Khế Ước Bạc Tỉ

Chương 34: Điều Tra P2



Đào Thi Hương bên trong nhà ôm lấy con gái mà lo lắng, mặc dù không biết cô gái kia là ai và tại sao đến đây nhưng bà ta vẫn có cảm giác không lành.

Một lúc lâu, cứ nghĩ là cô ta đi rồi nhưng không ngờ giọng nói lạnh lùng có chút nhẫn tâm vang vào khiến bà ta không thể không mở cửa.

*"N**ếu không muốn Hồ Tự Chinh mục xác trong tù thì nhanh mở cửa ra cho tôi"*

"Cạch" tiếng cửa mở gấp.

"Cô..cô góp cuộc là ai?..cô muốn gì đây?"

Quả nhiên là mở cửa nhanh hơn cô nghĩ, mặc dù bọn họ đều là người bị uy hiếp nhưng cô không thể không dùng cách này. Nếu cô cảm thông cho họ mà bỏ qua thì ai sẽ thương cảm giúp đỡ cô chứ...

"Tôi là Bạc Nhiên.... chị gái của người bị chồng bà tông chết đấy"

Đào Thi Hương đờ người, hai tay vừa run vừa lạnh tim thì muốn nhảy ra ngoài. Cô gái này có khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhưng tận sâu ánh mắt đó khi nhìn bà ta lại nổi lên tia tàn nhẫn kinh khủng.

Hồ Mạt Mạt ngây thơ đi ra, trên tay còn cầm một món đồ chơi gỗ với ánh mắt long lanh nhìn cô.

Chưa kịp đáp lại nụ cười của cô bé nhỏ thì Đào Thi Hương đã đẩy nhẹ cô bé vào nhà.

*"Nghe l**ờ**i m**ẹ..ngoan ngoãn trong đây nhé"*

*"Vâng* *ạ.."*

Đào Thi Hương bắt đầu bình tâm lại, đóng nhẹ cửa lại đối diện với Bạc Nhiên nhưng trong lòng lại vừa run vừa sợ.

"Tôi sẽ không làm khó gia đình bà, tôi đến chỉ muốn xác nhận một việc"

"Cô..cô muốn gì"

"Kẻ chủ mưu là người nhà họ Ôn đúng chứ?"

Đào Thi Hương chần chừ không mở miệng chỉ biết im lặng nhìn sang chỗ khác, Bạc Nhiên không muốn dùng thủ đoạn với bà ta nhưng không thể không dùng được.

"Nếu bà cứng miệng như thế thì tôi sẽ dùng mạng đổi mạng vậy...tạm biệt"

"Khoang đã..tôi lạy cô, tôi nói cho cô..xin cô đừng làm hại chồng tôi và con gái tôi"

"Nếu bà nói sự thật..tôi tuyệt đối sẽ không làm khó bà và cả gia đình bà"

Đào Thi Hương lau lau nước mắt nhưng vẫn cố kiềm nén nỗi lo sợ kể lại sự việc cho cô nghe một cách rõ ràng nhất.

Trước khi tai nạn xảy ra, Ôn Mỹ Hà đã đến gặp chồng bà ta cũng chính là Hồ Tự Chinh...lúc đó bà cứ nghĩ là khách hàng gì đó thôi nhưng sắc mặt của ông thay đổi tái nhợt khi nghe cô ta bảo giết một người.

Hồ Tự Chinh đương nhiên lập tức từ chối, vốn là năm xưa ông có mang ơn nhà họ Ôn, nếu không có họ cứu giúp thì con gái ông ta chắc sẽ chết vì căn bệnh huyết trắng mất.

Ôn Mỹ Hà đưa ra một cọc tiền mặt, khuôn mặt lạnh như băng giọng điệu uy hiếp.

*"Đ**ừng có mà ăn cháo đá bát như thế...nếu ông không muốn giết người thì hãy nhận tội dùm kẻ giết người đi...thế nào?"*

Sắc mặt của ông vừa sợ vừa tái xanh kinh sợ, ông hồi tưởng lại khoảng khắc con gái ông mỉm cười nhìn ông thì không kiềm nổi nước mắt mà đồng ý.

Chỉ là không giết người, có thể bảo vệ vợ con ông thì được thôi...coi như ông trả ơn họ vậy.

*"Đ**ược..chỉ cần cô không làm khó vợ con tôi.."*

*"T**ấ**t nhiên r**ồ**i...chuy**ện còn lại tôi sẽ sắp xếp ông cứ nghe theo lời tôi là được"*

Sau khi cô ta rời đi thì Hồ Tự Chinh đã ngã quỵ bất lực xuống sàn, kể lại cho Đào Thi Hương và dặn dò thật kĩ phải giấu kín bí mật này.

Ngày Hồ Tự Chinh bị bắt giam, Ôn Mỹ Hà đã đến gặp hai mẹ con Đào Thi Hương đe doạ một lần nữa. Dù là thế nào cũng không được xuất hiện hay khai ra điều gì nếu không...không chỉ tính mạng chồng bà mà còn có mạng của con gái bà sẽ gặp nguy hiểm.

Bạc Nhiên nghe xong hai tay siết chặt, cảm xúc lúc này không thể miêu tả nỗi. Ôn Mỹ Hà sao lại tàn độc như thế, góp cuộc mục đích của cô ta là gì..có thể giết một mạng người vô tội, uy hiếp người khác mà vẫn có thể ung dung như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.