Khế Ước Hào Môn

Chương 104: Lúc này đây, hắn không muốn che dấu nữa



Bàn tay của người đàn ông nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, siết chặt lại, dùng sức lực thô bạo mà kéo lấy gáy nàng.

Tần Mộc Ngữ run rẩy một hồi, gương mặt mơ màng, cảm nhận được rõ ràng mục đích của hắn.

“Thượng Quan Hạo, anh đừng như thế này...” nàng run giọng nói, toàn thân bị siết chặt, đối với loại xâm phạm này không có tí khả năng giãy dụa phản kháng nào.

“Không muốn như thế nào?” Hơi thở nóng hầm hập phả ra trên cổ nàng, giọng nói Thượng Quan Hạo khàn khàn vang lên, hôn sâu xuống phía dưới “Nói, để tôi biết em sợ cái gì...”

“Anh đừng đụng vào tôi... Thượng Quan Hạo, nơi này là công ty!” Nàng gấp gáp đến độ nói to, trong mắt mơ hồ có lệ.

Đây là công ty, là phòng làm việc của hắn! Âu phục của hắn còn mặc trên người, khuya măng-sét ở cổ tay màu ánh kim tỏa ra khí phách ngang ngược, hắn nắm giữ cổ tay nàng, hơi nóng tỏa ra như muốn làm cho cổ nàng bị bỏng!

“Tôi biết đây là tại công ty...” Ánh mắt hắn sâu xa nhìn nàng, giọng nói lắng xuống “Tôi càng biết rõ tôi đang muốn người phụ nữ của tôi...” Nói xong hắn đột nhiên mở chiếc áo sơ mi mỏng manh của nàng ra!

Cảnh vật kiều diễm trước mắt càng làm cho ánh mắt của Thượng Quan Hạo thêm đỏ tươi.

“Không.... Không được nhìn!” Tần Mộc Ngữ vùng vẫy, muốn ngăn cản, Thượng Quan Hạo nắm cổ tay nàng càng thêm chặt ngăn lại, hơi thở chiếu vào bên tai nàng, cúi người nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn em...”

Hai lần trước đều quá mức vội vã, hắn chỉ biết chà đạp thân thể nàng. Tàn nhẫn mà chiếm đoạt, cũng không có nhìn được dáng vẻ kiều diễm của nàng, liếm trên vành tai, tiếp tục ngậm lấy, giữa lúc toàn thân nàng run lên mà giữ chặt lấy thắt lưng nàng, nắm tay kéo lấy quần áo nàng, bàn tay xâm nhập vào bên trong vùng ngực, lướt xuống phía dưới vùng mẫn cảm của nàng, cảm giác tiêu hồn, tròn căng phong mãn!

Tần Mộc Ngữ lại lần nữa hét lên, muốn né tránh.

“Thượng Quan Hạo... Tôi cầu xin anh, tôi van anh đừng như vậy, tôi không muốn!” Trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh đau nhức hai lần trước bị hắn xé rách đâm xuyên qua cùng với va chạm. Phát tán ra, nàng chỉ là nhớ tới, thân thể run rẩy nhìn không ra hình dạng gì! Cảm giác từ bàn tay hắn truyền tới, nàng có chết cũng không muốn tại đây bị hắn chiếm hữu!

Trong thanh âm của Thượng Quan Hạo ám muội mang theo dục vọng “Không thích ứng có đúng không?... Không sao, tôi sẽ giúp em thích ứng.”

Vừa nói hắn vừa dùng sức cắn một cái lên cổ nàng, bàn tay suồng sã đi xuống, làm cho nàng cảm giác rõ rệt từng rung động trên thân thể truyền đến, nàng thét lên, tay để ở bờ vai hắn đẩy mạnh ra, nhưng cũng không mảy may di chuyển một chút nào. Cách lớp áo, căn lên đầu nụ hoa của nàng, đầu lưỡi ẩm ướt cùng hàm răng yêu thương cắn vào, dày xéo, tay nàng xen vào mái tóc dày đậm của hắn, không cách nào xoay sở mà khẽ động, Thượng Quan Hạo thở gấp nặng nề, đã mê loạn. Cánh tay to lớn dùng sức mà tách đôi chân của nàng ra, kéo quần của nàng xuống phía dưới! “Đang đang đang” ba tiếng từ cửa phòng vang lên.

“Hạo, anh có bên trong hay không?” Một âm thanh ôn nhu ở bên ngoài vang lên.

Thanh âm đem lửa nóng bên trong nháy mắt dập tắt. Đôi mắt màu đục ngầu của Thượng Quan Hạo giơ lên, thở dốc còn chưa bình tĩnh, ôm lấy người ở trong ngực, nghe được âm thanh ở bên ngoài đã biết người đứng đó là ai.

Tần Mộc Ngữ nghẹn ngào cũng ngưng lại, thở hổn hển, đôi mắt đẫm lệ từ từ mở ra, bên trong hiện lên vẻ kinh sợ.

Là chị...

Đứng ở ngoài cửa đúng là chị của nàng Tần Cẩn Lan!

“Buông ra... Thượng Quan Hạo, anh buông ra!” Nàng run rẩy nói, giống như là chiếm được lệnh đặc xá.

Bàn tay Thượng Quan Hạo đã muốn xâm nhập vào bên trong chân của nàng, đôi mắt đen có hơi buồn bã, ngón tay làm càn đâm vào nơi trơn mịn ẩm ướt của nàng, nhìn nàng đột nhiên cắn môi, hai chân ra sức khép chặt, một nụ cười tà ác lãnh đạm dẫn ra: “Buông cái gì ra?”

Tiếng nói ngoài cửa còn đang tiếp tục vang lên “Hạo, anh rốt cuộc có ở bên trong hay không?” Tần Cẩn Lan có chút nghi hoặc, xoay người nhìn thư ký: “Cô khẳng định anh ấy ở trong chứ không phải đi họp?”

“Ách... Đúng vậy, tôi vừa mới đưa văn kiện vào vẫn còn thấy tổng giám đốc, Tần tiểu thư người thử gõ cửa lần nữa thử xem.” Thư ký cau mày, đề xuất nói.

Tần Cẩn Lan nhìn cánh cửa một chút, tiếp tục gõ, giọng nói càng thêm mềm mỏng: “Hạo...”

Cách một cánh cửa, Tần Mộc Ngữ đã bị giày vò đến cực điểm, toàn thân run rẩy.

“Anh đi ra ngoài... Không được để ở bên trong, ra ngoài!” Bờ vai nàng co rúm lại, nắm lấy áo sơ mi của hắn, ở trong ngực hắn bất lực la to, viền mắt làn nước mỏng lấp lánh, mặt đỏ lên! “Thượng Quan Hạo chị của tôi ở bên ngoài!”

Thượng Quan Hạo tiến vào, nhưng chỉ là ngón tay, chậm rãi đi sâu vào. Ở chỗ sâu nhất, lại chậm rãi co giật, hành hạ thần trí của nàng: “Chẳng qua là một ngón tay mà thôi, cũng không phải là tôi ở bên trong, em đã nhạy cảm đến chịu không nổi sao....”

“Đừng...” Tần Mộc Ngữ cắn môi chịu đựng khác thường trên cơ thể, ra sức lắc đầu, nước mắt tràn đầy, “Thượng Quan Hạo anh đừng thế này, tôi cầu xin anh! Anh đi ra ngoài... Ách...”

Rốt cục nghe được một tiếng than nhẹ của nàng, đôi mắt sâu xa đen tối của Thượng Quan Hạo có chút thả lỏng.

Nước mắt nàng rơi xuống, Thượng Quan Hạo đã thấy những gì quá trớn của mình, cúi đầu khe khẽ hôn lên đôi mắt cùng chóp mũi của nàng “Tốt... Tôi đi ra.... Tôi đi ra, đừng khóc, được chứ?”

Ngón tay hắn rút khỏi, đem quần của nàng sửa sang lại, lại nắm ở thắt lưng nàng, đột nhiên ôm nàng vào lòng.

Hết thảy những tàn phá bừa bãi, cuối cùng cũng chấm dứt.

“Hạo... Em vào được chứ.” Tần Cẩn Lan nghi hoặc tới cực điểm, hoàn toàn mất đi vẻ kiên nhẫn, dứt khoát mở cửa ra.

Vừa vào cửa, thấy đồ đạc trong phòng làm việc chỉnh tề ngăn nắp, cũng như ngày thường không có điểm gì khác biệt.

Rõ là kỳ quái, cô vì sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng?

Tiếng giày cao gót vang lên trên nền nhà, Tần Cẩn Lan đi tới bên cạnh phòng nghỉ bị che khuất nhìn xem, cô căn bản chỉ là ngờ vực trong lòng, nhìn đến một màn kia sắc mặt trở nên tái mét, suýt nữa trở nên biến dạng!

...Bên trong, Tần Mộc Ngữ ngồi ở giường, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ tái nhợt, một cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh run rẩy buông xuống bên giường, một cánh tay khác nắm chặt lấy cổ áo. Mà Thượng Quan Hạo cởi áo khoác của mình, nhét vào trên đầu nàng.

“Mặc vào.” Hắn thản nhiên ra lệnh “Đi ra ngoài.”

Tần Mộc Ngữ nhắm chặt mắt, cả người bị âu phục hắn che phủ.

Mà Tần Cẩn Lan đầu óc trong nháy mắt bùng nổ, thở gấp không dám tin nhìn bọn họ: “Hai người... Hai người ở chỗ này làm cái gì? Hạo đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Cô quả thực không thể tin được, trước mắt này đây tình cảm mãnh liệt, khiến nàng không thể không nghĩ đến những thứ xấu xa đáng sợ kia!

Trong đôi mắt sâu xa Thượng Quan Hạo không có hứng thú, xoay người đi ra ngoài, lạnh nhạt lưu lại một câu: “Em xem là cái gì, thì là cái đó.”

Lúc này đây, hắn không muốn che dấu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.