Khế Ước Chuộc Tội

Chương 1-2



Edit: Sec

Bên ngoài ánh dương rực rỡ, Chu Toàn đứng phơi nắng đến mức đầu óc gần như hỗn loạn. Y bị đoàn người đi lại tấp nập trên đường cái thúc đi, không chú ý đến đèn đỏ, thiếu chút nữa bị ô tô tông phải, cuối cùng cũng có thể an toàn trở lại nhà trọ.

Vừa vào phòng khách, Chu Toàn đã thấy chai rượu đỏ trên bàn cơm mình làm để chúc mừng sinh nhật Lê Tĩnh Hải, nhắc y rằng hôm nay là ngày cá tháng tư.

Ngày cá tháng tư à…

“Tiểu Hải, cậu thật sự không phải đang nói giỡn với tôi sao?”

Đã đến nước này, Chu Toàn không thể không tin chuyện chia tay là thật. Y tự nói với mình, rồi ngồi vào bàn ăn, mở nút chai rượu đỏ, sau đó đến chén rượu cũng không cần, cứ trực tiếp nốc cả chai rượu vào trong miệng.

“Khụ khụ…” Vì uống quá nhanh nên bị sặc, y đành chậm chạp uống từng ngụm từng ngụm, nửa bình rượu đỏ nhanh chóng được rót cả vào bụng.

Tửu lượng Chu Toàn không tốt, bình thường uống hai chén bia đã là cực hạn, lúc này men rượu bắt đầu bốc lên, máu trong cơ thể dường như đều dồn hết lên mặt, nóng cháy lên. Nhìn phía trước, những dụng cụ trong phòng khách cũng bắt đầu biến dạng.

Cảm giác say rượu cũng không tệ. Chu Toàn ngây ngốc cười, ngồi co ro trong ghế, lấy điện thoại di động ra nhấn một dãy số quen thuộc.

Tiếng nhạc chuông rinh rinh êm tai đều đặn vang lên. Vậy mà hôm nay Lê Tĩnh Hải lại mở điện thoại. Chu Toàn kích động nắm chặt điện thoại di động, tưởng chừng như đó chính là cọng cỏ cứu mạng của mình.

Một lúc sau tiếng nhạc biến mất, thay vào đó là sự im lặng từ phía đầu dây bên kia. Chu Toàn biết, Lê Tĩnh Hải đang nghe máy.

“Tiểu Hải, Tiểu Hải! Tôi biết là cậu, cậu nói gì đi chứ!” Y lớn tiếng la, lại uống vào một ngụm rượu lớn.

“Ngươi uống rượu đấy à?” Lê Tĩnh Hải thấp giọng hỏi. Không đợi Chu Toàn trả lời, không làm gì được đành thở dài một tiếng: “Chu Toàn, chúng ta kết thúc rồi, cậu đừng làm loạn nữa. Tất cả mọi người đều sẽ trưởng thành, hội ngộ rồi sẽ chia ly.”

Nói nghe thật dễ dàng! Chu Toàn chỉ cảm thấy đôi mắt y chưa bao giờ chua xót như lúc này. Nghe giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng của Lê Tĩnh Hải, sự kiên nhẫn tối hôm qua đã hóa thành oan ức, rồi lại trở thành oán hận, đột nhiên như nham thạch nóng chảy vọt ra khỏi lồng ngực y.

“Hội ngộ rồi chia ly cái mẹ nó! Lê Tĩnh Hải!” Từ trước tới giờ chưa từng chửi thề bao giờ, y hung bạo quẳng điện thoại đi, pin điện thoại và thân máy rớt ra rơi xuống nền nhà.

Phòng khách lặng ngắt như tờ, chỉ nghe tiếng thở dốc của chính y quanh quẩn trong đó.

Đôi mắt Chu Toàn ngây dại nhìn theo chiếc điện thoại đã bị phá hỏng, rốt cục không còn sức lực, từ ghế trượt xuống đất, cười một mình.

Tính cách của mình, thật khó ưa.

Reng reng reng… Chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.

Lúc này Chu Toàn căn bản chẳng hề muốn động đậy tay chân, tuy rằng điện thoại bàn cách y không xa, y cũng không bắt.

Tiếng chuông vang lên thật lâu mới ngừng lại, vài giây sau, lại vang lên.

Trực giác mách bảo Chu Toàn rằng, cuộc điện thoại đó là Lê Tĩnh Hải gọi tới.

Con người thật là một loài vật kì quái. Một khắc trước, Chu Toàn còn liều mạng muốn nghe giọng nói của Lê Tĩnh Hải, muốn nghe hắn giải thích, muốn gặp Lê Tĩnh Hải một lần, thế mà hiện tại y lại không muốn có bất kì tiếp xúc nào với Lê Tĩnh Hải.

Biết bao năm yêu thương cùng nhớ nhung, coi như y bị mù.

Y lại lục tìm bình rượu trên bàn ăn, vừa cười vừa hát.

Điện thoại vẫn kiên trì kêu lên, chói tai vô cùng.

“Ầm chết đi được!” Chu Toàn mắt đỏ hoe nuốt xuống một ngụm rượu, rồi phẫn nộ cầm điện thoại lên, giật đứt đường dây.

Ai cũng đừng làm phiền y!

Y ngồi dưới đất thở phì phò từng ngụm lớn, dạ dày bị rượu tàn phá bắt đầu co rút từng hồi. Chu Toàn lảo đảo đi đến toilet, vịn vào bồn rửa mặt ói một trận phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm).

Cả gian nhà tràn ngập mùi nồng đậm của rượu.

“Ợ…” Chu Toàn đã nôn hết tất cả những thứ có trong dạ dày ra, nhưng vẫn cảm thấy chộn rộn vô cùng. Y móc cổ họng mình, lại nôn ra cả nước và dịch vàng.

Ngẩng đầu, y thấy chiếc gương trong bồn rửa đang phản chiếu một khuôn mặt trắng bệch như xác chết, hai mắt nổi đầy tơ máu, nước mắt nước mũi tèm lem, muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại.

Chu Toàn nhìn khuôn mặt xa lạ đó một hồi lâu, ghé vào bồn rửa mặt, hai vai im lặng run rẩy.

Tình yêu của y cùng Lê Tĩnh Hải, chưa phải kinh thiên động địa, nhưng cũng là mối tình đầu của y.

Chu Toàn lần đầu tiên trong đời toàn tâm toàn ý yêu một người, trong ngày cá tháng tư hôm nay chính thức chấm dứt.

“…” Điện thoại di động không ngừng truyền ra tiếng tút tút, Lê Tĩnh Hải nghe nửa ngày, rốt cục chậm rãi gập máy, bỏ vào túi áo, ra khỏi phòng nghỉ.

Nhân viên tổ làm phim đều đang đợi hắn. Khuôn mặt quay phim đã có chút đen lại, ai dám nói gì với Lê Tĩnh Hải – bạn trai mới hiện nay của chủ tịch tập đoàn Thiên Tư. Cho dù Lê Tĩnh Hải có ngồi trong phòng nghỉ gọi điện cả buổi sáng, bọn họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ.

Nhân viên hóa trang vội vàng trang điểm lại cho Lê Tĩnh Hải, phát hiện vùng xung quanh lông mày Lê Tĩnh Hải xám xịt, quan tâm hỏi: “Anh Lê, có phải hôm nay anh mệt quá không? Quay xong đoạn phim này có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Lê Tĩnh Hải hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình: “Không cần.”

Thật vất vả mới có được một hợp đồng quảng cáo hoàng kim trên TV. Phía sau còn có nhiều hợp đồng béo bở hơn đang vẫy gọi hắn, hắn không có thừa thời gian hối hận về việc chia tay Chu Toàn.

Bình tĩnh mà xem xét, Chu Toàn là một tình nhân tốt, nhưng không có cách nào giúp đỡ chuyện sự nghiệp của hắn.

Hắn không muốn, cứ sống bình thản và tầm thường như vậy suốt đời.

Vết thương lòng khi bị người khác vứt bỏ rất khó liền sẹo. Chu Toàn cứ tưởng có thể mau chóng quên Lê Tĩnh Hải, thế nhưng con người thật là kì quặc, càng nỗ lực muốn quên cái gì đó, lại càng thêm nhớ kĩ.

Chỉ cần đầu óc được rảnh rỗi, toàn bộ tâm tư y lại bị Lê Tĩnh Hải chiếm lấy. Mở tủ quần áo và tủ giầy, thấy trang phục và giầy của Lê Tĩnh Hải, bất luận vật gì có liên quan tới Lê Tĩnh Hải, đều khiến lồng ngực Chu Toàn nhói buốt đau đớn.

Y không còn tâm trí đâu để làm những chuyện khác, cho nên đành xin nghỉ việc. Lão tổng rất yêu quý tài năng của Chu Toàn, khi nghe Chu Toàn từ chức trong điện thoại liền nói không ít lời hay muốn giữ y lại, còn gợi ý Chu Toàn tạm thời nghỉ không ăn lương, điều chỉnh tốt tâm tình rồi đi làm trở lại. Nhưng Chu Toàn đến cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của lão tổng, kiên trì từ chức.

Vào lúc này, y thầm muốn đóng chặt cửa, giống như con thú bị thương náu mình trong hang, một mình liếm lành vết thương. Nhưng cho dù có nghỉ ngơi bao lâu, vết thương trong ngực vẫn đau đớn như cũ.

Dạ dày lại bắt đầu đau âm ỉ. Mấy ngày nay y ngoại trừ rượu, căn bản không ăn thứ gì cả.

Chu Toàn biết mình không thể sống buông thả như thế, nhưng cũng chỉ có rượu, mới khiến y quên đi nỗi đau đớn trong lồng ngực.

Y lấy lon bia trong tủ lạnh, mở TV, mở bia chậm rãi hát.

Trên màn hình là những quảng cáo muôn hình muôn vẻ, tuấn nam mỹ nữ ở trước mặt Chu Toàn luân phiên quảng cáo, giới thiệu sản phẩm.

Bởi vì chuyện của Lê Tĩnh Hải trong quá khứ nên Chu cũng có ấn tượng tốt với các nghệ sĩ, lúc này chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, liên tục thay đổi mấy kênh, y đột nhiên dừng tay.

Là tin tức tổng hợp của thành phố Z, đang nói về tin tức giải trí ngày hôm qua.

“… Theo thông tin về bộ phim thần tượng của tập đoàn Thiên Tư ở khách sạn Sheraton mà phóng viên chúng tôi nhận được, đạo diễn Phương và dàn diễn viên đều đến dự tiệc mở máy. Diễn viên nam chính lần này là một gương mặt mới Lê Tĩnh Hải, cùng với ngọc nữ Hồng Tinh…”

Khuôn mặt quen thuộc của Lê Tĩnh Hải phóng đại trên màn hình, đang cười rạng rỡ, làm hai mắt Chu Toàn đau đớn.

Y cũng biết, tấm thảm đỏ trong giới nghệ sĩ, là mục tiêu phấn đấu của Lê Tĩnh Hải. Y cùng Tiểu Hải, rốt cuộc không thể đi chung đường.

“Chúc mừng cậu, Lê Tĩnh Hải.” Y hướng lon bia về phía màn hình, sau đó ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.

Tắt TV, châm một điếu thuốc, y trở về phòng ngủ, mở ngăn tủ tuy nhỏ nhưng lại cực lớn gắn trên tường.

Áo trong, quần dài, đồ thể thao… Sắp xếp ngay ngắn. Trong đó đa số đều là Chu Toàn thiết kế theo số đo của Lê Tĩnh Hải.

Y cầm một chiếc áo sơ mi có sọc tím còn mới toanh. Cái này là do y làm cho Lê Tĩnh Hải, định tặng hắn vào ngày ba mươi mốt tháng ba làm quà sinh nhật.

Đáng tiếc, món quà này mãi mãi cũng không thể đến tay người nhận rồi.

Quần áo trong tay Chu Toàn nhanh chóng bị vò nát thành một đống, rốt cuộc bị ném vào xó tủ.

Cố sức đóng sầm cánh cửa tủ lại, Chu Toàn một lần nữa chui vào chăn, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.

Chu Toàn vốn dĩ là người rất biết kiềm chế bản thân, uống rượu hút thuốc cũng đều đến giới hạn là dừng, nhưng hiện tại, y lại dần dần trầm mê trong khoái cảm chết lặng của men rượu và khói thuốc.

Y tự nhốt mình trong không gian nhà trọ nhỏ hẹp, chặt đứt mọi liên hệ của mình với thế giới bên ngoài, chỉ dựa vào internet giết thời gian. Ba bữa cơm, gọi ở bên ngoài (order online). Khát thì uống bia. Thuốc lá cũng không chịu rời tay.

Chu Toàn bắt đầu cuộc sống sa đọa nhất từ trước tới nay.

Y không bật TV nữa, bởi vì không muốn lại một lần phải nhìn khuôn mặt khiến mình thương tâm ấy. Ngày đêm đều online trên internet, lướt qua khắp các diễn đàn(forum) về tình cảm.

Tâm sự, vốn cần một nơi để trút hết ra. Internet chính là nơi để giải sầu tốt nhất. Không cần lo lắng đối phương, không sợ bị người quen biết được sẽ chê cười, cho nên có thể thoải mái trút bỏ uất ức, bất mãn, tức giận.

“Thương tâm tiễn đao”(cây kéo thương tâm) là nickname của Chu Toàn.

Lúc đầu, còn có người hỏi cái tên này từ đâu mà ra, Chu Toàn kể lại chuyện mình bị thất tình như thế nào. Đương nhiên y che giấu giới tính thực sự của Lê Tĩnh Hải, do đó cũng nhận được vô số lời an ủi của bạn bè trên mạng.

Dần dần, Chu Toàn lại cảm thấy thoải mái với cách thức bộc lộ tâm sự rất đặc biệt này. Y bắt đầu viết blog, còn đăng comment tại các forum.

Tốc độ ánh sáng là nhanh nhất, những lời bàn tán trên internet cũng nhiều lên. Đồng cảm với hoàn cảnh của Chu Toàn cũng có, hoài nghi những câu chuyện của Chu Toàn chỉ là bịa đặt cũng không ít, có nhiều người lại xem thường.

“Không phải chỉ bị bạn gái đá sao! Cả ngày bạn rên rỉ có phiền không vậy? Toàn bộ thế giới cũng không phải chỉ có một mình bạn thất tình.”

“Trai gái, ai không yêu tiền chứ? Cỏ thơm nơi chân trời, chờ bạn có nhiều tiền bằng lão đại gia đó, bạn gái muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Đừng ở chỗ này chán nản nữa, mau đi tắm rửa rồi lên giường ngủ đi, ngày mai đi kiếm tiền!”

“Thất tình hả, tôi còn tưởng rằng trời sắp sập xuống đến nơi chứ! Nhàm chán…”

Những phản hồi như vậy cũng đã được coi là khá nhẹ nhàng, Chu Toàn chỉ làm như không nhìn thấy, nhưng phản hồi (comment) cuối cùng làm y tức giận không nhỏ.

“Ông anh à, có phải anh có chỗ nào hỏng rồi không, bạn gái lại bỏ đi theo người khác? Oa ha ha ha…” Sau đó là một tràng dài những khuôn mặt cười.

Đàn ông không chịu được nhất là bị người khác nói năng lực đó của mình có vấn đề, cho nên Chu Toàn giận dữ, lạch tạch đánh một đống những lời thô tục mà mình không nên nói, nhấn Reply(gửi đi), confirm (xác nhận), rồi ấn Back (trở về).

“Thật xấu xa.” Sau tin nhắn ‘Reply sent successfully’(Đã được gửi đi), Chu Toàn tức giận out khỏi forum đó, đăng kí vào một trang web khác để chat.

Đang chat mấy chuyện trên trời dưới biển cùng những người bạn đã quen trên mạng, màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn MSN, có người muốn kết bạn.

Người muốn add Chu Toàn là một cái tên xa lạ “I want to be a model” mà Chu Toàn chưa từng thấy qua, địa chỉ hòm thư (email address) cũng chưa từng gặp.

Chu Toàn chắc chắn không quen biết người này, xét thấy trên internet có rất nhiều người, lừa gạt cũng lắm, lại vì chuyện của y mà có ác cảm với người mẫu và diễn viên, nên thấy nickname này thì nhíu mày, dứt khoát nhấn nút từ chối.

Y tiếp tục lướt qua các website khác, không ngờ cái tên “I want to be a model” này lại tiếp tục gửi tin nhắn, muốn add y. Chu Toàn lần thứ hai cự tuyệt, nghĩ thầm người này thật nhàm chán.

Sự thực chứng minh, “I want to be a model” không chỉ nhàm chán, còn vô cùng ngoan cố, da mặt vô cùng vô cùng dày cộng thêm siêu hung hãn. Bị cự tuyệt rồi, vẫn liên tiếp gửi đi những tin nhắn cùng nội dung.

Chu Toàn từ chối hơn mười lần, bắt đầu thấy khó chịu.

Để xem cậu có gì muốn nói với tôi nào!

Y add đối phương.

“Này, xin chào, Cây kéo thương tâm.” “I want to be a model” gửi Chu Toàn một cái icon giơ ngón tay cái: “Ông anh à, anh dã man như con ngan ý. Tôi chưa bao giờ bị cự tuyệt nhiều như vậy đâu!”

“Tôi không quen biết bạn, đừng … làm phiền tôi nữa.”

Chu Toàn không muốn nói chuyện dong dài cùng một người xa lạ, gửi đi một câu thật phũ phàng, đang chuẩn bị tắt khung chat, đối phương lại gửi tới nhiều icon mặt cười: “Nhưng tôi biết anh. Tôi chính là người vừa rồi ở diễn đàn XX bị anh mắng cho té tát ấy.”

Là cái người đó à! Chu Toàn nhớ khi đăng kí diễn đàn có lưu địa chỉ MSN, tên kia có thể nhanh chóng tìm tới cũng chẳng có gì đặc biệt. Y không hài lòng đáp lại: “Bạn muốn thế nào?”

Không cam lòng bị y mắng nhiếc, muốn đấu nước bọt hả? Chu Toàn phỏng đoán tâm lý đối phương, một bên bắt đầu nghĩ nghĩ những câu chửi mắng trong đầu. Trong khoảng thời gian này, y tích đầy bụng oán khí, không ngại gây chiến trên internet.

“Ông anh, tôi chẳng muốn thế nào cả, anh đừng cả nghĩ.”

Tuy rằng không thấy mặt nhau, “I want to be a model” dường như cũng cảm nhận được cơn tức giận của Chu Toàn giữa những hàng chữ của y, vội vàng gửi đến một bó hoa tươi giúp Chu Toàn hạ hỏa.

“Tôi muốn tìm anh giải thích một tiếng. Post bài chê cười anh không phải tôi, là bạn thân ngủ ở phòng cách vách tôi. Thằng nhóc đó không có việc gì làm nên táy máy nghịch laptop của tôi, tìm người chat online. Chờ tôi tắm xong đi ra, mới thấy bị ông anh mắng. Bạn cùng phòng của tôi đều nói ông anh chửi phải lắm, hả lòng hả dạ, ha ha!”

Chu Toàn không nói gì. Vốn đã lên gân lên cốt chuẩn bị trạng thái đánh nhau, nhưng  bây giờ đột nhiên phát hiện không có đối thủ, có chút trống trải. Y đánh một từ “Uhm” rồi gửi đi, cho biết hiểu lầm đã được hóa giải, sau đó đóng khung chat.

Hẳn là sinh viên đại học sao? Chu Toàn không có tâm trạng nói chuyện với mấy tên nhóc không biết xã hội phức tạp sinh tồn khó khăn này. Mặc dù y hiện tại cũng chỉ hai mươi sáu tuổi, nhưng hai năm trời đổ mồ hôi sôi nước mắt làm việc, đã mài dũa hết những nét hồn nhiên của thời học trò, hoàn toàn khác biệt với những kẻ hậu bối kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.