Khế Ước Hào Môn

Chương 192



Cách một khoảng, hắn nhìn thấy Tần Mộc Ngữ đang giãy dụa.

Sắc mặt Lam Tử Kỳ tái xanh, tiến lên nắm lấy cổ tay Tần Mộc Ngữ kéo cô về phía mình, cô đau đến phát run, mắt Lam Tử Kỳ nhíu lại, đem cô kéo ra phía sau, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hạo.

"Hôm nay đừng ép tôi phải động thủ, tôi không có tâm tình làm chuyện đó..." Lam Tử Kỳ cười lạnh, nụ cười vô cùng xa cách, "Anh rất rảnh có phải không? Vậy thì mau cút đi trông chừng người phụ nữ của anh, đừng có đi cắn người lung tung."

Sắc mặt của Thượng Quan Hạo tái xanh, vừa nhìn thấy cô nhíu mày vì bị đau trong nháy mắt mắt anh liền buông tay. Anh không muốn làm cô bị thương.

Một chút cũng không muốn.

"Không nên động vào tay trái của cô ấy..." anh nói với giọng trầm khàn "Cô ấy đã từng bị thương ở đó."

Đôi mắt anh sâu thẳm như biển, trong đó đều là hình bóng nhỏ bé và yếu ớt ở phía sau Lam Tử Kỳ.

Nói xong, anh thu hồi ánh mắt lạnh lùng, bóng dáng cao lớn đi về phía chiếc ô tô đang đỗ cạnh nhà hàng. Anh biết rất rõ sự khổ sở của cô lúc này, anh muốn ôm cô vào trong lòng, giống như bốn năm trước, chẳng sở bị nói là phản bội, cho dù trời đất cũng không chấp thuận, cũng nhất định phải giam cầm cô, mặc cho cô khóc nháo giãy dụa cũng không buông tay. Lòng anh bị cô níu chặt lấy, nước mắt của cô chính là con dao bén nhọn nhất.

Nhưng anh biết cô không muốn.

***

Trong thư phòng rộng lớn, thiết bị gọi video đã hoạt động hơn một giờ.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn, nét mặt lạnh nhạt làm người khác không thể bỏ qua, bên cạnh anh ta còn có một người, người đó nói chuyện cùng anh ta, giúp anh ta điều chỉnh camera.

Ánh mắt lạnh nhạt như nước cuối cùng cũng nâng lên, liếc nhìn.

"Anh cuối cùng khẳng định là sẽ quay về đây?" Ngự Kinh Đông chống quải trượng ngồi ở đầu bên kia ghế sofa, khuôn mặt ông ta âm trầm và đáng sợ, giọng nói hùng hậu của ông ta vang lên trong căn phòng rộng lớn, nói anh ta.

Ngự Phong Trì chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào camera, đôi môi mỏng mín chặt, không nói một lời.

Hơi thở của Ngự Kinh Đông nặng nề, có chút đứng ngồi không yên, lạnh lùng nói: "Thật sự rất khó để làm hài lòng anh, khoá học tôi sắp xếm cho anh lại thành cái cớ để anh tránh mặt tôi."

"Anh mau nói cho tôi biết..." Ngự Kinh Đông nâng cánh tay cứng ngắc lên chỉ vào hắn, trầm giọng nói: "Anh lại định giở trò gì sau khi quay về."

Ngự Phong Trì lẳng lặng nhìn ông ta, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói ra một câu: "Còn ông thì sao? Kế hoạch của ông là gì?"

Ngự Kinh Đông vô cùng tức giận.

Bốn năm nay, mỗi lần nói chuyện với anh đều khó khăn như vậy. Nếu thằng cháu trai này sợ và tôn trọng ông lão này, thì nó sẽ chuyển sự hận thù này thành sự khuất phục và nghe lời.

Đứa nhỏ này thật sự nguy hiểm.

"Anh không phải vẫn luôn muốn biết nơi ở của cô ta sao? Gia gia (cách xưng ông nội) sợ anh ở bên đó bị phân tâm cho nên mới không nói cho anh biết..." Ngự Kinh Đông cuối cùng cũng thoả hiệp hoà hoãn nói, "Gia gia có thể nói cho anh biết cô ta đang ở đâu, làm gì? Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải hứa với ta là về nước an toàn và không gây rắc rối - về phần chuyện tìm cảnh sát tự thú càng không nên nghĩ đến, vì vụ án giết người này đã được rút lại."

Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi nhợt nhạt, như thể điều chờ đợi trong một thời gian dài cuối cùng đã đến, nhưng hắn không có can đảm để hỏi.

"Cô ấy thế nào rồi?" Hắn nhỏ giọng hỏi.

"Rất tốt," Ngự Kinh Đông trả lời ngắn gọn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. "Cô ta có con và thời gian qua cũng không tệ lắm. Điều quan trọng là... cô ta cũng không biết chuyện năm đó là do anh làm, cho nên anh cũng không cần phải đến nói cho cô biết chuyện đó, có hiểu không?"

Trong đôi mắt của Ngự Phong Trì ngưng tụ khí lạnh.

Hắn cười khẩu một cái.

"Ông nghĩ rằng tôi dễ bị lừa như thế sao?" Hơi thở mong manh qua ống nghe truyền đến.

Ngự Phong Trì gằn từng tiếng rõ ràng: "Ông ở trước mặt tôi đem toàn bộ vụ án giết người đó đổ lên người cô ấy, cho dù cảnh sát không truy tìm cô ấy, cho dù cô ấy không phải chịu trách nhiệm hình sự, thì liệu rằng Thượng Quan Hạo có buông tha cho cô ấy?"

Trong đôi mắt hắn có một chút đỏ au, "Nếu ông nói rằng cô ấy đã chết, có lẽ tôi còn tin. Nhưng ông hãy thử nghe một chút, ông có thể tin lời nói của chính mình không? Cô ấy rất tốt? - Thế nào là tốt?"

"Anh thật to gan!" Ngự Kinh Đông gầm nhẹ một tiếng, cây quải trượng bị chọc mạnh trên mặt đất để tạo ra tiếng động lớn.

Sắc mặt Ngự Phong Trì vẫn lạnh nhạt như trước, lạnh như băng.

"Là ai dạy anh ăn nói như vậy với ông nội hả?" Ngón tay run rẩy chỉ vào mũi hắn, Ngự Kinh Đông tức giận không nhẹ, "Gia gia đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, sự việc năm đó một khi lọt ra ngoài, thì toàn bộ nhà họ Ngự sẽ bị anh huỷ hoại! Chẳng lẽ anh mong muốn toàn bộ nhà họ Ngữ chôn cùng anh!"

Quản gia vội vàng đi tới, giúp Ngự Kinh Đông điều hoà hơi thở, "Lão gia, ngài đừng kích động."

Đôi mắt lạnh lùng của Ngự Phong Trì nhìn ông ta, nhìn thật lâu, khoé miệng gợi lên một nụ cười khác thường, làm cho người ta không nghĩ ra được là có ý gì.

"Gia gia người hãy nghỉ ngơi đi, cháu còn một lớp tài chính phải học, sau vài ngày nữa là có kết quả thành tích cháu sẽ gửi cho ông. Một tháng nữa, cháu sẽ trở về nước đúng hẹn... yên tâm cháu sẽ ngoan." Hắn nhẹ nhàng nói một câu này rồi mìn cười ra khỏi phòng.

Ngự Phong Trì tính khí hoàn toàn khác trước đây, với một sự bình tĩnh và vô cùng thong dong.

Ngự Kinh Đông tức giận đến ngực cũng phát đau, thở dài nói không nên lời.

"Tiên sinh..." một người mặc âu phục đen bước vào đại sảnh, mang theo một chút lo lắng khẩn trương đi đến phía sau Ngự Kinh Đông, anh ta nhỏ giọng nói: "Tiên sinh có chuyện không hay xảy ra, thuộc hạ vừa mới nghe được tin tức bên phía cảnh sát..."

Giọng anh ta nhỏ xuống: "Đã xảy ra chuyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.