Khế Ước Hào Môn

Chương 140: Không ai có thể giúp tôi



Thân hình của Thượng Quan Hạo hơi hơi cứng đờ.

Khuôn mặt anh tuấn hơi tái nhợt, trong đôi mắt thâm sâu có một chút đau đớn, lạnh nhạt nói: “Ở cùng một chỗ với cô lâu như vậy, chủ yếu là để tôi lưu lại ấn ký khiến cho cô cả đời đều không thể thoát khỏi tôi... Tần Mộc Ngữ tôi đã sớm nói cho cô biết, cho dù tôi không còn muốn cô thì người đàn ông khác đừng mơ tưởng có được cô, dù chỉ là một chút! Vì vậy cô hãy ngoan ngoãn mà sinh đứa bé, tôi sẽ suy nghĩ việc thả cô...”

Nước mắt nóng bỏng đong đầy trong khoé mắt, Tần Mộc Ngữ cúi đầu nói, giọng nói lắp bắp: “Anh điên rồi... Anh muốn đứa bé... Tần Cẩn Lan sẽ cho đồng ý cho anh và người phụ nữ khác có con sao! Anh là đồ điên!”

“Chuyện của tôi và cô ấy cho tới bây giờ cũng không cần cô quan tâm...” Thượng Quan Hạo ôm thân thể mềm mại của nàng vì bị kích động mà run rẩy mãnh liệt, cánh môi hắn kề sát tai của nàng, lạnh giọng bức bách: “Hãy làm cho tốt chuyện của cô, đó chính là mục đích để cô tồn tại!”

Thân thể nhỏ bé và yếu ớt của nàng đã run rẩy đến nỗi không thể khống chế, cười lạnh, tuyệt vọng mà cười lạnh: “Mục đích của tôi? Mục đích của tôi chẳng lẽ chính là đem chính con ruột của tôi cho các người, chuyện này căn bản là không có tính người! Thượng Quan Hạo vì sao anh không hỏi xem tôi có nguyện ý sinh con cho người đàn ông đã giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân, tôi sống hay chết cũng không quan tâm. Anh không thấy điều đó buồn cười sao? Không thấy nó rất hoang đường à!”

Thanh âm của nàng gần như muốn xé rách bầu không khí này, toàn bộ thần trí đều trở nên mơ hồ.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống, kích thật thật sâu trái tim băng giá của Thượng Quan Hạo.

“Anh cút đi... Cút càng xa càng tốt!” Rốt cuộc Tần Mộc Ngữ cũng không chịu nổi nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt điên cuồng chảy xuống, ở trong lòng hắn liều mạng giãy dụa muốn thoát ra.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, bắt lấy cổ tay nàng gắt gao kiềm chế, nàng hét chói tai, hắn liền kiềm chế càng nhanh, đem nàng đang cố gắng chạy thoát trở về, bị ép buộc, lưng nàng đột nhiên đập mạnh vào ngăn tủ, thân thể vô lực ngã xuống, một trận đau nhức kéo đến. Thượng Quan Hạo lao đến đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng, đem cổ tay nàng đặt trên sườn của ngăn tủ, kịch liệt thở dốc, tới gần khuôn mặt nàng.

“Thấy oan ức có phải không? Thấy oan ức thì mắng ra đi... Cho dù cô có mắng một lần hay một nghìn lần thì tôi vẫn muốn đứa bé...” Thượng Quan Hạo tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy của nàng, tàn nhẫn nói “Cô đã nghĩ đúng rồi, cả đời này tôi sẽ không lấy cô, nhưng mà nếu như cô dám động vào đứa bé trong bụng dù chỉ là một chút, tôi sẽ tìm người quan trọng nhất với cô chôn cùng nó...”

Con ngươi lãnh liệt của hắn lộ ra sát khí, muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng, từng chữ rõ ràng lọt vào tai nàng: “Nếu như đứa bé biến thành đống máu thì tôi sẽ sai người moi lục phủ ngủ tạng của Tần Chiêu Vân ra cho cô xem... Vì vậy cô không nên động vào nó, biết chưa? Nó là con của Thượng Quan Hạo tôi, cô mà chạm vào thì sẽ dậy không nổi...” Kịch liệt run rẩy, tuyệt vọng giằng xé, sắc mặt Tần Mộc Ngữ trắng đến doạ người, nghe những lời của hắn, trong đầu dần dần hiểu rõ, bầu trời giống như đang sụp đổ, cả người nàng cũng nhanh chóng bị nghiền nát, nhưng mà dạ dày bỗng trào lên cảm giác muốn nôn mửa, nàng túm được cánh tay của Thượng Quan Hạo bỗng dưng “Ẹo” một tiếng, gục đầu xuống, ở trong lòng hắn không tiếng động kịch liệt mà nôn khan.

Trong đầu đều là cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, dạ dày giống như bị một bàn tay bóp lấy, nàng nôn khan đến nỗi lục phũ ngũ tạng cũng muốn ra ngoài, đôi mắt nóng bỏng, ướt át bị nước mắt vây quanh.

Thượng Quan Hạo ôm nàng, con mắt tràn ngập phúc tạp cùng đau đớn, môi hắn tái nhợt, tuỳ ý để nàng nôn khan kịch liệt trong ngực, hắn biết rất rõ thế giới này có bao nhiêu tàn khốc, hắn ép nàng phải cô đơn cho nên nàng đúng là không thể tiếp nhận.

Trận nôn khan cuối cùng cũng dừng lại chỉ còn lại nước mắt trên mặt đất, nàng lấy hai tay ôm mặt.

Thượng Quan Hạo cúi đầu nói bên tai nàng, giọng hắn khàn khàn: “Không nên gọi tên nhóc Ngự Phong Trì đó đến giúp cô, cho dù tôi không ra tay thì loại người như Ngự Kinh Đông sẽ không chấp nhận để cô làm hao phí tinh lực của người thừa kế Ngự gia... Tần Mộc Ngữ, cô còn trẻ, sau này không nên trở thành thứ tàn hoa bại liễu khiến người ta ghét bỏ... Cho nên hãy sinh đứa bé ra, rồi tôi sẽ cho cô tiền để cô cách tôi và Cẩn Lan thật xa, không bao giờ gặp lại...”

Tay hắn vuốt ve tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Tôi lấy nước cho cô, ngoan ngoãn uống thuốc.”

Nói xong hắn liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng nghỉ rót cho nàng một cốc nước ấm.

Khi hắn quay trở lại, nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên mặt đất, cánh tay mảnh khảnh chống đỡ thân thể không để nó ngã xuống. Điều khác biệt là tay trái của nàng nâng lên che chở bụng của mình.

Nơi đó thật mỏng manh, mỏng manh đến nỗi làm cho người ta dường như không cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé.

“Trên thế giới này đã không còn ai muốn giúp mẹ...” Môi Tần Mộc Ngữ tái nhợt nhẹ nhàng nói ra một câu, nhắm mắt lại, nước mắt đong đầy hốc mắt “Cục cưng con mau ra đây đi, con hãy giúp mẹ.”

Thượng Quan Hạo đang cầm cốc nước, cả người run rẩy một chút, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, hô hấp như bị lấy đi.

Trong khoảnh khắc đó như có một con dao hung hăng đâm vào trái tim hắn, đau đớn đến mức có thể chết đi.

************************************

Sau khi xử lý xong chuyện đó hoàn toàn, Tần Cẩn Lan ngồi trên ghế sô pha, uống một hụm nước, tay chân đều lạnh toát.

Hai tên khốn chết tiệt, mau đi chết đi!

Cô đột nhiên đặt cốc nước lên bàn, vì oán hận mà hai mắt đục ngầu, ánh mắt hạ xuống, chỉ mong từ nay về sau hai gã đó không đến quấy rầy nữa, cầm tiền rồi thì mau cút đi!

“Cốc, cốc, cốc” tiếng gõ cửa truyền đến.

Tần Cẩn Lan nâng mắt, sửa sang lại thật tốt bản thân, đạm mạc nói: “Vào đi.” Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đẩy cánh cửa ra, nhìn cô ta, lễ phép nói: “Tần tiểu thư.”

“Anh...” Tần Cẩn Lan nhíu mi, nhìn vị bác sỹ tư nhân đã làm tra sức khoẻ trước hôn nhân cho cô ta, kỳ quái nói: “Vì sao anh lại tới đây? Có chuyện gì mà không thê nói trong điện thoại, nếu không thì buổi tối đến nhà tôi nói, vì sao lại đến công ty?”

Ánh mắt người đàn ông lạnh nhạt, mở miệng nói: “Tôi đã hẹn trước với thư ký của cô, chắc là cô quen thôi. Nói chuyện này sau đi, tôi đến đây là muốn đưa cô kết quả kiểm tra và có một số chuyện muốn nói với cô.”

Tần Cẩn Lan hơi hơi xấu hổ một chút.

Cô còn nhớ, lúc đó vội vàng kết hôn, cô làm kiểm tra xong liền chạy tới tỉnh M tìm Hạo, thậm chí còn chưa xem kết quả thì đã kết hôn, cô quả thực là sốt ruột, nếu không phải động tác của cô nhanh thì bây giờ chồng cô còn là chồng của cô sao?

“Tốt, đưa kết quả kiểm tra cho tôi đi, kết quả của tôi và Hạo đang ở chỗ của anh?”

Người đàn ông dừng một chút “Báo cáo của Thượng Quan Hạo tiên sinh ngài ấy đã xem qua, phần còn lại đang ở đây.”

“Vậy đưa cho tôi đi, anh ấy tất cả đều bình thường chứ?” Tần Cẩn Lan náng mắt hỏi.

Người đàn ông gật đầu, đem bản báo cáo đưa cho cô ta.

“Vậy là tốt rồi.” Tần Cẩn Lan nhận lấy bản bado cáo để ở một bên “Vậy chuyện của anh thế là đã xong rồi, anh đi đi, tôi còn có chuyện phải làm.”

Người đàn ông vẫn đứng ở trong văn phòng như trước, không có một chút động tĩnh.

Tần Cẩn Lan cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên: “Anh không nghe thấy à?”

Người đàn ông dừng một chút, mở miệng nói: “Tần tiểu thư, cô nên xem qua báo cáo một chút, có gì không hiểu thì hỏi tôi là tốt rồi.”

Tần Cẩn Lan càng cảm thấy kỳ quái, thấy ánh mắt của anh ta rất thành khẩn, lấy bản báo cáo nhìn qua một chút, khi nhìn đến kết quả thì sắc mặt trở nên trắng bệch, giống như nuốt phải sâu bọ cảm giác thực đáng sợ.

“...Cái này là có ý gì?” Hơi thở của Tần Cẩn Lan momg manh, nâng mắt lên, hỏi: “Tỷ lệ mang thai 5%? Cái này là có ý gì?”

Người đàn ông nâng mắt nhìn kỹ sắc mặt của cô ta “Cô có thể dựa vào kết quả trên báo cáo để lý giải.”

“Ba.” Một tiếng, báo cáo trên tay Tần Cẩn Lan rơi xuống mặt bàn.

“Không có khả năng... Điều này căn bản là không thể... Tôi làm sao có thể không mang thai được? Tôi chưa từng phá thai vậy làm sao tôi có thể không thể mang thai được! Anh gạt tôi... Con mẹ nó anh là đồ bác sỹ chó chết, anh lại dám đưa tôi một bản báo cáo nói tôi không thể mang thai, anh cẩn thận không tôi sẽ phỉ báng anh!” Tần Cẩn Lan kích động đứng lên, cầm bản báo cáo lên vứt xuống đất.

Giống như là đã lường trước được tình cảnh này, sắc mặt người đàn ông ủ dột, chờ cho cô ta phát tiết xong.

“Tần tiểu thư, nguyên nhân dẫn đến tình trạng này có rất nhiều, không nhất thiết gì là do phá thai, cũng có thể là do thể chất mỗi ngày, hay ngày đó của phụ nữ cũng ảnh hưởng, tất cả đều có khả năng...”

“Anh câm miệng cho tôi.” Tần Cẩn Lan gầm nhẹ đánh gãy lời anh ta đang nói.

“Anh gạt tôi... Anh nhất định là đang gạt tôi!” Tần Cẩn Lan run run chỉ vào cửa “Anh mau đi ra ngoài, đừng bao giờ đến văn phòng của tôi nữa, anh cút ra ngoài cho tôi!”

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô ta, biết cô ta đang không ổn định nên quyết định không nói nữa, hơi hơi vuốt cầm muốn đi ra ngoài.

“Anh đợi chút!” Tần Cẩn Lan như nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Hạo có biết chuyện này không? Trước khi đưa tôi báo cáo anh đã đưa cho anh ấy, anh ấy đã biết chưa?”

Đây là chuyện quan trọng nhất, không phải chuyện đây có phải sự thật hay không mà là Hạo anh ấy đã biết hay chưa?

Ánh mắt của người đàn ông chợt léo lên.

Anh ta nhớ lời người đàn ông đó nói trong điện thoại, thản nhiên nói: “Ngài ấy không biết.”

Trong lòng Tần Cẩn Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, nước mắt mông lung, lại cầm một tập văn kiện ném về phía cửa “Còn không mau cút đi.”

Người đàn ông đạm mạc nhìn đống văn kiện dưới chân, im lặng không nói lời nào đi ra ngoài.

Tần Cẩn Lan ngay lập tức ngã ngồi trên ghế.

Làm sao có thế... Điều này sao có thể...

Nếu như không thể sinh con... Như vậy Hạo... Hạo anh ấy còn muốn mình sao...

************************************

Ngự gia, trong phòng khách rộng lớn.

Ngự Kinh Đông chống gậy, nheo mắt nhìn đứa cháu trai của mình đang nổi trận lôi đình.

Ngự Phong Trì dùng lực rất lớn nắm chặt điện thoại, làm cho các khớp xương đều nổi lên, cách môi dán chặt vào điện thoại, nghẹn giọng hỏi: “Em nói cái gì?... Tần Mộc Ngữ, em nói lại lần nữa xem.”

Người bên kia không biết đã nói cái gì đó, làm cho đôi mắt hắn càng đỏ như máu.

“Tôi đây hỏi em, hắn ta sẽ cưới em sao? Chính miệng hắn ta nói sẽ cưới em sao? Nếu không, em... Mẹ nó là bị động kinh rồi mới sinh con cho hắn ta.” Hắn gầm nhẹ, hất đổ hết cốc trên bàn trà trong phòng khách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.