Môi khô khốc, khuôn mặt vùi sâu ở trong ngực hắn không còn một tia huyết sắc.
Thì ra hắn đã biết... Hắn đã sớm biết! Cho nên hắn mới có thể ở cùng một chỗ với Tần Mộc Ngữ, bọn họ rõ ràng đã cắt đứt, nhưng bởi vì Tần Mộc Ngữ có thai, cho nên bọn họ lại tiếp tục ở với nhau có đúng không?
Tần Cẩn Lan nắm chặt lấy sô pha, hận ý đã bùng cháy lên mạnh mẽ.
Thượng Quan Hạo rời khỏi, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, chán nản, khẽ xoa lên trán, nhàn nhạt ra lệnh: “Đứng lên, mặc quần áo vào đi.”
Tim Tần Cẩn Lan run lên, đột nhiên phát hiện thì ra nước mắt của mình vốn đã không còn là vũ khí! Hắn sớm đã không quan tâm! Mặt cô tái mét, đầu óc ông ông, run rẩy cầm áo choàng bên cạnh qua, bao bọc lấy cơ thể đang rét run lên.
“Có đúng sau này sẽ không thể sinh con hay không, còn chưa chắc chắn, em có thể làm kiểm tra thêm lần nữa, làm trị liệu, cũng có thể làm cái khác... Cũng có thể có khả năng.” Thượng Quan Hạo thờ ơ nói, âm thanh thản nhiên “Nếu như khẳng định sẽ không có, chuyện này cũng không cần em bận tâm, chỉ là có con mà thôi, tôi sẽ làm thỏa mãn em.”
Tần Cẩn Lan gạt nước mắt xuống, trống ngực đập thình thịch, ôm một tia hy vọng cuối cùng đi qua ngồi xổm trước mặt hắn, bần thần quét nhẹ lên trên đầu gối hắn, thê ai mà hỏi: “Hạo, anh có thể... Có thể bởi vì thế mà không muốn em nữa, ly hôn với em, sau đó đi tìm cô gái khác?”
Cô xanh xao, chưa bao giờ hỏi trắng ra như thế.
Tay cô đang run... Cô sợ!
Thượng Quan Hạo nhìn qua khuôn mặt đã không còn chút máu của cô.
Hắn bỗng nhiên cười nhạt một cái, hơi đứng dậy, hai tay chống lấy đầu gối, đưa tay nắm lấy cằm của cô.
“Em nói sao?” Hắn dừng một chút, để lại một khoảng thời gian cho cô suy nghĩ, cho cô tiêu hóa, cho cô suy nghĩ thật kỹ lại những việc bản thân đã làm “Cẩn Lan, chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, em làm cái gì tôi đều có thể làm như không thấy, không truy cứu... Nhưng em rốt cuộc có biết hay không, tôi đã vì em làm bao nhiêu?”
Thượng Quan Hạo khản giọng nói: “Tôi vì em, có đối với người khác không công bằng, đối với người khác tàn nhẫn độc ác? Vì em, trên tay tôi có dính qua máu tanh hay không, sau lưng lại bị người thống hận, bị người cả đời không tha thứ?”
Mắt hắn trở nên lạnh lẽo, tơ máu nổi lên, hung hăng mà siết chặt lấy cằm của cô, làm cho cô đau đến rùng mình.
Hơi thở hắn mong manh hỏi thăm: “Cẩn Lan, em nói cho tới bây giờ tôi còn muốn em hay không?”
Vì em, tôi không quản ngàn vạn dặm mà đến, vượt qua chông gai, không để ý đến người vô tội, tôi làm nhiều chuyện không thể quay đầu... Tôi yêu, tôi đều có thể cắt đi một miếng thịt mà vứt bỏ...
Tần Cẩn Lan, dùng chính lương tâm của em mà hỏi một chút bản thân, tôi còn có nên muốn em hay không?
Ánh sáng đèn tối đi, tiếng sóng biển bên tai vẫn rì rào rì rào, tĩnh lặng hòa hoãn, nhưng cũng như bao lấy yêu hận lắng đọng lại. Tần Cẩn Lan luống cuống, cô chưa bao giờ gặp qua tình trạng Thượng Quan Hạo thế này, làm cho cô suy nghĩ không ra Thượng Quan Hạo nghĩ gì! Cô tưởng rằng bản thân cho tới bây giờ đều nắm tâm tư của hắn trong tay, giờ khắc này, lại thật sự luống cuống! “Em... Em sai rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc đỏ lúc trắng, sắc mặt cứng ngắc mà cười cười, không để ý còn có nước mắt nữa không, nắm chặt tay hắn, run giọng nói “Em sai rồi Hạo, em không nên nghi ngờ chất vấn anh, nghi ngờ tình cảm của chúng ta! Chúng ta thật vất vả mới được ở bên nhau, em biết anh đối với em rất chân thật, là em ngu xuẩn, là em còn chưa già mà đã bắt đầu lo lắng nhiều! Anh tha thứ cho em có được không? Con gái đôi khi là như vậy, anh đừng để bụng!”
Thượng Quan Hạo thật lâu chăm chú nhìn cô, một lát mới chậm rãi dời đi, lại lạnh nhạt như cũ, đã có một chút uể oải.
“Hạo, anh như vậy quay về chưa ăn cái gì có đúng không? Em đi nấu cho anh một bát canh lót dạ có được không?” Tần Cẩn Lan vội vàng đứng dậy, lại hắt xì một cái, suýt nữa đứng không vững.
Trái tim Tần Cẩn Lan bỗng nhiên đập mạnh, tứ chi dần dần lạnh buốt, cô ngẫm lại cũng biết, hắn là ăn cơm ở nơi nào!
Cười, cố gắng làm cho khóe miệng nở ra một nụ cười, cô dịu dàng nói: “Được rồi, em với anh lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Thượng Quan Hạo buông lỏng tay cô ra, lấy tay bóp trán, hời hợt: “Em đi trước đi, tôi lên sau.”
Tâm Tần Cẩn Lan, hoàn toàn bị đông lạnh.
Cô cười nói “Được”, sau đó xoay người lên lầu, lúc lên tầng tay bóp chặt vào thành cầu thang, móng tay bén nhọn mà vạch từng đừng lên trên lớp sơn, như dùng hết tất cả sực lực mà bóp nát.
Tần Mộc Ngữ dùng khăn ấm lau thân thể cho ba, hiển thị trên các thiết bị máy móc bắt đầu trở nên điên cuồng dị thường.
Hàng chỉ nhịp tim nhảy loạn.
Sắc mặt nàng trắng không còn chút máu, đánh rơi khăn ở trên nền nhà, bổ nhào ra cửa, lớn tiếng gọi bác sĩ và y tá.
Báo tin bệnh tình đã chuyển biến nguy hiểm đến đợt thứ tư, đưa đơn đến.
“Tần tiểu thư, ký tên đi! Bên trong đang đợi để làm phẫu thuật!” Y tá cầm bút, lo lắng mà thương lượng.
Phía sau, một thân ảnh vội vàng chạy tới, nhìn một chút bên trong, đôi mắt cũng có chút lúng túng, mở miệng hỏi: “Thế nào, đưa vào bao lâu rồi, bắt đầu phẫu thuật chưa?”
Y tá ngơ ngác nhìn người trước mặt, có chút rất ngạc nhiên khi cô ta đến, vội vàng cúi đầu nói: “Thượng Quan phu nhân, cuộc phẫu thuật còn chưa bắt đầu, vì còn không có ký tên lên giấy đồng ý phẫu thuật!”
“Còn chờ cái gì!” Tần Cẩn Lan túm lấy, tự mình ký tên lên trên.
Toàn thân Tần Mộc Ngữ run lên, nhào qua túm lấy bút của cô ta: “Chị chờ chút!”
Nhưng Tần Cẩn Lan tránh được, ký vào rồi đưa cho y tá chạy đi vào trong, quay đầu lại trừng nàng liếc mắt một cái: “Chờ cái gì? Ở chỗ này dây dưa trì hoãn sao, cô không có can đảm chịu trách nhiệm thì tôi giúp cô chịu, dù sao đây cũng là ba tôi, không phải sao?”
Tần Mộc Ngữ chăm chú nhìn người chị gái có địch ý xa cách với nàng, mơ hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.
“Cô gần đây ở chỗ nào? Có cần tôi giúp tìm chỗ ở không? Nếu như có thì mở miệng nói, tôi cũng không hy vọng người khác nói tôi bạc đãi cô, cô nói đi chứ?” Tần Cẩn Lan sắc bén nhìn nàng.
Tần Mộc Ngữ lẳng lặng nhìn, đôi môi anh đào mở ra, nói một câu: “Chị làm sao còn không chết đi?”
Nàng càng thảnh thơi yên bình: “Tôi nói cái gì, chị không biết sao?”
Tần Cẩn Lan tức giận đến nổi trận lôi đình, tay nắm chặt, thiếu chút nữa vung tay vẽ một đường lên mặt nàng! Kiềm chế nổi điên và ý muốn xông đến xé nát nàng ra, cười lạnh nói: “Tao biết, em gái thân thiết của tao, tao đương nhiên biết...”
Cô tới gần cô gái trẻ rất xinh xắn khiến người ta tim đập nhanh nhẹ giọng nói: “Mày lần trước may mắn không chết có đúng không, đã nghĩ ra ai muốn mày chết chưa? Lẽ nào mày biết là ai muốn hại mày? Nhưng mà, mày biết cũng vô dụng thôi...” Con mắt của cô lộ ra một tia châm chọc cực đoan “Hạo đã ép buộc bọn họ rút án... Mày cho dù có chết, oan ức mà chết, đố kỵ mà chết, lão già nằm ở bên trong này, cũng không có biện pháp giúp mày nhặt xác đâu...”