Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ run run, nghe anh nói ra một câu tột cùng tàn nhẫn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên tái nhợt vô độ, giọt máu cuối cùng trên cánh môi cũng bay biến mất.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh thật lâu, nhìn mồ hôi trên trán anh chảy xuống như mưa, làm ướt lông mi, hốc mắt do bị kích động nên đã đỏ ngầu, đến một cái chớp mắt cũng không có.
Tay chân cô đều lạnh lẽo, gật gật đầu, hoảng hốt nhưng lại mang theo kiên định mà thoát ra khỏi lòng anh, đi đến cửa phòng bệnh, mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ tồn tại sự im lặng.
Trong đầu Thượng Quan Hạo trống rỗng, nhìn chằm chằm chính mình, chỉ cảm thấy trái tim như bị xé rách, máu đang tuôn ra, đào rỗng khoét sâu, rồi mất hẳn… Rốt cuộc, anh không kiên trì được.
Bên ngoài phòng bệnh, Mạc Dĩ Thành đang cắm hai tay trong túi quần, trơ mắt nhìn cô gái ôn nhu tinh tế đi ra từ trong phòng, trong mắt cô dâng lên hơi nước, lại không nâng mắt nhìn đến ai, cắn răng chỉ để lại một tia lạnh lùng vô tình, hướng đến hành lang phía bên kia đi đến.
Không có một chút lưu luyến, càng lúc càng đi xa.
Mạc Dĩ Thành rốt cuộc không thể yên tâm. Hắn nhíu mi, theo bản năng tiến đến mở cửa phòng bệnh ra.
Người đàn ông bên trong cánh cửa đột nhiên ‘Rầm!’ một tiếng từ chỗ ngăn tủ ngã lăn ra đất!
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành hoảng hốt rồi chợt căng thẳng, tim đập thình thịch liên hồi…!
…….
Tất cả đều trở nên rối rắm, hỗn loạn, Tần Mộc Ngữ trên hành lang bước chân vào mấy phòng bệnh, đều là đi nhầm.
Một lần nữa mở cửa phòng bệnh ra, lại nhìn thấy toàn là người lạ, lông mi dài của cô chớp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người, run giọng nói: “Thật xin lỗi… Tôi đi nhầm…”
Người y tá bỗng phát hiện điều không đúng, liền nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy tờ giấy đăng kí phẫu thuật, Tần Mộc Ngữ mới thực sự tin, nhưng đồng thời cũng bị chấn động mạnh… Ngón tay mảnh khảnh run run cầm tờ giấy mỏng, ánh mắt kinh ngạc của cô nhìn vào chỗ kí tên.
Trên đó khắc họa một chữ kí tiếng Anh như rồng bay phượng múa.
Phía trước thì cô cũng không hiểu lắm, nhưng phía sau lại hiện lên rõ ràng một dòng họ… Charles.
Charles!
Bàn tay cô run rẩy, ánh mắt bất lực nhìn vào không trung, cô còn nhớ mang máng anh đã từng nói qua, Charles… Rolls là thành viên trong gia tộc của anh. Cả cái gia tộc người Anh khổng lồ từ xa xưa có bao nhiêu phức tạp, bao nhiêu quan hệ rắc rối cô cũng không cần biết. Điều duy nhất mà cô đẻ ý đến là, làm sao mà bọn họ lại biết được sự tồn tại của Tiểu Mặc?
… Khi cô không có ở đây, trong chốc lát liền chạy tới, lấy toàn bộ danh nghĩa của gia tộc bọn họ đưa Tiểu Mặc vào phòng phẫu thuật, việc làm rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?!
Người ý tá kia cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, nhìn cái tên trong tờ giấy, nhỏ giọng nói với cô: “Gia tộc Charles là một gia tộc khổng lồ rất nổi tiếng, thì ra con trai của cô lại may mắn được họ đến đây giám hộ nha! Những nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng như họ chắc hẳn sẽ không làm hại con trai cô đâu, cô nói có phải không?”
“… Thành công sao?” Cô đè nặng nỗi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng, run giọng hỏi, “Kết quả phẫu thuật thành công sao?”
Y tá vội vàng gật đầu: “Rất thành công! Tạm thời bọn họ đã giúp con trai cô thay máy trợ nhịp tim thành loại đắt nhất, chi phí mấy vạn đôla, còn cả chi phí chăm sóc bình phục sau phẫu thuật nữa, bọn họ đều đã thanh toán! Con trai của cô hiện giờ vẫn đang nghỉ ngơi, không biết đã tỉnh lại chưa, cô có muốn đi thăm không?”
Một lần nữa ánh mắt cô lại hiện lên sự khó hiểu, không có cách nào lí giải.
Cho tời bây giờ cô cũng không biết gia tộc Charles lại giúp đỡ cô nhiều như thế.
Nhưng cô cũng nghe được rất rõ ràng, nghe được âm thanh từ đáy lòng cô…
Cô không muốn như vậy.
Về gia tộc khổng lồ rất nguy hiểm này, về Thượng Quan Hạo, cô đều không muốn dính líu tới.
Cô không thể theo chân bọn họ mà phát sinh quan hệ, không thể trải qua sự chém giết nổ súng đẫm máu tươi như vậy, lại càng không thể một lần nữa bởi vì bảo vệ cô hoặc con trai mà trơ mắt nhìn viên đạn mạnh mẽ xuyên thẳng qua thân thể anh!
Một cô chua xót mãnh liệt xông lên mũi.
“Cảm ơn cô…” Ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng đặt tờ giấy đăng kí phẫu thuật xuống, gương mặt có chút đau khổ, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô đưa tay lên lau đi qua loa, run giọng nói, “Tôi đi thăm cục cưng.”
…
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Tần Mộc Ngữ cúi người kiểm tra thân thể mềm mại nhỏ bé, không phát hiện điểm gì khác thường.