Khế Ước Hào Môn

Chương 184-3: Một chút tôi cũng chưa quên (3)



Suốt một buổi sáng, Tần Mộc Ngữ sắp bị ánh mắt tò mò nghiên cứu của mọi người xung quanh giết chết.

Ngay sau khi cô vừa đi quay quầy lễ tân, thì những cô gái ở đó lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Tần Mộc Ngữ cúi đầu, lòng nặng nề đến cực điểm, cô biết cho dù chuyện này có được điều tra rõ ràng và cô được thả ra vì vô tội, thì ánh mắt của họ vĩnh viễn đều vẫn như vậy.

Tò mò, ghê tởm, đầy ác cảm.

Cuộc họp diễn ra vào buổi chiều, suốt một buổi sáng buồn bực Lisa không thể không đưa ra vấn đề, cô dùng từ ngữ nặng nề để thể hiện sự tức giận của bản thân, đối với chuyện đầu thầu lần này không ai dám làm báo cáo tổng kết, vì mọi người ai cũng biết, làm báo cáo tổng kết tương đương với việc mở cuộc họp phê bình. ( đoạn này mình không hiểu lắm:((((()

Sắc mặt Lam Tử Kỳ vô cùng khó coi, nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đợi mọi người phát tiết xong.

“Được rồi, tôi sẽ nói kết luận của tôi,...”'Lisa nghiêm mặt, tay nắm chặt cố gắng ổn định cảm xúc, “Anglia, việc riêng của cô tôi không có hứng thú, nếu cô muốn đòi công bằng cho bản thân thì hãy đến gặp cảnh sát, không cần nói với chúng tôi! Nhưng chuyện đấu thầu lần này cô không thể thoát khỏi có liên quan, tất cả đều là lỗi của cô! Trước kia có rất nhiều chuyện là edwiin che chở cô nên không ai dám nói gì, nhưng chuyện lần này thì khác. Cô tốt nhất là nên giải thích cho rõ ràng!”

Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nâng mắt, đôi mắt trong suốt, cô lắc đầu: “Tôi không có gì để giải thích!”

Bây giờ cô có giải thích cũng đều uổng công.

“Ok!” Lisa đứng thẳng dậy, nhìn tất cả mọi người nói, “Chúng tôi đã có quyết định rồi! Edwiin, tôi không có ý vượt quyền hành, nếu chuyện này không được xử lý nghiêm minh, tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ không an tâm làm việc! Tôi muốn Anglia nghỉ phép không lương, thời gian ít nhất là ba tháng! Chờ cô ấy tự xử lý xong xuôi chuyện cá nhân, hoặc là cô ấy phải viết giấy cam đoan sẽ không tạo cho công ty bất cứ thất nào, chỉ cần như vậy là cô ấy có thể quay lại làm việc! Trợ lý của chủ tịch Dringlewapen, không có ai dám nghi ngờ năng lực của cô ấy!”

Lúc Lisa nói những lời này, cả hội trường im lặng không một tiếng động.

Những tiếng nói nhỏ bắt đầu vang lên, nhân viên đang bắt đầu thảo luận, đều nhìn về phía cô và Lam Tử Kỳ.

Không nghĩ lại khiến cho Lam Tử Kỳ phải khó xử, Tần Mộc Ngữ đứng lên, nhẹ giọng nói: “Tôi đồng ý.”

Toàn hội trường ồ lên.

Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ không có chút tỳ vết, cánh môi nhợt nhạt khẽ mở ra, chậm rãi nói: “Bởi vì chuyện riêng của tôi mà vụ đấu thầu thất bại, là tôi đã sai, tôi có trách nhiệm phải gánh vác. Việc nghỉ phép không lương tôi đồng ý, nhưng nếu trong công ty có bất cứ chuyện gì cần đến tôi, tôi sẽ trở về tiếp tục làm việc. Tôi hy vọng mọi người có thể tin tưởng tôi dù chỉ là một chút, nhân cách của tôi không có vấn đề, sự trung thành đối với công ty cũng không có vấn đề.”

Mắt Lam Tử Kỳ nhìn xuống, khuôn mặt anh tuấn không đổi sắc cuối cùng cũng nâng lên.

“Hai tháng...” Cánh môi sắc bén của hắn nói ra vài chữ, đây là quyết định cuối cùng, không ai có thể thay đổi, “Hai tháng sau, cô quay trở về làm việc. Tan họp.”

“Edwiin!” Lisa nhìn bóng dáng hắn đứng dậy đi ra phía cửa, nhíu mày kêu lên.

“Trừ phi cô có thể làm thay vị trí của cô ấy ở Dringlewapen.” Lam Tử Kỳ nâng ngón tay thon dài lên, cách một khoảng không chỉ vào mặt Lisa, sắc mặt lạnh lùng trầm tĩnh, u lãnh nói, “Nếu không ngay lập tức câm miệng.”

Nói xong ngón tay đang giơ lên của hắn lập tức hạ xuống, mang theo sự lạnh lẽo, nhấc chân, bước ra khỏi phòng họp.

Trong tiếng bước chân rầm rập, ánh mắt sắc bén của Lisa rời đến, nhìn trực diện vào Tần Mộc Ngữ, cười lạnh một tiếng, thu thập đồ đạc sau đó đi theo dòng người đang đi ra ngoài.

Tay Tần Mộc Ngữ chống trên mặt bàn, ánh mắt nhìn ra ngoài tựa hồ có thể chạm đến trời cao, thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.