Khế Ước Hào Môn

Chương 333: Đồ Mang đi nhưng người ở lại



Anh đi ra.

Một tiếng động vang lên, khiến mọi người chấn động đứng im trong màn đêm tĩnh mịch.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên sự tái nhợt, hàng lông mi cong dài run rẩy, quay đầu lại nhìn thấy anh.

Trong đêm tối lạnh buốt, anh vẫn như cũ mặc bộ âu phục đen lạnh lùng như băng, trong đôi mắt thâm trầm u lãnh mang theo sự kiêu ngạo sắc bén, giống như một chiến thần dũng mãnh trên trời cao, lạnh nhạt, chỉ đứng yên lặng.

Cơn gió thổi tung mái tóc dài của cô, cô cũng không thể chịu đựng thêm được nữa.

Dịch chuyển bước chân, cô mặc chiếc váy trắng tao nhã chạy về phía anh, nhào vào lòng anh, hai cánh tay nhỏ bé yếu ớt run rẩy anh chặt lấy anh cả người đầy mùi máu tươi, còn có cả mùi của tro bụi bay vào mũi của cô, khó chịu đến vậy, chua xót nhưng cô có chết cũng không chịu buông ra.

"....." Nửa khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo hiện lên ánh sáng dịu dàng, cảm nhận được thân thể mềm mại của cô chạm vào, ỷ lại đến vậy khiến anh đau lòng, sắc mặt anh hơi tái nhợt, khẽ rên một tiếng đau đớn vì bị đụng vào vết thương, bên trong đôi mắt lại đầy sự dịu dàng và yêu thương tận tâm can.

Một cánh tay ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô, giọng nói khàn khàn: "Bẩn vậy mà em cũng ôm?"

Một câu nói khiến cả người cô run mạnh một cái, nước mắt nóng hổi chảy ra, cô ôm càng thêm chặt.

Gió thật lớn, thổi vào người rét lạnh thấu xương.

Có nhiều điều muốn nói đến vậy nhưng không thể nói ra thành lời, chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt chiếc áo sơ mi đen dính máu của anh, trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo là sự lưu luyến và tình yêu chân thành, hận không thể ôm lấy khuôn mặt của cô hôn lên những giọt nước mắt ở trên đó và nỗi sợ hãi của cô, anh không muốn trong đầu cô lưu lại cảnh tượng đẫm máu đó, cũng không muốn cô phải hoảng sợ.

Thế nhưng không thể.

Bàn tay dính máu vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, hồi lâu sau mới có thể đè sự xúc động trong lòng xuống.

Ngước mắt lên, sự nóng rực trong đôi mắt thâm trầm rút đi, trở nên lạnh lẽo như băng.

"Hợp đồng đã có hiệu lực, kết quả thì anh cũng đã nhìn thấy, tài liệu đâu?" Thượng Quan Hạo nói với Lucas đứng cách đó không xa.

Lucas nheo mắt lại nhìn chằm chằm cảnh tượng bọn họ vừa mới ôm nhau, cười khả ố, mang theo mùi máu tanh: "Mấy người cuối cùng đó cậu làm rất tốt. Joe, tôi đã lăn lộn sinh tử nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng chém giết kích thích như thế, cậu có nghe thấy đám chó dại đó gầm thét không? Bọn họ nhất định sẽ rất mong chờ được nhìn thấy cậu lần nữa, thậm chí tôi còn không muốn thả cậu đi."

"Tài liệu đâu?" Ba chữ trầm thấp lạnh lùng, tao nhã đầy lịch sự ngắt lời hắn.

Cũng đánh nát suy nghĩ tà ác của hắn.

Ý cười dữ tợn bên môi Lucas lúc này mới từ từ thu lại, bỏ điếu xì gà kẹp giữa ngón tay vào miệng, trong đôi mắt hiện lên sự khát máu, giọng nói khàn khàn: "Vợ của cậu, thật đẹp."

Hắn nói xong vệ sĩ tự giác mở cửa xe, Lucas giật áo khoác trên người xuống, nở một nụ cười: "Tài liệu ở trong căn cứ, anh theo tôi vào bên trong để lấy, hửm?"

Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên ánh sáng, hai tay ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, chậm rãi cúi đầu, đôi môi mỏng áp vào những sợi tóc phủ trên trán cô, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được nói: "Đi vào đó để nhìn chiếc điều khiển mà em đã từng nhìn thấy, sau đó phá huỷ nó, vậy thì đồ vật trong cơ thể Tiểu Mặc sẽ không còn nguy hiểm nữa."

Hơi thở ấm áp và những lời nói đó khiến trái tim Tần Mộc Ngữ giống như bị những chiếc gai nhọn đâm vào.

Đau đớn đến xé lòng, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo của cô nâng lên, nước mắt rưng rưng, đôi môi mỏng tái nhợt run rẩy nói: "Anh chỉ vì thứ đó sao?"

Chỉ vì thứ đó mà lâm vào tình cảnh đẫm máu như vậy, phải lấy mạng ra để đánh đổi.

Hàng lông mi dày đậm của Thượng Quan Hạo từ từ nhắm lại, ôm lấy cô, tựa đầu vào phần trán mịn màng ấm áp của cô, bình thản nói: "Anh cũng là vì gia đình của anh."

Chỉ trong nháy mắt, sự chua xót dâng lên mãnh liệt, nước mắt của cô đọng lại thành biển sâu, từng từng giọt lăn xuống.

Chiếc xe màu đen như bóng ma, lao vun vút xuyên qua một trang trại rộng lớn, hoang vắng.

Toàn bộ căn cứ quân sự có hình dạng giống như một pháo đài, hình bầu dục, ban ngày sáng lấp lánh ánh bạc thì bây giờ lại giống như một ngòi lửa đang ẩn nấp, túc sát yên tĩnh, cho dù ở bên trong đèn đóm sáng trưng nhưng cũng không thể chê lấp được hương vị lạnh lẽo và trang nghiêm.

Từng lớp cửa bị mở ra, sau đó đóng lại đằng sau lưng.

Khi đi sâu vào bên trong đã có một người đàn ông lẳng lặng đợi sẵn ở đó, xoay xoay chiếc bút máy, có lẽ là vì lo lắng nên trên tay bị mực dính vào.

Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thượng Quan Hạo đi tới, đôi mắt hắn ta hơi mở lớn một chút, chứa đầy sự kinh ngạc, vành mắt cũng hơi đỏ lên, giống như là tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Tần Mộc Ngữ có thể nhận ra —— người đàn ông kia chính là người đã cùng Thượng Quan Hạo bàn chuyện trong phòng khách ngày hôm đó.

Lucas đi vào, giống như là chúa tể quay lại, toàn bộ không gian trong pháo đài bất khả xâm phạm đều phải nhìn sắc mặt hắn ta để làm việc, hắn nhe răng cười một cái, nhìn thuộc hạ lấy tập tài liệu từ trong kho lưu trữ ra, hắn ngậm điếu xì gà đi tới, cho ngón tay vào máy quét vân tay, sau đó nói một câu ra lệnh, ổ khoá tinh vi trên ngăn tủ đó mới mở ra.

Lớp bảo mật vân tay và giọng nói —— Lớp bảo vệ này có lẽ chỉ là lớp đầu tiên và đơn giản nhất.

Một luồng hơi lạnh bay ra, tập tài liệu trong kho được mở ra, trên tập tài liệu được bao phủ bởi logo đặc thù của căn cứ quân sự, còn có một cuộn băng ghi hình, Lucas cũng không động tay vào, một người đàn ông đi tới, lấy đồ vặt ở bên trong đó ra.

"Cậu muốn kiểm hàng ngay bây giờ sao?" Lucas cười gằn hỏi.

Đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn lướt qua hai vật đó, đôi môi mỏng sắc bén của Thượng Quan Hạo hơi mở ra, lạnh lùng nói: "Lấy ra."

Lucas nhíu mày, cuộn băng ghi hình được bỏ vào máy chiếu, hồi lâu sau mới xuất hiện trên màn hình.

—— Quy trình tháo dỡ được viết trong tài liệu bằng mật mã bí mật, các bước thao tác cụ thể được thực hiện nhanh chóng trên màn hình, người bên trong thao tác rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại sợi dây màu xanh và màu vàng, sau đó dùng phần mềm để điều khiển, chỉ nghe thấy "rắc!" một tiếng vang lên, ngay lập tức hai sợi dây tự bốc cháy, cháy thành tro bụi.

Nhất định phải thao tác đồng thời, cho dù chỉ lệch nửa giây chip vẫn sẽ phát nổ, uy lực của nó có thể phá huỷ hoàn toàn căn cứ quân sự này, tan nát thành từng mảnh.

Còn ở bên cạnh, người đàn ông tiếp nhận tập tài liệu liếc nhìn nội dung ở bên trong, đọc lướt nhanh như gió, đôi mắt sắc bén túc sát.

Hơn một ngàn dòng mã, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã hoàn toàn in sâu vào đầu óc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, hơi thở ấm áp và giọng nói từ trên cao truyền tới: "Nhìn thấy rõ chưa?"

Sườn mặt tuấn dật của anh cũng băng lãnh, thì thầm hỏi cô.

Khuôn mặt cô tái nhợt gật gật đầu, vật đó và vật cô đã từng nhìn thấy giống nhau như đúc.

Trong đôi mắt thâm trầm hiện lên sự sắc bén, càng ôm cô chặt hơn, đôi môi mỏng tiến lại gần tai của cô, giọng nói trầm thấp: "Theo sát anh, đừng chạy lung tung, nhớ chưa?"

Cô giật mình một cái, ánh mắt rưng rưng, theo bản năng muốn lại gần anh, rời xa nguy hiểm.

Lucas nhíu mày: "Xem xong chưa? Joe, cậu biết tôi sẽ không lừa cậu, dù sao thì giữa chúng ta còn có thoả thuận, đó là thứ cậu xứng đáng được nhận." Lucas cười để lộ chiếc răng bạc, hơi thở mỏng manh, "Mang đồ đi nhưng người ở lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.