Con ngươi Thượng Quan Hạo lãnh đạm, không có lấy một chút đau lòng.
Người phụ nữ này qua mức đối phó, nếu không phải nể mặt cha mẹ cô ta, thì căn bản anh sẽ không tha thứ cho cô ta một cách dễ dàng như vậy! Nhưng anh đã cự tuyệt nhiều như vậy, đẩy ra nhiều thứ như vậy, đầu óc Giang Dĩnh vẫn không tỉnh táo rõ ràng, vẫn không nhìn rõ được rằng người đàn ông này không thương cô ta, ngay cả một tia thương hại cũng không cho cô ta!
Giang Dĩnh rưng rưng đứng lên từ góc tường, rời khỏi nơi này, bị người đàn ông này làm cho máu tươi chảy đầm đìa.
Đi ra khỏi bệnh viện, Giang Dĩnh gọi điện thoại cho Lục Sâm.
Gọi mấy đều không được, cô ta không cam lòng, lại gọi, lại gọi!
Con ngươi Giang Dĩnh màu đỏ tươi, hắng giọng hỏi: “Sao lại thế? Anh nói cho toi biết, đang xảy ra chuyện gì! Không phải anh nói là mấy tấm ảnh đó chỉ là để uy hiếp cô ta thôi sao, sẽ không phơi bày ra cơ mà?! Tôi muốn cô ta khổ sở, chứ không phải đem chuyện không có giá trị này làm lộ ra, khiến cho Hạo cũng gặp khó khăn, làm cho tất cả mọi người trong Megnific Coper biết Hạo cùng với người đàn bà đó có quan hệ!”