Bên trong căn phòng tĩnh mịch, không có chút tiếng động nào.
Khuôn mặt của Thượng Quan Hạo tái nhợt đi vào, đặt chìa ở trên tủ đầu giường.
Thân thể mềm mại giống như là quá đau đớn nên hôn mê bất tỉnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chỉ có đôi môi là còn một chút hồng hào, mồ hôi thấm ướt sợi tóc bên má cô, cà vạt quấn trên cổ tay trắng nõn của cô, tư thế trói buộc này khiến cánh tay cô bị kéo thẳng ra phía sau, rất đau đớn.
Tần Mộc Ngữ run lên, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước: “Không ở đấy là sao?......Tối hôm qua tôi đã để thằng bé ở nhà một mình, thằng bé......”
“Lúc tôi đến thằng bé đã bị người khác đem đi,” Thượng Quan Hạo nói bằng giọng điệu cứng ngắc, trong đôi mắt sâu thẳm bị sự đau đớn thiêu đốt, nói nhỏ, “Đồ đạc trong nhà em không hề bị dịch chuyển, khoá cửa vẫn nguyên vẹn không chút hư hại, chỉ là không thấy Tiểu Mặc, di động của em cũng không còn ở đó——”
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sáng bất thường, anh lạnh lùng cúi đầu, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô để cô hơi ngửa đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Em cũng nói xem đã xảy ra chuyện gì...... Tần Mộc Ngữ, em đã đưa chìa khoá cho ai? Ai có thể không chút kiêng nể tuỳ tiện ra vào nhà của em?”
Trái tim của anh run lên, đi qua, bàn tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt cô, cùi đầu nhìn cô chăm chú.
Cô bị sự đụng chạm này làm cho tỉnh táo.
Trong đôi mắt trong suốt mang theo sự đau đớn, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh liền biến thành sự mong đợi và oán hận.
Bên trong mắt của Thượng Quan Hạo đau đớn như bị kim châm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, tháo cà vạt đang buộc tay cô ở phía sau ra, tư thế căng cứng cuối cùng cũng buông lỏng, cô đau đến mức run lên một cái, trên cổ tay hằn một vòng vết đỏ, run rẩy chống tay xuống giường, không thể đứng dậy được.
Ngay tại thời khắc này, Tần Mộc Ngữ bị sự đau đớn mãnh liệt cùng tuyệt vọng của trái tim, giày vò đến mức gần như sắp chết.
Cô không muốn hỏi bất cứ điều gì, cô chỉ muốn biết con mình thế nào.
“Thằng bé không có ở đó.” Một giọng nói hơi khàn truyền đến.
Ngữ khí của anh rất nhẹ, kìm nén són lớn đang cuộn trào trong lòng nhẹ giọng nói.
Tần Mộc Ngữ kinh ngạc, coi như có bị ngốc, cũng có thể nghe ra sự ghen tuông đáng xấu hổ trong lời nói của anh ngay lúc này.
Chỉ là tại thời điểm này, cô không rảnh để đi tìm hiểu người đàn ông không chút nhân tính này.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, loại tư thế khuất phục này cũng giống hệt phương thức áp giải phạm nhân, sẽ có một ngày áp dụng trên người cô.
Cô luôn nghĩ rằng khi một người đàn ông đối xử với phụ nữ, cho dù không yêu, cho dù có thống hận, nhưng đều là sinh linh có máu thịt, chắn là vẫn sẽ đối xử một cách có tình người! Thế nhưng hoá ra không phải như vậy, vào thời điểm cổ tay được cởi trói, sự tôn nghiêm của cô đã sớm biến thành đống tro tàn bị đốt cháy, phân tán rơi xuống, không còn lại chút gì.
“......Tiểu Mặc đâu?” Kìm nén sự run rẩy đau đớn mãnh mẽ trong lòng, cô run giọng hỏi.
Trước mắt có một tầng hơi nước mơ hồ, cô chỉ có thể nghe được duy nhất một thứ, đó chính là hiện tại không biết tung tích của Tiểu Mặc, cô không để ý đến anh, cố gắng dùng cánh tay đau nhức đến sắp gãy để nâng cơ thể dậy, cho tay vào trong túi áo của anh tìm kiếm, cô muốn lấy điện thoại để gọi vào số của mình, cái gì cô cũng không quan tâm, chỉ muốn tìm con!
Bên trái không có, bên phải cũng không có.