Khế Ước Hào Môn

Chương 204-3: Tôi sẽ tự mình rời đi 3



Sáng sớm, tại tòa nhà Tín Viễn.

Khi người trợ lý đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc để dọn dẹp, hắn vô tình nhìn thấy hình dáng một người trên ghế, bị dọa hoảng sợ. Sau khi bật đèn lên, người hắn thấy chính là Thượng Quan Hạo. Anh vẫn mặc bộ âu phục ở công trường hôm qua, bụi rơi khắp người, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.

“Tổng, tổng giám đốc,... Anh đây là...”

Người trợ lý lắp bắp hỏi, không chắc anh đến sớm hay ở đây cả đêm.

Khi nghe thấy tiếng động, hàng lông mi dày của Thượng Quan Hạo từ từ mở ra, quầng mắt đen xơ xác, càng làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh lẽo tuyệt tình. Trong đôi mắt thâm trầm là sự đau đớn đến tê liệt, đến giờ khắc này vẫn không có mất đi.

“Tôi không sao... ra ngoài đi.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt bàn sạch sẽ, lầm bầm nói.

Trợ lý có chút sợ hãi. Hắn nhanh chóng dọn dẹp một chút sau đó ngay lập tức ra ngoài. Trước khi rời đi, hắn nói: “Tổng giám đốc, hòm thư của anh đã đầy từ hôm qua. Nhiều email sẽ không gửi tới được. Nếu ngài có thời gian thì hãy dọn dẹp một chút.”

Thượng Quan Hạo lạnh lùng không trả lời, trợ lý đành phải bước ra ngoài.

Nhớ lại chuyện đêm qua, mỗi cảnh tượng đều đau đớn như bị dao cắt.

Thượng Quan Hạo cúi đầu, mở hòm thư, anh tính sử dụng công việc để làm tê liệt chính mình. Anh mở hòm thư. Quả nhiên hòm thư đã đầy. Anh xóa một số email và tệp đính kèm cũ. Thư mới đã nhanh chóng được chuyển vào hòm thư.

Mắt anh đỏ ngầu, gọi một tách cà phê, xem từng cái một, nhưng đều không vào đầu chút nào.

Toàn màn hình là đôi mắt lạnh lùng và nụ cười mê hoặc của cô.

Khuôn mặt Thượng Quan Hạo đột nhiên trầm xuống, tất cả các tài liệu quan trọng trên bàn bị ném xuống đất.

Ngay lập tức có một tiếng “Đinh” nhỏ, email cuối cùng được đẩy đến hòm thư.

Anh cố gắng dồn nén cảm xúc, tự ép chính mình không bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ đó, mở email cuối cùng.

Dòng tiêu đề bên trong cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của anh.

Nguyên nhân vụ tai nạn xây dựng hôm qua cuối cùng đã tìm ra. Nhưng kết quả lại khiến khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, khiếp sợ không dám tin. Kết quả cho thấy, vụ tai nạn là do sập dàn giáo đột ngột và lô vật liệu trước đó  bị bên giao hàng chuyển nhầm sang kho của Dringlewapen, sau đó qua một vài lần vận chuyển, nó đã được đưa trở lại Tín Viễn. Nhà cung cấp vật liệu cũng đã tự mình đến xin lỗi.

Vụ việc thi công.

Lam Tử Kỳ.

Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhớ tới những lời mà cô gái nhỏ đêm qua đã dựa vào tai mình nói, nhớ tói bọn họ đã sớm phát sinh quan hệ. Anh nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay thấm đầy máu tươi sền sệt.

Lam Tử Kỳ... Cậu thực sự muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.