh thổ này, họ chỉ nghe trong những buổi diễn tập liên quan đến phòng ngự mà thôi.

Anh từ sân sau chạy ra sân trước, ở đó đụng phải mục sư mới nhậm chức của giáo đường. Mục sư tiền nhiệm ở đây đã viên mãn chuyển thế mười mấy năm trước, khi đến căn cứ Doanh Phong cũng tham dự buổi tiễn đưa. Mục sư tiếp nhậm chức vụ của ông rất nhanh chấp nhận việc trong giáo đường có một vị ở nhờ trường kỳ không phải giáo đồ, là người mười mấy năm qua cùng Doanh Phong tiếp xúc mật thiết nhất, người này tuy không xuất thân từ trường quân sự nào, nhưng khi nghe được tiếng báo động lại không hề bối rối, những người ở đây, ngay từ lúc còn thiếu niên đã tiếp thu huấn luyện chiến đấu một cách hệ thống nhất, hoàn toàn biết ở loại tình huống này phải làm những thứ gì.

Quả nhiên, rất nhiều phi hành khí lục tục chạy qua bên ngoài giáo đường, tất cả đều chạy về cùng một hướng, mục sư cũng gọi Doanh Phong cùng đi.

"Đi Bích Không sao? Lên xe tôi đi.”

Bích Không là học viện sơ cấp trực thuộc khu này, khi nguy hiểm phát sinh, mỗi một người trưởng thành cư ngụ trong khu vực, trước tiên đều lập tức đến sơ cấp học viện bảo hộ thiếu niên, mà không phải ngồi chờ quân đội đến.

Doanh Phong cau chặt mi, nhìn phi hành khí trên không trung lục tục hướng về Bích Không, đó là trường cũ của anh, nhưng anh vẫn có một dự cảm không lành khác.

“Nếu bên đó gặp nguy hiểm, liên hệ tôi.” Anh vừa dặn mục sư, vừa vội vàng chạy về phía xe của mình.

“Cậu đi đâu vậy?" mục sư khó hiểu hỏi với sau lưng anh.

“Chỗ khác.” Anh không định nói rõ hành trình của mình, nhanh chóng lên xe, Tiểu Hôi cũng nhảy vào ghế phụ, Ly phi sa bật trạng thái phi hành, bay hết tốc lực về hướng căn cứ.

Trực giác của anh không sai, càng đến gần căn cứ, tiếng nổ đùng đoàng đại biểu cho chiến tranh càng mãnh liệt, anh thậm chí đã thấy được phi cơ chiến đấu của quân đội, Ly phi sa của anh màu vàng lẫn giữa chúng có vẻ phá lệ bắt mắt.

Mà theo từng bước tiếp cận nguy hiểm, phản ứng của Tiểu Hôi cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt, hai mắt nó gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, chân trước bấu lấy bàn điều khiển, tiếng gầm gào trầm thấp phát ra từ yết hầu từ trước đó chưa từng đình chỉ.

Tín hiệu thông tin của quân đội truyền đến, “Nơi này có nguy hiểm, mời người không liên quan mau chóng rút lui."

“Tôi là người tốt nghiệp Ngự Thiên,” Doanh Phong đáp.

Đối phương đem những lời này tự động lý giải thành anh là người của quân bộ, "Là binh sĩ thuộc nhánh nào?”

Doanh Phong đã sớm thấy rõ phi cơ chiến đấu chung quanh đều có kí hiệu bộ đội của Long Dần, vì thế trả lời, “Là người bên thượng tướng Phục Nghiêu.”

Có lẽ vì tình hình chiến đấu thật sự rất khẩn trương, bên kia cư nhiên không tiến hành xác nhận thân phận Doanh Phong liền qua loa tắt truyền tin, Doanh Phong theo sau quân đội đi vào không phận căn cứ, không đợi đến gần đã bị sóng nhiệt sinh ra do nổ bức lui.

Tình hình chiến đấu so với trong tưởng tượng của anh còn kịch liệt hơn, Doanh Phong đã không rảnh để suy nghĩ địch nhân cường đại như thế là từ đâu mà đến, anh qua loa dừng Ly phi sa một bên, một mình mạnh mẽ đột nhập chiến khu, Tiểu Hôi bất chấp nguy hiểm theo phía sau, Doanh Phong quát mấy tiếng với nó cũng không dọa nó lui được.

Trước mặt lao đến một đạo hắc ảnh, Doanh Phong theo bản năng đánh trả, khi tay không tấc sắt cùng đối thủ qua lại mấy chiêu, anh càng ngày càng kinh hãi. Lực lượng công kích này, tốc độ phản ứng này, anh chưa từng thấy qua trên bất cứ người dị tinh nào, cho đến nay, duy nhất anh thấy có thể đạt tới loại trình độ này, cũng chỉ có người Thiên Túc bọn họ mà thôi.

Nghĩ đến đây, anh nắm hai mảnh hồn tinh trong tay kích hoạt, trên tay vừa dùng lực, không khoan nhượng tháo một cánh tay đối phương, vốn tưởng như vậy có thể ngăn cản hắn tiến công, không ngờ đối phương lại giống như không cảm nhận được đau đớn, ngay cả biểu tình đều không mảy may thay đổi, dùng tay trái còn lại tiếp tục toàn lực công kích.

Bởi vì không rõ ràng lắm thực lực địch nhân, vừa rồi anh chỉ dùng một mảnh hồn tinh thấp, thấy đối phương không bị làm rối loạn, Doanh Phong nhảy lùi lại hai bước, hai tay giao trước ngực, trong chớp mắt địch nhân nhào lên, lòng bàn tay phát ra một chùm sáng trắng chói mắt, đâm xuyên qua ngực đối phương.

Địch nhân bị một kích trí mệnh, dừng tại chỗ chốc lát, cũng không ngã xuống như trong dự đoán, mà trong ánh mắt giật mình của Doanh Phong, thân thể dần dần trở nên trong suốt, lam quang quen thuộc chấp chới quanh hắn.

Kẻ xâm lấn là người Thiên Túc? Điều này sao có thể?

Những mảnh vỡ linh hồn địch nhân hội tụ cùng một chỗ, hướng tới một nơi xa xôi nào đó bay đi, mà đó không phải hướng của hải đăng.

Doanh Phong mang theo bao nhiêu điều không thể lý giải, tiếp tục từng chút tiếp cận khu vực trung ương cuộc chiến, định do thám chân tướng sự việc, thuận tay giải quyết quân giặc gặp ven đường, hồn tinh ở túi trong tay áo đang giảm bớt nhanh chóng.

Càng tiếp cận căn cứ những trận nổ càng mãnh liệt, phi cơ chiến đấu giao chiến trên không trung, càng không ngừng có đầu đạn rơi xuống đất, Doanh Phong rốt cục thấy rõ kí hiệu quân địch, nhưng lại không nhận ra nó thuộc bất kỳ một thế lực nào.

Một người mặc thường phục lại còn không ngừng đột nhập rất dễ khiến cho người khác chú ý, cảm thấy phía sau có gió, Doanh Phong nhanh chóng xoay người phòng ngự, nhưng người này lại vọt đến phía sau mình.

Đối thủ này so với anh gặp trước đó mạnh hơn nhiều, Doanh Phong xốc lại tinh thần, hồn tinh trên người anh đã không còn nhiều lắm, anh nhất định phải lợi dụng đầy đủ mỗi một mảnh, nhưng trái với mong muốn, lần này không đợi anh ra tay, đã bị đối phương chế trụ.

“Là ông?” Doanh Phong quay lại mới phát hiện người đánh lén mình là Long Dần, hắn một thân chế phục Nguyên soái, không ở lại trung tâm chỉ huy, lại tự mình xuất hiện tại nơi này, đủ để thấy địch nhân lần này rất khó giải quyết.

“Cậu tới làm cái gì?" Long Dần vẻ mặt sa sầm hỏi, ở tiền tuyến tình hình chiến đấu cấp bách, vậy mà hắn lại có thể thấy được thân ảnh Doanh Phong xuyên qua các loại đạn pháo oanh tạc cùng đường bắn chằng chéo chẳng có gì phòng hộ mà đột tiến.

Doanh Phong không trả lời hắn, hỏi lại, "Kẻ tới là ai?"

"Ta cũng không biết." Long Dần trả lời khá thành thực, tố chất thân thể cùng cấp với người Thiên Túc, không sợ bị thương, ngay cả sau khi chết hóa thành linh hồn cũng giống hệt, nhưng hắn tin tưởng bọn chúng không thuộc về người Thiên Túc.

Bọn chúng tuy rằng không sử dụng hồn tinh, nhưng lại có được vũ khí hiện đại nhất, người tác chiến trên mặt đất chỉ là một bộ phận cực nhỏ của chúng, trong quá trình Long Dần cùng Doanh Phong đối thoại, lồng phòng hộ đã phải ngăn cản mấy lần công kích đến từ bầu trời.

Nhưng càng làm lòng người khiếp đảm chính là số lượng của đối phương, dù theo thế cục mà nhìn người Thiên Túc tạm thời dẫn trước, trong khi giao chiến càng không ngừng có linh hồn bay về phương xa, nhưng địch nhân mới lại cuồn cuộn không dứt đuổi tới, bọn chúng đại khái đối thực lực địch ta đều nhận biết rõ, đối Thiên Túc áp dụng công kích mang tính tự sát của chiến thuật biển người.

Tiếng báo cáo của thuộc hạ một khắc không ngừng truyền đến từ trong tai nghe, Long Dần cũng không có thêm thời gian cùng Doanh Phong dây dưa.

“Cậu trở về." Hắn tức giận ra lệnh.

Doanh Phong đã đến nơi này, sao có thể rời đi như thế, "Tôi cũng từng được huấn luyện có quy cách, tôi muốn xin gia nhập chiến đấu."

“Cậu không phải người của quân bộ." Long Dần một hơi bác bỏ.

"Nhưng tôi là người Thiên Túc." Doanh Phong kiên trì.

Long Dần hoả tốc nâng tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai điểm một cái lên huyệt thái dương Doanh Phong, kính đen lóe lên một cái biến mất không thấy đâu nữa, ánh mặt trời rọi thẳng vào đồng tử khiến Doanh Phong theo bản năng xoay đầu né, mắt nhắm lại sau đó chầm chậm mở ra.

“Dù cậu là người Thiên Túc, cậu cũng là một thiếu niên, người ngay cả ánh mặt trời cũng không dám nhìn, có tư cách gì gia nhập chiến đấu." Long Dần không khách khí nói.

Ký ức không hay cũ khiến sắc mặt Doanh Phong hơi tái, nhưng anh vẫn không chịu thoái nhượng.

“Tôi có thể.” Anh bắt buộc chính mình cùng Long Dần giằng co không chuyển mắt, đôi mắt màu khói của anh đã rất nhiều năm không trực tiếp bại lộ dưới ánh dương như vậy, chống lại sự không thích ứng, anh cường điệu một câu, "Tin tưởng tôi.”

Ánh mắt Long Dần âm vụ theo dõi anh, đồng thời cũng đang nghe báo cáo từ tiền tuyến, đại khái là bên kia đã xảy ra chuyện gì, biểu tình hắn biến đổi, không ngăn trở Doanh Phong nữa, mà xoay người bước đi.

Doanh Phong cho hành vi của hắn là ngầm đồng ý, thuận thế đuổi theo, thình lình người phía trước xoay người, bàn tay phải nhấc lên, một lồng phòng hộ vây Doanh Phong bên trong.

Thuấn di của Doanh Phong sớm đã dùng hết, anh nóng nảy, "Ông làm cái gì vậy?"

Long Dần ngữ tốc rất nhanh, "Dù có tin tưởng năng lực của cậu, tôi cũng kiên quyết không để một thiếu niên đi mạo hiểm, bảo hộ thiếu niên là việc cần thiết nhất của mỗi một người trưởng thành, cậu cũng không nên quên điểm này."

Hắn giơ cổ tay trái lên nói nhỏ vài câu vào cổng cá nhân, sau đó tay túm một cái, một mỹ nhân Doanh Phong chưa bao giờ thấy qua xuất hiện tại chỗ, cô còn mặc một thân váy dài, nhìn cách ăn mặc, hiển nhiên cũng không phải người của quân bộ, lại càng không giống như người nên xuất hiện trên chiến trường.

Nhưng động tác của Long Dần Doanh Phong vô cùng quen thuộc, hiển nhiên được triệu hoán đến chính là khế tử của Long Dần, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đúng là hiếm thấy, nhưng trước mắt không phải lúc để thưởng thức.

"Đại Tuyền, bảo hộ cậu ta rút đến chỗ an toàn, dùng thủ đoạn cứng rắn cũng được.” Long Dần dùng giọng điệu như đối đãi thuộc hạ ra lệnh cho khế tử của mình.

Đại Tuyền gật đầu, Doanh Phong lập tức cảm thấy thân thể bị một cỗ lực đẩy, lúc này mới ý thức được cô là cao thủ hệ tinh thần, Doanh Phong không có thứ có thể phản khống chế nơi tay, chỉ đành tùy ý cô nửa đẩy nửa kéo vào chỗ đường lui.

Long Dần đã hấp tấp rời đi, tinh thần lực của hắn khá cường đại, lồng phòng hộ chậm chạp không tiêu, Doanh Phong chỉ có thể cố gắng thuyết phục Đại Tuyền.

"Địch nhân là có chuẩn bị mà đến, bọn chúng tập trung tất cả lực lượng công kích căn cứ, hiển nhiên mục tiêu là hải đăng hoặc là cây linh hồn, tuy tôi là thiếu niên, nhưng tôi cũng đã tốt nghiệp học viện quân sự, có đầy đủ năng lực bảo vệ mình."

Cô đối với lời Doanh Phong mắt điếc tai ngơ, "Tôi chỉ đang chấp hành mệnh lệnh khế chủ của tôi mà thôi."

"Cẩn thận đằng sau!” Hai địch nhân một trái một phải hiện thân, Doanh Phong cao giọng nhắc nhở, Đại Tuyền nghiêm túc giương tay lên, hai người kia tựa như bị mê hoặc, vũ khí của chúng vốn đã nhắm chuẩn bỗng chuyển qua đồng bạn của mình, đồng thời kéo cò, hai chùm tia sáng đánh vào ngực nhau, song song hóa thành linh hồn bay đi.

"Thấy rồi chứ?” Đại Tuyền ngữ khí không tốt nói, "Loại hồn tinh này đối chủng người của bất kỳ một tinh hệ nào đều vô hiệu, người thuộc hệ tinh thần đại đa số chỉ phát huy tác dụng trong trị liệu và cường hóa tác chiến, nhưng tôi có thể khống chế bọn chúng."

Ánh mắt cô tối sầm lại, “Điều này nghĩa là, bọn chúng giống chúng ta, là giống loài đến từ một địa phương tương đồng, địch nhân lần này so với mục tiêu tác chiến của quân bộ trong quá khứ khó giải quyết hơn nhiều, làm sao có thể cho cậu một thiếu niên tham dự chiến đấu? Về chuyện cậu lo lắng, tự nhiên có người của quân bộ cân nhắc, cậu chỉ cần theo tôi là được.”

"Vì sao lại có địch nhân như thế đột nhiên xuất hiện?" Doanh Phong hỏi, "Chẳng lẽ là gene của chúng ta bị địch nhân đánh cắp sao?"

"Theo tôi được biết, trong vòng trăm năm không có bất kỳ một người Thiên Túc nào bị bắt." Cho dù có, bản năng của họ cũng sẽ không cho phép thân thể chính mình rơi vào tay địch nhân, một khi ý thức được có khả năng đó, ai cũng không chút do dự kết liễu mình.

Một phi thuyền khổng lồ hạ xuống, tiếp hai người lên rồi lần nữa cất cánh, nhưng không rời đi, mà cứ quanh quẩn trong khu vực tương đối an toàn. Doanh Phong ý thức được phi thuyền này tương đương với tổng bộ hậu cần của quân bộ, hình ảnh thông tin từ tiền tuyến truyền đến đồng bộ phát trên những màn hình theo dõi thật lớn, mỗi người đều đang bận rộn tiến hành công tác của mình, không có ai tỏ vẻ tò mò việc Doanh Phong đến.

Doanh Phong một lần nữa dùng kính đen che mắt lại, khi lần nữa ngẩng đầu, từ màn hình theo dõi thấy chủ hạm của địch nhân xuất hiện, xung quanh chủ hạm, vô số phi cơ chiến đấu theo sát, nhìn xa tựa như một đàn châu chấu đang từ xa bay đến.

Anh vọt tới đài điều khiển, qua lại mấy màn hình quan sát chiến cuộc, "Địch nhân đến nhiều lắm," anh lại xin, "Để tôi gia nhập chiến đấu."

"Nhiệm vụ của cậu là ở tại chỗ này," thanh âm Đại Tuyền còn cao hơn cả anh, không cho cự tuyệt bác bỏ lời xin xỏ của anh, chi viện bên ta đang không ngừng từ các nơi đổ tới, lại vẫn không sánh bằng số lượng quân địch.

Lồng phòng hộ căn cứ sớm đã mở, mục đích địch nhân phi thường minh xác, hỏa lực lớn nhất thủy chung tập trung ở đây, Doanh Phong trong màn hình gần đó cũng nhìn thấy chiến hạm của Long Dần, bộ đội tinh nhuệ thủ hạ của hắn lục tục ra khỏi khoang, trên không trung linh hoạt tránh né các loại công kích, lấy phương thức tác chiến đặc hữu của người Thiên Túc bao vây chủ hạm quân địch.

Nhưng lần này bọn họ đối mặt không còn là đối thủ mà thoát ly vũ khí hiện đại liền không chịu nổi một kích nữa, địch nhân có thực lực đồng dạng cùng bọn họ trực tiếp giao thủ trên không trung, trên trời dưới đất đều biến thành chiến trường, theo sau vũ khí lực sát thương lớn gia nhập, lồng phòng hộ căn cứ thừa nhận lực trùng kích trước nay chưa từng có.

Một tiếng vang thật lớn cùng với làn sóng không khí cường đại ập đến, ngay cả chiến hạm hậu cần cách chiến trường chính một quãng xa cũng bị dao động mang đến một trận xóc nảy, chờ khi tàu hết chòng chành, từ loa phóng thanh truyền đến tiếng báo cáo vô cùng lo lắng của nhân viên căn cứ.

“Lồng phòng hộ căn cứ xuất hiện vết nứt!"

Khoang đáy chiến hạm hậu cần mở ra, mấy chiếc phi cơ chiến đấu loại nhỏ bay ra với vận tốc ánh sáng, không đợi họ bay ra xa, đợt sóng xung kích thứ hai đánh úp lại, địch nhân đã buông tha hết thảy phòng ngự, người trước ngã xuống kẻ sau nhào lên, xông về cùng một phương hướng.

Không còn kịp rồi, khóe miệng Doanh Phong mấp máy, lời trong lòng lại không thốt ra, màn hình bên phải phía trên loáng lên, thân ảnh Long Dần xuất hiện bên trong, Đại Tuyền ngẩng đầu, cùng khế chủ của mình nhìn nhau chăm chú.

"Giữ vững cương vị của mọi người.” những lời này là hắn nói với toàn thể nhân viên hậu cần, tầm mắt lại thủy chung dừng trên một người, “Ta sẽ không tiếc giá nào ngăn cản bọn họ."

Môi Đại Tuyền hơi run rẩy, lại kiên định gật đầu.

Long Dần nhìn người trong màn hình một lần cuối cùng, dứt khoát kiên quyết cắt đứt truyền tin, ngay sau đó thân hình lóe lên, đã thuấn di ra bên ngoài khoang thuyền.

Dưới sự dẫn dắt của bản thân Nguyên soái, ngày càng nhiều chiến sĩ Thiên Túc xuất hiện bên trên căn cứ, dùng hồn tinh cấu thành một lồng phòng hộ hoàn toàn mới, địch nhân không để ý tính mạng xông lại, dưới công kích của họ hóa thành linh hồn bay đi, lại có càng nhiều người bổ sung, địch ta song phương đều không ngừng có người chiến vong, đã không còn ai có thể thống kê số lượng linh hồn bay lên ngày hôm nay nữa.

"Bất kể thế nào, cũng phải bảo vệ cây linh hồn.” Thanh âm Long Dần xuyên qua máy truyền tin, rơi vào tai mỗi người, ngay cả hạm đội hậu cần cũng nhận được những lời này, Đại Tuyền nhìn không chuyển mắt vào màn hình theo dõi chính giữa, lồng phòng hộ tạo thành càng ngày càng dày đặc, mỗi người đều thấy chết không sờn giữ vững chiến tuyến cuối cùng.

Doanh Phong nắm chặt nắm tay, chỉ có thể tận mắt nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh khiến cho lòng anh tràn ngập cảm giác vô lực, càng khiến người ta không thể tiếp nhận chính là, đã bị dồn đến tuyệt cảnh như vậy, họ vẫn ngay cả địch nhân là ai tới từ đâu cũng không biết.

Chủ hạm địch quân sau phút dừng nghỉ ngắn ngủi, phát khởi công phá mãnh liệt trí mạng vào căn cứ, những máy bay chiến đấu tính bằng ngàn đều như tự sát mà hướng những người tạo thành lồng phòng hộ tự nổ tung, những vết nứt không ngừng xuất hiện liền được người bên cạnh đắp vào, người ở hậu cần cùng căn cứ nhìn thấy tình huống bi thảm này, trong lòng bàn tay nắm chặt của ai cũng đổ đầy mồ hôi.

"Phục Nghiêu thượng tướng đã trở về!" Đột nhiên có người cao giọng hồi báo một câu, mọi người lại dấy lên lòng tin, bộ đội của Phục Nghiêu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhận được tin tức liền khẩn cấp trở về, nếu hắn có thể đuổi tới, không thể nghi ngờ đã rót vào nguồn lực mạnh mẽ cho Thiên Túc.

Ngay khi tất cả mọi người nghĩ đã xuất hiện cơ hội xoay chuyển thì, làn sóng không khí cường đại trước nay chưa có tràn tới, chiến hạm hậu cần tránh không kịp, bị đập đến quay cuồng mấy vòng ra sau mới dừng lại, người không dùng biện pháp cố định đều bị ném vào góc, cùng lúc đó bạch quang mãnh liệt tràn ngập cả màn hình, một tiếng vang đến từ tiền tuyến lớn đến mức ngay cả nơi này đều nghe nhất thanh nhị sở.

Tổng hạm bị bức rơi xuống đất, Doanh Phong lao ra khỏi khoang, những người khác cũng cùng theo, bên kia bầu trời xuất hiện hắc ảnh, chỉ vài giây liền đến trước mặt, đi đầu chính là Phần Ảnh. Bạch quang trên không trung căn cứ vẫn đang lóe sáng không ngừng, cửa khoang của Phần Ảnh cùng những phi cơ chiến đấu theo nó đều mở ra, Phục Nghiêu cùng tướng sĩ bộ đội của hắn nhảy xuống đất, dùng biểu tình cũng đồng dạng khiếp sợ nhìn chằm chằm phía trước.

Lồng phòng hộ dưới lần tự nổ của chủ hạm địch quân bị đập thành tứ phân ngũ liệt, vùng trời trên căn cứ bị mạnh mẽ xé mở tầng bảo hộ, trước mắt bao người, phần gốc của cây linh hồn trong dư âm trận nổ bị lực trùng kích bẻ gãy, thân cây khổng lồ ầm ầm ngã xuống, trong mắt người Thiên Túc quá trình này như bị làm chậm lại vô số lần, ngay cả khi nó ngã xuống rồi, những cánh lá còn đong đưa cũng thấy nhất thanh nhị sở.

Mọi người nghẹn lời nhìn trân trối tất cả, không thể tin được kết quả như vậy lại là sự thật, xa xa hải đăng theo sau cây linh hồn ngã đổ cũng chậm rãi tắt, nó rốt cuộc không thể chiếu sáng con đường luân hồi chuyển sinh cho người Thiên Túc nữa.

Mảnh nhỏ linh hồn của nhóm người Long Dần tụ tập lại, bay lên không trung, lại tìm không thấy hướng dẫn dắt, lơ lửng mờ mịt, dừng lại, rốt cục lần nữa tản ra, trên không trung từng cái từng cái, tựa như một hồi pháo hoa xanh thẳm, vì chiến dịch thất bại này vẽ nên kết thúc thê lương nhất.

Phương xa mọi người ngẩng đầu nhìn tất cả, lại bất lực, gối phải Phục Nghiêu uốn xuống, nặng nề quỳ tại chỗ, ngày càng nhiều người làm giống hắn, những linh hồn mất đi cây linh hồn, mất đi hải đăng, mất đi đồng bào, bi thương không thể ức chế từ đáy lòng từng người Thiên Túc dâng lên, vô luận người có mặt ở hiện trường, hay không phải ở hiện trường, đều cảm nhận được loại tuyệt vọng cắn nuốt xương tủy này.

Dần dần, bên cạnh Doanh Phong vang lên tiếng khóc trầm thấp, thanh âm này thúc giục càng nhiều người đồng cảm, tiếng khóc đè nén của mọi người, trong ngày hôm đó, vang vọng trên mỗi một tấc đất Thiên Túc, tựa như một hồi ai ca trong tuyệt cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.