Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 108: Cô Vợ Ngọt Ngào - Chương 108 Tôi thích sạch sẽ



Không biết có phải là ảo giác của Tô Thời Sơ hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt của ông Đoàn khi nhìn cô rất khó chịu.

Ánh mắt kia thoạt nhìn như thân thiện, kì thực giống như rắn rết độc địa, làm cho người ta sợ hãi mà run rẩy. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô dứt khoát lui về phía sau Ân Dĩ Mặc, không nhìn đối phương.

“Ông Đoàn, xin mời về cho. Thời gian không còn sớm, đến lúc làm việc rồi, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp ngài được nữa.” Ân Dĩ Mặc không kiêng nể trực tiếp đuổi người.

Nhìn ông Đoàn kia còn chưa có ý rời đi, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, thanh âm trầm xuống: “Lâm Hoài.”

Lâm Hoài ở một bên lập tức đứng thẳng, hướng Đoàn lão làm ra tư thế "Mời".

Sắc mặt ông Đoàn đen kịt lại, chuyến này vất vả chật vật đến đây, quả thật là vô ích rồi.

“Không cần tiễn, ta tự có chân!” Ông ta chống nạng, cổ họng phát ra vài tiếng ho khan, xem ra là bị tức giận không nhẹ.

Đối với phản ứng của ông ta, Ân Dĩ Mặc không hề bận tâm. Chờ người đó đi rồi, Tô Thời Sơ do dự một hồi vẫn cẩn thận mở miệng:

“Ân tổng, chúng ta không tôn trọng Đoàn gia như vậy, hình như không được hay lắm.”

“Là ông ta không biết điều.”

Ân Dĩ Mặc xoa xoa mi tâm, lạnh lùng liếc Tô Thời Sơ một cái: “Cô thương xót Đoàn gia? Vậy không bằng tôi thả Đoàn Ngọc Trì đi.”

Tô Thời Sơ nhanh chóng lắc đầu, trong lòng cô đã sớm đưa ra quyết định, ánh mắt trở nên hững hờ lạnh nhạt.

Thấy cô vẫn còn biết phân biệt đúng sai, Ân Dĩ Mặc nhíu mày nhìn lướt qua đồng hồ trên tường.

“Đi rồi, sắp trễ rồi.”



Bận rộn cả ngày, Tô Thời Sơ sớm đã quên đi chuyện của Đoàn gia.

Buổi tối, Tô Thời Sơ lại bị Ân Dĩ Mặc chặn lại, lại một lần nữa bị bắt cóc đến nhà anh ta. Cũng may bên này có đầu bếp nấu bữa tối, Tô Thời Sơ cũng không cảm thấy mình bị thiệt thòi, thản nhiên ngồi lên xe đến nhà Ân Dĩ Mặc ăn ké cơm tối.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Tô Thời Sơ trong xe, đôi môi mỏng của Ân Dĩ Mặc cong lên vui vẻ.

Thời điểm chạng vạng tối, ánh đèn trong xe mờ ảo, nụ cười trên gương mặt tuấn tú của anh nhìn cũng không rõ ràng.

Hai người vừa mới vào nhà, Tô Thời Sơ cúi đầu đổi giày, kết quả lại không tìm được đôi mình đi lúc trước. Trong khi tìm kiếm, cô nhìn thấy một đôi giày ngọc trai của phụ nữ.



"A Mặc, anh trở về rồi!" Không đợi Tô Thời Sơ ngẩng đầu, thanh âm dịu dàng mềm mại mềm mại của phụ nữ từ xa xa truyền tới, ngọt ngào yêu kiều làm cho Tô Thời Sơ cứng đờ tại chỗ.

Giờ này khắc này, Tống Thanh Thanh đang mang đôi dép màu vàng sữa đáng yêu của Tô Thời Sơ, trên người đeo tạp dề màu hồng đáng yêu.

Mái tóc dài màu sáng buông xuống phía sau, trong tay cầm một cái muôi nhỏ, cực kỳ giống một người vợ nhỏ thân mật chờ chồng tan tầm trở về.

“A Mặc, em nấu cơm cho anh...” Tống Thanh Thanh còn chưa nói xong, nhìn thấy hai người ở cửa cũng ngây ngẩn cả người, nói chuyện lắp bắp:

“Tô... Tô Thời Sơ?”

Tô Thời Sơ bất đắc dĩ, đối diện với tầm mắt của cô ta, cố gắng lộ ra một nụ cười thanh nhã, lại phát hiện môi thế nào cũng không mở lên được, chỉ có thể cứng ngắc sững sờ tại chỗ.

Ân Dĩ Mặc ban nãy vẫn còn tươi cười vui vẻ, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tống Thanh Thanh mà chậm rãi thu hồi. Anh hơi ngước mắt lên nhìn Tống Thanh Thanh trước mặt, trong mắt lơ đãng hiện lên sự u ám.

“Thanh Thanh, sao em lại ở đây?” Thanh âm Ân Dĩ Mặc thâm trầm vài phần, không biểu lộ cảm xúc.

Sự khó xử của Tống Thanh Thanh chỉ kéo dài một giây, sau đó rất nhanh trở lại vẻ ngọt ngào vốn có, tựa như không có chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng:

“Ngày hôm qua bác sĩ đã nói thân thể em khôi phục rất tốt, có thể ra ngoài đi lại, em liền nghĩ ngay tới đây thăm anh.”

Ngụ ý chính là cô ta nhớ Ân Dĩ Mặc. Cùng là phụ nữ, Tô Thời Sơ đương nhiên hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của cô ta. Cô cắn cắn môi dưới, giờ phút này, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

"Ân tổng, tôi nhớ tới công ty còn có chút việc chưa làm xong, tôi về xử lý trước một chút."

Tô Thời Sơ cúi đầu, chỉ cảm thấy bầu không khí như vậy làm cô hít thở không thông. Cô tình nguyện rời đi, cũng không muốn trơ mắt nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái, đây đúng là sự dày vò khốn cùng.

“Đã tan tầm rồi, cô còn có việc gì?” Ân Dĩ Mặc nhìn ra Tô Thời Sơ muốn chạy trốn, thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần không kiên nhẫn, bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ tay cô:

“Vào nhà ăn cơm.”

Vào nhà ăn cơm? Anh ta có bệnh không? Ăn cơm Tống Thanh Thanh nấu?


Tô Thời Sơ giật giật môi, chỉ cảm thấy nực cười trào phúng.

“Mệnh trời khó cãi”, nếu không thể cự tuyệt, vậy đừng trách cô không khách khí.

Thế nhưng, giày cởi ra một nửa, dép lê ở nhà của cô lại bị người phụ nữ kia chiếm mất, Tô Thời Sơ đi cái gì đây?



Thấy cô chậm chạp không có động tĩnh, Ân Dĩ Mặc nhìn cô một cái, sau đó lại liếc nhìn Tống Thanh Thanh.

“Thanh Thanh, đổi dép trả cho cô ấy.”

Nhìn Ân Dĩ Mặc ra lệnh cho mình, Tống Thanh Thanh có chút mất hứng, bĩu môi, giọng điệu mang theo vài phần làm nũng:

“Nhưng mà, em cảm thấy đôi này rất đáng yêu, em rất thích.”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tô Thời Sơ. Là do chị đây chọn mà, đương nhiên phải đáng yêu rồi.

Tô Thời Sơ bất thình lình ngẩng đầu, ngữ khí sắc sảo gằn từng chữ: “Nếu Tống tiểu thư thích, hoàn toàn có thể đi mua một đôi giống nhau, còn đôi dép này là tôi mua. Theo tôi thấy, cướp đồ của người khác dường như không phải là một hành động đẹp.”

Đây không phải là một vấn đề về giày dép, mà là sự uy nghiêm của Tô Thời Sơ.

Hiện tại, cô là vợ chính thức của Ân Dĩ Mặc, là Ân phu nhân! Nơi này, không đến lượt người phụ nữ khác định đoạt!

Vốn tưởng rằng Tô Thời Sơ ở trước mặt Ân Dĩ Mặc là bộ dạng “thỏ con ngoan ngoãn”, kết quả lại vì một đôi dép lê mà trực tiếp đối kháng với mình, Tống Thanh Thanh có chút bất ngờ, sắc mặt biến đổi, hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Ân Dĩ Mặc.

“A Mặc, em...”

“Trả lại cho cô ấy.” Ân Dĩ Mặc trầm giọng, trên mặt phủ một tầng băng sương mỏng:

“Trước khi em tới mà không hỏi ý kiến tôi, trong nhà này không có dép của em.”

Ân Dĩ Mặc vừa dứt lời, mặt Tống Thanh Thanh nhất thời ủy khuất không thôi, khuôn miệng xinh đẹp bĩu lên, tỏ vẻ không cam tâm: “Không đi thì không đi.”

Tống Thanh Thanh xinh đẹp động lòng người, lại thêm tính cách thích nũng nịu với đàn ông, làm sao có thể khiến người ta ghét bỏ được.

Ánh mắt Tô Thời Sơ nheo lại, nhìn chằm chằm dép lê đã bị cô ta vứt sang một góc một lúc lâu, bỗng nhiên nhếch môi cười:

“Quên đi, Tống tiểu thư thích thì dùng đi. Tôi có tính sạch sẽ, đồ của mình đã bị người khác dùng qua, chẳng may nhiễm bẩn rồi, thì quả thật không thể dùng nữa.”

Nói xong, Tô Thời Sơ mở tủ giày ra, cầm ra một đôi dép mới.

Hành vi như vậy, chẳng phải là Tô Thời Sơ đang gián tiếp chê Tống Thanh Thanh cô bẩn thỉu hay sao!

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi Tống Thanh Thanh còn tươi cười xán lạn không nhịn được, lập tức suy sụp, hốc mắt cũng đẫm nước, trong lòng rõ ràng là tủi thân:

“Chị Thời Sơ ơi, bình thường tôi cũng là người sạch sẽ, tại sao chị nỡ lòng nói như vậy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.