Khế Ước Hào Môn

Chương 135: Không liên quan gì tới anh



Trong đầu Thượng Quan Hạo nhanh chóng hiện lên vô vàn hình ảnh, tất cả đều là bóng dáng của nàng.

Đôi mắt trong suốt lệ tuôn rơi, kháng cự không chịu khuất phục, nàng bị cưỡng ép ngửa đầu ra hôn môi... Ngay cả khi phát hiện ra địa điểm nàng bị bắt cóc, quần áo nàng bị xé rách, ngã trên nền đất ẩm ướt...

Nắm tay hắn siết chặt, toàn bộ nhẫn nại bị dồn nén đến cùng cực.

Tiếng sột soạt bên trong truyền đến, nàng đã kiểm tra vết thương xong, cất tiếng chào với bác sĩ.

“Bây giờ sợ là không hy vọng nữa rồi, chỉ có thể tìm thuốc bôi vào vết thương bên ngoài da.” Tay bác sĩ chạm vào vết bỏng đáng sợ ở trên cổ nàng, nhíu mày, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía nàng “Điều này sao có thể? Tôi thấy không giống như là vô tình?”

Khuôn mặt trắng ngần khẽ quay đi, giữa ánh mắt mang theo một ít thê lương tĩnh lặng, im lặng không nói lời nào.

“Sau này hãy học bảo vệ bản thân cho tốt, thân thể phụ nữ không thể để ai muốn đụng vào thì đụng? Chờ đến ngày nào đó bị hủy đi, xấu xí, già đi, đàn ông có thể sẽ từ bỏ, chính cô thử nghĩ qua đến lúc già chưa?” Bác sĩ viết viết lên bệnh án, im lặng, có điều muốn nói, xé ra đưa cho nàng “Đi lấy thuốc đi.”

“Cảm ơn.” Nàng khẽ nói ra hai tiếng, cầm đơn thuốc đi ra ngoài.

Bác sĩ ở phía sau nàng khẽ thở dài “Ngày nay phụ nữ đều bị đàn ông hủy hoại, ngay cả trong sáng như thế cũng bị huỷ hoại mà tâm một chút cảm thấy hổ thẹn cũng không có, thói đời là cái gì...”

Trái tim Tần Mộc Ngữ rung động, đơn thuốc trong lòng bàn tay bị nắm chặt lại.

Ra khỏi cửa bệnh viện nàng liền đi xe đến viện điều dưỡng chăm sóc đặc biệt trực thuộc Tín Viễn, không hề mảy may chú ý tới phía sau có một ánh mắt băng giá chăm chú trói chuộc lấy nàng, liên tục bao phủ lấy nàng, mỗi câu nói của nàng đều thu vào trong tai.

Tới viện điều dưỡng.

Nàng xuống xe, ngẩng đầu nhìn tầng cao cao kia, trong lòng vắng lặng.

Nàng hiểu được, phòng chăm sóc đặc biệt kia là Thượng Quan Hạo cấp cho ba nàng ở một mình, nhưng nàng cũng không biết bây giờ ba còn có ở đó hay không.

Đi vào giải thích mục đích đến, y tá nhiệt tình mà đưa nàng đến phòng điều trị, rồi mới quay người rời đi.

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, Tần Mộc Ngữ có thể thấy bóng dáng già nua vẫn như trước nằm ở trên giường, không có một chút sức sống, chỉ có chút biến hóa trên cơ thể cho thấy đang hô hấp yếu ớt mới nhắc nhở nàng ông còn sống. Khuôn mặt nàng tái nhợt, mở cửa đi vào.

Bên trong trống trải, tĩnh lặng khiến người ta rụt rè.

Nàng nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống, nắm lấy bàn tay chỉ còn chút xương xẩu, khàn giọng nói: “Ba, con đã về...”

Cảm giác bàn tay mà này đang nắm, nguội lạnh đến như vậy, như thế thật đáng sợ, khiến tay nàng run nhè nhẹ, suýt không giữ được. “Ba, làm sao mà ba còn không có tỉnh lại? Người tỉnh lại nhìn con xem, để cho con sau này còn cảm thấy bản thân là một con người. Một chút che chở cũng không có, nửa điểm hy vọng cũng không có...” Cánh môi nàng có phần bạc nhợt, giữa đôi mắt vắng lặng thê lương “Lúc đó con nên nghe lời ba nói, không nên gần gũi người không nên gần gũi, không nên khờ khạo, không nên tự cho mình là đúng, như vậy chuyện sau này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.”

“Ba, có phải là bởi vì con mà Tần thị mất đi, cho nên con mới có nhiều báo ứng đến như vậy...” Một làn nước mắt mỏng chực trào ra, mỗi một câu rõ ràng hỏi ông. Hỏi người dường như không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cánh cửa phòng điều trị nặng nề, bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng dáng cao lớn đen tối hiện ra ở trước mắt.

Giống như đôi cánh đen, đang chờ đợi nàng thực sự đi vào trong phạm vi của hắn, mới chậm rãi thu hồi.

Nàng cũng không có phát hiện ra. Thế nhưng phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa “Lạch cạch”, cửa phòng điều trị bị khóa lại, nàng mới giật mình một cái, như bị một chậu nước lạnh đổ xuống từ đầu tới chân, lạnh đến thấu xương.

Nàng rõ ràng cảm giác được phía sau có người, đầu ngón tay nhỏ bé yếu ớt nắm chặt lấy thành giường.

Hơi thở người này, nàng quá mức quen thuộc.

Thượng Quan Hạo đi chầm chậm tới phía sau nàng, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt vắng lặng mà phức tạp. Nàng không quay đầu lại, tiếp theo hắn chậm rãi cúi thân người xuống, hai tay từ phía sau gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, đôi môi dán vào những sợi tóc bên tai nàng, âm thanh khàn đi nhỏ giọng nói: “Đã quay lại?”

Lúc này, Tần Mộc Ngữ gần như đã khẳng định, người phía sau là ai!

Ánh kim loại của khuy cài tay áo màu đen lóe ra, lực ở cánh tay dần dần chặt lại, gương mặt nàng tái nhợt, dường như có người đem toàn bộ không khí ở trong phổi nàng lấy đi, nàng không có cách nào hít thở được, càng thêm cứng đờ không thể nhúc nhích.

“Đã về cũng không nghĩ muốn tới tìm tôi, muốn trốn đi thật xa hận không thể vĩnh viễn bị tôi bắt được... Có đúng không?” Giọng Thượng Quan Hạo thấp xuống thì thầm bên tai nàng, trong đôi mắt xa xăm có một tia đỏ au, bàn tay lại mạnh mẽ vắt qua thắt lưng nàng, giữa lúc thân thể nàng run rẩy kịch liệt mạnh mẽ mà ôm kín giữ chặt lấy dưới bụng của nàng: “Chỉ là em hãy nói cho tôi biết, đây là cái gì?”

Bàn tay hắn mạnh mẽ đặt lên ở trên, mang theo sát khí hung ác, giống như chỉ cần một chút va chạm nhỏ, một tia huyết mạch kia sẽ hoàn toàn bị bóp nát!

Mặt Tần Mộc Ngữ trắng bạch, không nói câu nào, bắt đầu giãy dụa dữ dội, muồn rời khỏi bàn tay hắn mà chạy đi!

Thượng Quan Hạo lại dùng sức thêm, đem nàng siết chặt lấy, gầm nhẹ một tiếng: “Tần Mộc Ngữ!”

“Cút...” Không còn giãy dụa nữa, hai tròng mắt Tần Mộc Ngữ đã nổi lên một tầng hơi nước mỏng, bàn tay nhỏ bé giữ chặt ở trên cánh tay to lớn của hắn, quay đầu lại nhìn vào hắn chỉ gần trong gang tấc: “Thượng Quan Hạo, anh cút cho tôi!”

Thượng Quan Hạo nhìn nàng, lạnh lẽo mà phức tạp: “Em vì cái gì mà kích động như vậy? Tần Mộc Ngữ, tôi hỏi lại một lần nữa, đây là cái gì?... Em mang thai từ lúc nào? Đứa bé là con ai?”

Giống như một tia sấm sét nổ tung ở trong đầu, đầu Tần Mộc Ngữ choáng váng, khuôn mặt từ trắng dần chuyển sang đỏ, nàng sợ, không biết là hắn biết chuyện này từ đâu làm sao mà biết được.

“Không có... Ở đây không có...”

“Em nói lại lần nữa xem, không có!” Thượng Quan Hạo nghiến răng gầm nhẹ “Đừng ép tôi mang em đi kiểm tra, Tần Mộc Ngữ, em thành thật trả lời tôi!”

Tần Mộc Ngữ nhắm chặt mắt lại, bị tiếng gầm của hắn làm chấn động hoảng hốt, nước mắt nóng hổi.

“Thượng Quan Hạo, anh rốt cuộc là muốn làm cái gì? Anh đã nói rằng anh kết hôn thì sẽ thả tôi đi, đây chính là anh nói!” Nàng mở trừng hai mắt, bên trong tràn đầy hận ý, run giọng nói “Nếu như ba tôi không có tư cách ở chỗ này thì anh nói cho tôi biết, tôi dù là kéo cũng sẽ đem ông ấy mang đi, không bao giờ muốn có chút quan hệ gì với anh! Mà bây giờ mời anh buông tôi ra, đứa bé trong bụng tôi cái gì cũng không có quan hệ gì với anh!”

Một câu “Không có quan hệ gì với anh”, đem lửa giận ở trong ngực Thượng Quan Hạo bùng phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.