Khế Ước Hào Môn

Chương 301



Gió lạnh lùa vào qua chiếc cửa sổ đang mở, ngay lập tức hơi lạnh bắt đầu lan toả khắp phòng, khiến mấy sợi tóc của cô bay lên.

Tầng bảy của khu chung cư, thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.

Dùng chìa khóa mở cửa ra, Thượng Quan Hạo mới có thể nhìn thấy rõ cách bài trí bên trong. Trên tường sơn mà vàng nhàn nhạt ấm áp mềm mại, tinh tế khéo léo, trong phòng khách không dính một hạt bụi, cánh cửa phòng ngủ khép hờ, có thể nhìn thấy lờ mờ chiếc giường đơn nhỏ ở bên trong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tần Mộc Ngữ hiện lên chút lúng túng, quay lại nhìn lướt qua, hàng lông mi cong dài như lá liễu xuống, chỉ vào căn phòng nho nhỏ bên cạnh, nói: "Đó là phòng của Tiểu Mặc, cửa phòng cũng khá lớn, chắc là có thể chuyển giường vào được."

Thượng Quan Hạo bước đến nhìn căn phòng đó, quả thực rất nhỏ bé và ấm áp, ngay cả chăn gối đồ đạc cô đều đã chuẩn bị chu đáo, chỉ còn lại một chỗ nhỏ trong góc phòng vừa đủ để kê giường, trên bức tường treo bức tranh phong cảnh ở Núi Phú Sĩ thật lớn, góc dưới ở bên phải còn treo một tấm ảnh nho nhỏ, là hình cô ôm Tiểu Mặc hai mẹ con đều nở nụ cười thật tươi, ấm áp và thân thiết.

Tần Mộc Ngữ vẫn còn cảm thấy xấu hổ, thấy anh đứng yên không nhúc nhích liền tự mình đi ra ngoài, muốn chuyển chiếc giường xếp nho nhỏ vào trong phòng.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân thong thả, đột nhiên bàn tay bị người ở phía sau lưng cầm lấy.

"Những chuyện như thế này cũng cần em phải làm sao?" Giọng nói trầm thấp của anh vang lên ngay sát bên tai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hơi tái nhợt, trả lời một cách thành thật: "Cần. Trước kia những lúc không có ai giúp đỡ thì em vẫn tự làm. Chẳng qua chỉ là chuyển nhà mà thôi, cũng không quá nặng nhọc, em cũng không muốn làm phiền anh."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên sự khác thường, lúc cô nhẹ nhàng nói ra mấy chữ "làm phiền anh", ánh mắt trong veo dịu dàng ấy khiến trái tim anh đau đớn.

Nhẹ nhàng kéo thân thể gầy yếu của cô sang một bên, yêu thương đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc cô, chuyển chiếc giường vào trong.

Mặc dù không gian khá nhỏ nhưng lại không có cảm giác chật chội. Cô sắp xếp mọi thứ rất hợp lí, ngay cả chăn đệm để trải cũng rất vừa vặn với kích thước của chiếc giường, đợi đến khi trải chăn đệm xong xuôi, anh nhìn chiếc giường nhỏ chăm chú, nhẹ nhàng lên tiếng: "Có lẽ chiếc giường này cũng chẳng dùng lâu được, trẻ nhỏ luôn lớn rất nhanh, một hai năm nữa là phải thay cái khác, có đúng không?"

Tần Mộc Ngữ đang sửa sang lại ga giường, bàn tay mềm mại dừng tại chỗ.

Không hiểu vì sao những giọt mồ hôi nóng hổi lại lăn trên trán, nếu nói không khẩn trương, không xấu hổ là nói dối, những việc này suốt bốn năm qua đều chỉ có một mình cô quan tâm, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện một người san sẻ cùng, cô cảm thấy không quen.

Đúng. Đơn giản chỉ là không quen mà thôi.

"Em... thấy ổn rồi." Tần Mộc Ngữ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng nói, "Chỉ còn mấy thứ lặt vặt nữa thôi, tự em có thể dọn dẹp, nếu như công ty có chuyện quan trọng thì anh mau về đi, một mình em có thể làm được."

Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo sáng lên, giống như là tất cả những ngôi sao đang toả sánh trên bầu trời đều ở trong đôi mắt ấy.

Chậm rãi đi qua, quỳ một gối, từ phía sau ôm lấy toàn bộ cơ thể mềm mại xinh đẹp nhỏ nhắn của cô vào lòng, hơi thở ấm áp hòa quyện vào hơi thở của cô, thì thầm nói: "Có phải em không quen với những điều này?"

Từ lúc bước chân vào căn hộ trái tim Tần Mộc Ngữ cũng trở nên căng thẳng, trong khoảng khắc này dường như đã hoàn toàn sụp đổ, cô cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Rốt cuộc cô nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào đâu?

Bốn năm trước, lúc nào anh cũng lạnh như băng, cách xa người khác vạn dặm, cứ một lần cô bước lại gần anh là lại bị tổn thương một lần, cuối cùng lại không thể trốn thoát khỏi sự ngang ngược của anh và sự tổn thương... mà hiện tại, rốt cuộc cô đã làm thế nào để có thể nói chuyện với anh bình tĩnh như thế này? Chấp nhận sự quan tâm không chút e dè và sự gần gũi của anh?

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lúc đỏ lúc trắng, không nhịn được liền cắn môi, thấy đau đớn cũng không buông ra.

Bướng bỉnh, cô tiếp tục trải ga giường.

Thượng Quan Hạo hơi nhíu mày, bắt lấy bàn tay mềm mại của cô lại, nắm thật chặt, kéo vào trong lòng, bộ dáng nhàn nhã lười biếng ôm lấy cô, hỏi lại lần nữa: "Em không quen như vậy... Có phải là do trước đây anh đã làm chuyện xấu với em như vậy, cho nên em không quen khi anh quan tâm chăm sóc em như bây giờ, lại càng không cam tâm nếu cứ ở cùng một chỗ với anh như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.