"Tút tút tút..." Thượng Quan Hạo ấn vào phím ngắt cuộc gọi, ánh mắt sâu thẳm và thê lương lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài khu chung cư, đằng sau những khu dân cư rộng lớn là một dòng sông yên tĩnh, mặc dù cách rất xa, nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng còi của tàu du lịch.
Anh từ từ quay mặt lại, nhưng lại không nhìn thấy cô gái vừa rồi còn ngồi trên ghế mây.
Mặt anh tái nhợt như tuyết, trong phút chốc trở nên chấn kinh và e sợ.
Không thấy cô.
Thân ảnh mạnh mẽ cao lớn của Thượng Quan Hạo sải bước đi ra bên ngoài, bàn tay đẩy cửa phòng ra, một tiếng "bịch" vang lên, cánh chửa đập mạnh vào tường, anh tìm cô khắp căn hộ, đôi mắt đỏ ngầu như máu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, anh chạy vào thật nhanh, để rồi nhìn thấy bóng dáng bị giật mình của cô, còn có --
Tần Mộc Ngữ cầm khăn ẩm đặt ấm nước lên bếp hồng ngoại, đôi mắt trong suốt mang theo sự kinh ngạc nhìn anh.
"Anh... anh làm gì vậy?" Hàng lông mày thanh tú của cô nhíu lại, nghe thấy âm thanh anh vừa đóng sầm cửa lại, cẩn thận đặt ấm nước lên.
Người đàn ông này, vì sao cảm xúc luôn thất thường như vậy chứ?
Sắc mặt của Thượng Quan Hạo tái nhợt xanh xám, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, tiến lên dùng một tay kéo cô vào trong lòng làm tù binh, ôm thật chặt!
"..." Cô hơi lảo đảo, vội vàng vòng tay ôm chặt lưng anh mới có thể đứng vững, bị anh ôm chặt nên xương cốt đau nhức!
"Thượng Quan Hạo, anh... Anh đừng lên cơn nữa, anh làm em đau!" Cô nhíu mày hét lên.
Thật sự rất đau... thậm chí cô còn không thể thở nổi.
Nhưng Thượng Quan Hạo lại không buông tay, vẫn ôm chặt như cũ.
"Anh có buông ra không?" Cô vẫn còn chưa quen thân mật với ai đó như vậy, đôi mắt trong suốt ngước lên, đỏ mặt đe doạ, "Anh mà không buông tay em sẽ cắn anh, em nói thật đấy!"
Dấu răng kia vẫn còn hằn trên cổ anh, rất rõ ràng, đoán chừng nó không thể biến mất trong vài ngày.
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo đầy tơ máu rủ xuống, nhìn thằng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp: "Cắn đi... cắn thêm vài cái nữa, tốt nhất là nên cắn khắp người anh..."
"..." Tần Mộc Ngữ chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của anh, hàng lông mi dài không ngừng run rẩy, thân ảnh mảnh khảng cũng đang run, khuôn mặt nhỏ chịu không nổi nên quay đi, nhíu mày nhẫn nhịn, "Anh thật sự không cần thể diện..."
Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó đỏ bừng, đáng yêu vô cùng.
Thượng Quan Hạo giữ chặt mái tóc dày mềm mại đằng sau gáy của cô, trong đôi mắt đầy tơ máu, cúi đầu áp môi lên tai cô: "Anh nói cho em biết một tin..."
Lúc này Tần Mộc Ngữ mới hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ quay lại, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng anh.
"Vật trong thân thể Tiểu Mặc... Không nguy hiểm, em không cần lo lắng..." giọng nói trầm thấp của anh có sức mạnh khiến trái tim người khác rối loạn, từ tốn nói cho cô biết.
Cả người của Tần Mộc Ngữ run lên, khiếp sợ nhìn anh. Cô nghe thấy chính miệng Rolls nói, thậm chí cô còn tận mắt nhìn thấy thiết bị điều khiển từ xa, vậy mà bây giờ, anh lại nói với cô rằng vật đó không có gì đáng lo?
Cô cảm thấy nghi hoặc, cúi đầu suy tư một lúc, lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng hỏi: "Ý của anh, cuộc điện thoại ngày đó của hắn là muốn dụ em và anh từ buổi tiệc chạy đến bệnh viện, để anh trúng mai phục... Hắn ta chỉ hù doạ chúng ta mà thôi đúng không?"
Thượng Quan Hạo nhìn cô chăm chú, đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy bộ dáng này của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt tràn đầy sự chờ mong.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, anh trầm giọng nói: "Đúng vậy."