Khế Ước Hào Môn

Chương 182-2: Chỉ là tôi không thương cô mà thôi! (2)



Sáng sớm ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào bên trong ngôi biệt thự xa hoa, mang theo chút ấm áp.

“Tiên sinh... Tiên sinh...”

Người giúp việc gõ vài cái vào cửa phòng nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì, không khỏi nổi lên nghi hoặc, bình thường đều không cần phải gọi tiên sinh, hôm nay không biết vì sao lại như vậy. Người giúp việc vừa mới xoay người định đi khỏi, thì đột nhiên lại thấy bóng người trong phòng khách ở tầng hai. Hàng lông mi dày của anh khép lại, góc cạnh của sườn mặt rõ ràng vô cùng, trán tựa vào nắm tay, chiếc khuy măng sét bằng kim loại ở cổ tay áo sáng loáng loé ra sự xa hoa, dĩ nhiên là đêm qua anh không ngủ, cứ ngồi yên như vậy ở trong này cả một đêm.

“Tiên sinh!” Người giúp việc hoảng sợ nhẹ nhàng lay người anh, “Tiên sinh...tiên sinh, Giang tiểu thư đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngài tranh thủ thời gian, đi xuống dưới ăn một chút rồi hãy đi làm.”

Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng mở mắt.

Suốt mấy tiếng, anh không chợp mắt, chỉ ngồi ở chỗ này, ngồi đợi màn đêm lui đi.

Cho dù tinh thần mệt mỏi, anh vẫn có thể nghe được những từ quan trọng trong lời nói của người giúp việc.

Giang Dĩnh...

Anh không tiếp tục ngồi nữa, rửa mặt rồi đi xuống lầu, quả nhiên ở trong phòng khách có một bóng dáng mảnh khảnh đang bận rộn, tóc cô lộn xộn rơi xuống dưới, trên người mặc bộ quần áo ngủ, đem bát canh cuối cùng đặt lên bàn.

Giang Dĩnh nhìn thấy anh cũng đờ ra, ánh mắt loé lên, nhìn xuống dưới chân: “Em biết anh không thích ăn sáng theo kiểu Âu, cho nên em đều làm đồ ăn Trung Quốc, sau đó sẽ hâm nóng lại sữa, anh có muốn ăn một chút không?”

Bóng dáng cao ngất của Thượng Quan Hạo đứng ở giữa cầu thang, vô cùng mị hoặc, không hề nhìn xem trên bàn ăn có những gì, chỉ lãnh đạm nhìn về phía Giang Dĩnh.

“Còn nữa...” Cô tiếp tục nói, “Hôm nay, em sẽ không tiếp tục tới công ty làm việc, em cảm thấy anh không thích, cho nên đợt đấu thầu tiếp theo đều giao lại cho mọi người, anh... Có trách em không?”

Cô nâng tầm mắt lên, nửa bên mặt vẫn còn sưng, bởi vì đã dùng phấn che đi, dấu vết màu đỏ cũng nhạt đi không ít.

Thượng Quan Hạo đi xuống, ngón tay thon dài bám vào thành ghế, nhưng không ngồi xuống.

“Hôm nay tôi không có khẩu vị, cô tự mình ăn đi, hoặc là tìm chị Trương đến ăn cùng cô.” Anh lạnh nhạt nói xong, xoay người đi qua cầm lấy chiếc chìa khoá trên bàn trà, “Tôi đi trước.”

Bàn tay Giang Dĩnh đang bê bát canh bỗng run một chút, nước canh đổ một ít lên tay cô, rất nóng.

Anh thật sự muốn đi.

Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia sắp đi ra khỏi biệt thự, Giang Dĩnh nhẹ giọng kêu lên: “Hạo!”

Bóng dáng của Thượng Quan Hạo dừng lại.

Giang Dĩnh hít sâu một hơi, cố gắng áp chế nước mắt sắp rơi, ôn nhu khẩn cầu: “Em xin anh, đừng đối xử như vậy với em có được không? Em biết em sai rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi cho Tử Kỳ, bảo hai người ra ngoài, trước mặt mọi người em sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, sau đó xin lỗi cô ấy, được không? Anh nhất định phải trừng phạt em như thế này mới được sao?”

Thượng Quan Hạo vẫn đứng im tại chỗ, thản nhiên mở miệng, “Cô sai rồi.”

Anh xoay người, trong ánh sáng mặt trời, bộ âu phục màu đen tản ra hơi thở nặng nề, lạnh lẽo mười phần, “Trong lúc đó cô với tôi đều không phát sinh chuyện gì, tôi cũng không hkứng thứ với những sai lầm rối rắm của cô... Nói cho rõ ràng, chỉ là tôi không thương cô mà thôi, ngoài ra, cái gì cũng không có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.