Khế Ước Hào Môn

Chương 156: Tần mộc ngữ, chúng ta dừng ở đây



“Thượng Quan Hạo... Anh đừng qua đây... Anh nghe tôi giải thích...” Nàng run giọng nói, một mạch lui về phía sau.

Thượng Quan Hạo lại một đường bức nàng lui đến chỗ ánh sáng đèn đường, “Ầm ầm” tiếng sấm vang dội như bao trùm lấy toàn bộ thành phố, khuôn mặt hắn tái đi, giọng nói khàn khàn: “Tôi không có hứng thú nghe cô giải thích... Cô muốn chạy có phải không? Đem đứa bé trong bụng cô lưu lại... Tôi sẽ để cho cô cút...”

“Thượng Quan Hạo, anh sẽ chết không được tử tế!” Một tiếng hét sắc nhọn vạch ra giữa bầu trời đêm, Tần Mộc Ngữ rốt cục bị buộc tới cuối đường, nước mắt chảy xuôi trên gương mặt, ngón tay tái nhợt dính chút máu, víu lấy bức tường phía sau “Con của tôi đã làm sai chuyện gì? Vì sao lúc anh muốn thì trong lúc tôi bị thương cũng phải sinh hạ nó! Anh không muốn thì nó nhất định phải chết! Anh cút đi... Anh dám chạm vào nó thử xem tôi sẽ liều mạng với anh! Tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh!”

Thượng Quan Hạo cười nhạt.

“Đúng là tôi đã sai.. Tôi vì cái gì lại phải mê muội cô chứ? Nếu như không có cô, tôi cùng Cẩn Lan làm sao lại đến tình trạng này? Tôi dù cho cùng Cẩn Lan cứ như vậy suốt một đời cũng không muốn tận mắt chứng kiến cô ấy chết thảm như vậy!” Thương Quan Hạo chặn lấy nàng đang muốn chạy đi, từ phía sau đem nàng ôm vào trong ngực, gắt gao mà ôm lấy!

Hơi thở nóng hầm hập dán lên bên tai nàng: “Cô ấy sẽ không còn phải chứng kiến tôi với con tiện nhân là cô dây dưa cùng một chỗ, cho nên chuẩn bị mà mất đứa con trong bụng cô, tôi sẽ cho cô tự do, cho cô triệt để biến mất khỏi thế giới của tôi!”

“Không... Tôi không nợ các người... Tôi từ trước tới nay đều không thiếu nợ các người! Vì sao muốn tôi gánh chịu!” Nàng hét lên.

Thượng Quang Hạo một tay kéo lấy nàng từ trong người ra ấn vào trên tường, lạnh lùng mà kề sát tai nàng nói: “Những lời này giữ lại mà hỏi chính cô đi... Lúc cô ra tay với Cẩn Lan, có thật không nghĩ tới sẽ nhận báo ứng!”

Nước mắt lã chã rơi xuống...

Ngón tay yếu ớt nắm chặt lấy cái áo trắng của hắn, máu ở trên mặt chảy ra nhiều hơn đỏ thẫm, Tần Mộc Ngữ tới gần người đàn ông này, đem oán hận và khuất nhục ngập trời ở trong lòng cũng đều mạnh mẽ đè xuống, dùng đến cách hèn mọn cuối cùng, lên tiếng van xin: “Tôi cầu xin anh... Thượng Quan Hạo tôi cầu xin anh... Anh đối đãi với tôi thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi chết cũng được... Anh đừng đụng đến đứa nhỏ, tôi cầu xin anh đừng đụng đến nó, nó cũng là con của anh!”

Cách một lớp áo mỏng, hắn cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay nàng, lạnh đến như vậy, lạnh đến tê buốt.

Buông mắt xuống, hắn nhìn tấm thân con gái nhỏ bé yếu ớt đã không còn là xử nữ.

Cười nhạt, hắn cúi đầu nói: “Nếu như cô ấy còn chưa chết, cô cầu xin tôi cái gì, tôi đều có thể không đành lòng không đáp ứng... Chỉ là đáng tiếc...”

Bàn tay vững vàng khống chế lấy thân thể nhỏ bé của nàng, hắn đột nhiên tàn nhẫn, đầu gối tàn ác đánh lên phần nhô lên ở dưới bụng nàng! “A....!!”

Một tiếng kêu thảm thiết xé rách màn đêm, lan tỏa ra khắp mọi nơi.

“Có đúng là con của tôi hay không, cho tới bây giờ cũng không có vấn đề gì... Nhưng chỉ cần là của Tần Mộc Ngữ cô, thì đều đi tìm cái chết đi!” Ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh, một chữ một chữ hết sức rõ ràng mà ở bên tai nàng nói ra.

Bàn tay nàng nắm chặt áo hắn, mồ hôi lạnh ở trên đầu Tần Mộc Ngữ chảy ra, phần bụng đau nhức kéo đến toàn thân... Thân thể nàng suy yếu ngã xuống, từ trên ngực hắn từ từ trượt xuống trên nền đất giá lạnh.

“Ầm ầm” tiếng sấm kéo dài lại vang dội, chiếm lấy một tầng mây dồi dào đầu trời thu, một chút mưa tầm tã...

Thượng Quan Hạo buông lỏng thân thể mềm mại ở trong lòng ngực ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt mồ hôi lấm tấm, dải băng gạc rơi ra mấy sợi tóc bị mồ hôi làm cho dính vào trên mặt, toàn thân nàng run rẩy, co quắp, đau giống như bị xé rách ra... Máu tươi đỏ thẫm ướt đẫm trên bộ quần áo trắng tinh của nàng, dần lan ra trên mặt đất...

Thượng Quan Hạo lùi lại một bước, đôi mắt lạnh băng, khuôn mặt tái nhợt, nhìn bóng dáng mảnh khảnh ở trên mặt đất kia.

Như vậy là vẹn toàn, có đúng không?

Thế nhưng vì sao... Nhìn máu đỏ tươi từ trong bụng nàng từng chút một chảy ra, cơ thể nàng ở trên mặt đất ngọ nguậy, đầu ngón tay run rẩy muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng cái gì cũng bắt không được... Trái tim hắm rốt cuộc giống như bị xé ra đau nhức không gì sánh được...

Đôi môi nhợt nhạt nàng khẽ nhếch, run rẩy, không biết là muốn nói gì.

Là muốn sám hối, hay là muốn cầu cứu?

Mưa lớn trong nháy mắt như trút nước, đem toàn bộ con hẻm nhỏ toàn bộ đều vây quanh.

Thượng Quan Hạo lạnh lùng đảo qua liếc mắt nhìn nàng một cái sau cùng, lùi lại từng bước, giữa trời đổ mưa xoay người trở về trong xe.

Toàn bộ thế giới đều an tĩnh dường như tất cả đều đã chết lặng đi cả rồi.

Dừng ở đây...

Hắn ở trong lòng nhẩm đọc từng chữ, Tần Mộc Ngữ, chúng ta dừng ở đây.

Thế nhưng ngón tay hắn lại run nhè nhẹ, khớp xương bởi vì dùng gắng sức mà trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đỏ tươi của Thượng Quan Hạo có chút gì đó đau nhức, hắn mạnh mẽ khởi động xe, đạp lên chân ga, ép bản thân chạy như bay khỏi cái nơi toàn mùi máu tanh này. Từ nay về sau, nàng sống, nàng chết, nàng oán, nàng hận... Đều không còn liên quan đến mình nữa...

Xe giữa cơn mưa đầu thu, bén nhọn mà gạt qua một cái, chạy đi vùn vụt.

“Rầm rầm...”

Một chiếc Bugatti màu xám bạc bị chiếc xe màu đen kia vượt qua chốc lát an toàn mà đi hướng vào trong, dù cho ngày mưa, cũng là một khí chất ưu nhã trầm ổn, đèn xe đảo qua phút chốc, tầm nhìn người lái xe cũng đã thấy một bóng dáng màu trắng nằm trên mặt đát kia.

Tốc độ xe dần dần chậm lại.

“Tiên sinh. Có chút chuyện.” Giọng nói anh bình ổn, thản nhiên nói.

Cách một lớp thủy tinh cách âm, người ngồi ở phía sau tựa hồ không nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, đôi mắt hẹp dài mà lành lạnh tiếp tục lướt qua tài liệu đặt ở trên đùi, khủy tay đặt lên thành cửa, ngón tay tao nhã mà giữ lấy đầu.

“Có chuyện gì?”

“Một cô gái, toàn thân hình như bị thương, mới vừa sinh non, hôn mê bất tỉnh.”

Đôi môi sắc sảo, nhẹ nhàng mà dẫn ra một vòng cung, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lại không để ý tới.

“Tiên sinh mặc kệ sao?” Người lái xe nghiêng mặt qua.

“Anh cảm thấy đáng thương?” Giọng nói hắn nồng đậm tràn ra khỏi bờ môi, chỉ nhìn thấy một đường viền hình vòng cung “Trên đời này nhiều người đáng thương lắm, quản được hết không?”

Tài xế hiểu rõ, gật đầu, đem xe chậm rãi rời đi.

Xe chạy nhanh qua cái hẻm nhỏ kia, vẫn an tĩnh như trước.

Xem thời gian, tựa hồ còn có chút sớm.

Hắn mở tài liệu ra, tiếp tục nhìn vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm từng nhịp, rất nhịp nhàng, phút chốc mới mở miệng: “Cho cô ta hai tiếng, chờ tôi làm xong việc quay trở lại, nếu như cô ta còn sống, thì chuẩn bị xe đi.”

Mí mắt người lái xe nhảy nhảy.

Ở dưới trời mưa tầm tã thế này, hai tiếng? Anh ta nghe không nhầm chứ, bị nước mưa hòa lẫn một vũng máu kia cũng đã đủ làm cho người ta kinh hãi, hai giờ sao...

“Được.” Người lái xe nói gì thì cũng chưa tùng cãi lại, chỉ nói ra một chữ này, quả quyết đem xe rời đi ra ngoài.

Tiếng mưa rơi phía sau còn đang rầm rầm mà vang vọng, ở đây lại một phiến bóng đêm tĩnh lặng mà tàn nhẫn, tạo ra một khúc hát tang tóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.