Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 107: Cô Vợ Ngọt Ngào - Chương 107 Ông Đoàn



Người làm đã chuẩn bị bữa sáng từ trước, vừa nhìn thấy hai vị chủ nhân xuống lầu liền lập tức bưng bữa sáng nóng hổi ra ngoài.

Không nói những thứ khác, nhưng Tô Thời Sơ luôn cảm thấy hài lòng với những bữa ăn ở nhà của Ân Dĩ Mặc. Anh ta giàu có như vậy, thuê liền lúc hai đầu bếp làm việc trong nhà, một người nấu đồ ăn theo phong cách phương Đông, người còn lại theo kiểu phương Tây.

Trong lòng Tô Thời Sơ thầm oán thán, tên Ân Cẩu kia rõ ràng chỉ ăn đồ Tây, nhưng trên bàn ăn của anh ta vẫn có vô số món ăn phương Đông, rõ ràng là lãng phí tiền bạc mà.

Nhưng điều mà cô không biết chính là, trước khi cô đến, trong nhà Ân Dĩ Mặc chưa từng mời đầu bếp.

Mệt mỏi cả đêm, hơn nữa ở trong lễ mừng thọ của Thương lão cũng không ăn gì, bây giờ Tô Thời Sơ đã đói đến không chịu nổi, nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị trước mặt, cô không do dự mà gắp từng món lên thưởng thức.

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Tô Thời Sơ hoạt động không ngừng nghỉ, đồ ăn trên bàn từng miếng từng miếng chui vào bát cô, đôi mắt linh động lại càng tỏa ra hào quang, theo phương hướng đũa mà không ngừng dời tầm mắt, biểu cảm gương mặt sinh động linh hoạt, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu động lòng người.

Ân Dĩ Mặc nhíu mày, bên ngoài không thay đổi thái độ, thực chất sâu thẳm trong tim đã trào lên từng đợt sóng. Đột nhiên, như nhớ lại điều gì đó, anh thấp giọng ra lệnh gọi người làm. Chẳng bao lâu, một đĩa trái cây tươi theo mùa được đưa lên bàn.

Nhìn thấy hoa quả, Tô Thời Sơ vốn đã ăn no nhưng hai mắt vẫn bừng sáng, cô lấy khăn lau khóe miệng, không kiêng dè mà đặt câu hỏi:

“Những thứ này... Là cho tôi ăn đúng không?”

Nghĩ đến trong mắt Tô Thời Sơ đều lóa lên vì đồ ăn nhưng vẫn lễ phép hỏi mình, Ân Dĩ Mặc suýt chút nữa cười ra tiếng, anh cố kìm nén, ho nhẹ hai tiếng: “Đương nhiên, đều là dành cho cô.”

“Vậy tôi không khách khí đâu.”

Tô Thời Sơ được cho phép, thoải mái lấy ra một quả nho từ trong đĩa trái cây bỏ vào miệng.

Nhưng trái với vị ngọt ngào trong tưởng tượng của cô, từ đầu lưỡi bùng lên vị chua chát làm cho mặt Tô Thời Sơ lập tức nhăn lại, trong mắt còn có nước chảy ra, giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn:

“Chua quá!”

Sau đó, cô không dám ăn nho trên đĩa nữa.

Bề ngoài Ân Dĩ Mặc dửng dưng nhưng nội tâm tinh ý, lập tức nắm bắt được điểm này, cảm xúc cũng trở nên phức tạp khó phân biệt.

Rõ ràng Tô Thời Sơ không ăn được chua.

Cô không ăn chua, sau lưng còn có vết bỏng...

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối lại, trầm mặc không nói.

Bỗng nhiên chuông cửa bên ngoài reo lên.



“Vẫn còn sớm, là ai tới vậy, Lâm Hoài à?" Tô Thời Sơ dừng động tác lấy hoa quả trong tay, quay đầu nhìn cửa. Trái lại, Ân Dĩ Mặc giống như đã chuẩn bị tinh thần, ánh mắt nguy hiểm nheo lại:

“Mời người vào.”

Xem ra không phải Lâm Hoài, trong lòng Tô Thời Sơ càng thêm tò mò về danh tính người mới tới.



"Truyện này đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"

...

Quản gia mở cửa đón khách, kết quả là một người đàn ông gần tám mươi tuổi với quần áo chỉnh tề, thần thái đạo mạo. Người đó vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên u ám.

"Ân tổng, chào buổi sáng."

Người đàn ông lớn tuổi trước mặt cầm nạng trong tay, bộ dáng run rẩy, tóc và râu đều nhuốm bạc, vẻ mặt tang thương và mệt mỏi.

Một người với bối cảnh không tầm thường như thế, tại sao sáng sớm lại tới tìm Ân Cẩu?

Tô Thời Sơ nghi hoặc, quay đầu nhìn thoáng qua Ân Dĩ Mặc, cảm giác được bầu không khí xung quanh bức bách, liền im lặng.

Ân Dĩ Mặc nhàn nhã mở miệng: “Ông Đoàn, chào buổi sáng.”

Thanh âm của anh không nhanh không chậm, tuy rằng ngoài miệng lời lẽ thân thiết, trong mắt lại không có một tia thân thiện, ngược lại mang theo vài phần kiêu ngạo, làm cho người ta không rét mà run.

Họ Đoàn? Cha của Đoàn Ngọc Trì?

Tô Thời Sơ trong nháy mắt đã biết được thân phận của người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn nhu hòa lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt cũng đầy sắc bén.

“Ngài lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải tự mình đến đây, thật là vất vả.”

Ân Dĩ Mặc xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu vô tình lạnh lẽo: “Xem ra là vì đứa con trai yêu dấu của ngài, quả đúng là không dễ dàng gì nha.”


Người ngu cũng phải nghe ra sự châm chọc giễu cợt trong câu nói kia.

Ông Đoàn cũng không phải kẻ ngốc. Trên mặt ông ta đầy u ám, nhưng chỉ có thể giả điếc mà cố nặn ra một nụ cười:

“Vâng, tuổi già này ngoại trừ chuyện con cái thì làm gì còn nỗi lo nào khác.”

“Nếu Ân tổng cũng biết ý đồ của tôi, vậy thì ra giá đi." Ông Đoàn dù sao cũng là bậc lớn tuổi đức cao trọng vọng, nhìn Ân Dĩ Mặc không nể nang gì mình, trong lòng ông ta chắc chắn không vui vẻ, nhưng nếu như cả hai bên đều đã hiểu được mục đích của nhau, chi bằng trực tiếp trao đổi một cái giá:



“Nói đi, tôi phải làm gì để cậu thả con trai tôi ra?”

“Thả con trai ông?” Ân Dĩ Mặc cười lạnh một tiếng, giống như là nghe được một chuyện nực cười:

“Đoàn thiếu gia trêu ghẹo đùa cợt Ân phu nhân của tôi. Xin hỏi ngài có thấy đây là chuyện nhỏ không?”

Nghe ra ý lạnh trong lời nói của Ân Dĩ Mặc, gương mặt ông Đoàn không còn chút huyết sắc.

Thế nhưng, gừng càng già càng cay, họ Đoàn kia rất nhanh đã ổn định tinh thần, ông ta hắng giọng già nua:

"Ân tổng, con trai tôi còn trẻ người non dạ, đúng là nó được nuông chiều từ nhỏ. Cậu cũng nên cho tôi một cơ hội, để tôi dạy lại nó cho thật tốt."

Ân Dĩ Mặc xua tay, từ trên cao nhìn người đàn ông trước mặt: "Không cần đâu, hơn hai mươi năm qua ông vẫn không thể dạy hắn nên người, xem ra, vẫn nên giao Đoàn thiếu gia cho người cao tay hơn."

“Hôm nay Lâm Hoài sẽ đưa Đoàn thiếu đến cục cảnh sát chịu phạt, dựa theo pháp luật..." Ân Dĩ Mặc còn chưa nói xong, sắc mặt ông Đoàn đã trở nên cực kỳ khó coi.

“Cậu định đưa nó vào tù?” Người đàn ông kia gần như hét lên, giọng điệu không thể tin được cùng với sự bất mãn tột cùng:

“Ân Dĩ Mặc! Có cần quá đáng như vậy không???”

Môi Ân Dĩ Mặc mím thành một đường thẳng, ánh mắt trong veo lạnh lùng: “Trước khi thằng con yêu quý của ông hành động thì có nghĩ tới kết quả ngày hôm nay không?”

Sắc mặt người đàn ông Đoàn kia trở nên xanh mét.

Đêm qua, ông ta đã phái người tới thương lượng, nhưng Ân Dĩ Mặc không nể mặt người mà trực tiếp đuổi người. Ông ta bất đắc dĩ, sáng sớm đành mặt dày đến đây. Không nghĩ tới, Ân Dĩ Mặc không cần tiền của Đoàn gia, hắn muốn phá hủy thanh danh của Đoàn Ngọc Trì!

Ông Đoàn mặt mày tối sầm, kìm không được liền lớn tiếng: "Ân Dĩ Mặc, cậu không thể làm như vậy! Trì nhi tuổi còn nhỏ, về sau còn phải quản lý Đoàn gia, cậu làm như vậy sẽ khiến mặt mũi của nó mất sạch..."

“Ngài cũng không cần lo lắng, nếu Đoàn gia cần hỗ trợ quản lý, ta có thể hỗ trợ.” Thanh âm Ân Dĩ Mặc nhàn nhạt, trong lời nói lại mang theo uy hiếp.

Một Đoàn gia thì đã sao? Nếu tâm tình Ân Dĩ Mặc không vui vẻ, thì đến mười cái Đoàn gia cũng không thể giữ lại!

Lần này, ông Đoàn hoàn toàn im bặt.

Ánh mắt u oán ngoan độc, ông ta liếc mắt nhìn Ân Dĩ Mặc một cái, yên lặng dời tầm mắt lên Tô Thời Sơ. Cảm nhận được ánh mắt oán hận của người đàn ông kia, Tô Thời Sơ run rẩy, lập tức rũ mí mắt xuống.

"Vị này, chính là Ân phu nhân ngày đó đã bị Đoàn Trì trêu ghẹo ư?" Thanh âm của ông Đoàn vững vàng hơn một chút so với ban nãy, có thể nghe ra sự lo lắng ở bên trong.

Không đợi ông Đoàn âm thầm đánh giá Tô Thời Sơ, sắc mặt Ân Dĩ Mặc lạnh lẽo, lập tức tiến lên kéo cô ra sau lưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.