Mạc Dĩ Thành không dừng xe lại, chậm rãi giải thích: "Đường này có camera theo dõi, tuy rằng ở trong phạm vi của biệt thự, nhưng cũng có quy tắc về giao thông riêng, không được dừng xe giữa đường, cô muốn dừng thì khi đến bãi đỗ xe thì tự khắc tôi sẽ dừng lại."
Đôi mắt Giang Dĩnh từ từ trừng lớn.
Khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của cô ta phát ra tia sáng lấp lánh rực rỡ, giờ phút này trong đôi mắt giống như được một tầng hơi nước bao phủ, có chút luống cuống. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Mạc Dĩ Thành: "Anh cố ý, phải không?"
Mạc Dĩ Thành ngước mắt lên, nhìn cô ta trong gương chiếu hậu, khuôn mặt hiện lên sự nghi ngờ.
"Anh cố ý không nói cho tôi biết có thể Hạo sẽ không đến, để tôi lên xe đi đến đây một mình." Giang Dĩnh cười lạnh, "Mạc Dĩ Thành, anh muốn làm gì? Tôi đắc tội với anh sao? Sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Đôi mắt hờ hững của Mạc Dĩ Thành nhìn xuống.
"Cô nói cho đúng một chút, Giang tiểu thư." Hắn chậm rãi nói ra vài chữ, từng chữ rõ ràng mà lạnh lùng, "Lúc tôi đưa tấm thiệp mời cho cô, khi ấy tôi còn chẳng nói nổi đến ba câu, chẳng qua mới chỉ nói cho cô thời gian và địa điểm, nhân tiện đó thì tôi có nói rằng để tiết kiệm thời gian cho cô trang điểm thì xe của tôi đợi ở dưới lầu... Chính cô mới là người vừa nhận được tấm thiệp mời đã bay lên tận mây xanh, dương dương tự đắc quên mất tình hình. Cô chẳng hỏi tôi cái gì, không lẽ tôi phải có nghĩa vụ nhắc nhở cô?"
Giang Dĩnh ném chiếc ví nhỏ trong tay: "Anh nói ai tự đắc?"
Mạc Dĩ Thành nhìn bộ dáng của cô ta, bật cười.
"Là tôi dương dương tự đắc, được chưa?" Hắn khẽ cười, từ ánh mắt đến giọng nói không có một chút ấm áp nào.
Bên cạnh có chiếc xe đi ngang qua, cũng không biết là phu nhân nhà nào theo chồng mình đến tham gia tiệc, âm thanh nói nói cười cười bằng tiếng Anh tràn ngập trong không khí, kích thích thần kinh của Giang Dĩnh, mạch máu trên trán cô ta bắt đầu giật liên tục.
Hoảng loạn.
Cô ta hoàn toàn hoảng loạn.
Cố gắng bóp chặt chân lại để giữ bản thân bình tĩnh, cô ta lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm số điện thoại của Thượng Quan Hạo một cách thuần thục, ấn gọi đi, sau một lúc lâu lại nghe được một giọng nói rõ ràng: "Thuê bao bạn đang gọi hiện ngoài vùng phủ sóng. Vui lòng chuyển sang hộp thư thoại sau ba tiếng bíp."
"Ba!" một tiếng cúp di động, trên trán Giang Dĩnh đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Một lát sau cô ta bình tĩnh lại, bắt bản thân phải động não suy nghĩ, biết Hạo luôn không thích bị người khác ra lệnh hay tuỳ ý thao túng, anh chán ghét sự uy hiếp và ép buộc, cho nên Giang Dĩnh mạo muội xuất hiện tại buổi tiệc của gia đình anh như thế này với tấm thiệp đề tên anh chắc chắn anh sẽ không vui vẻ gì. Vì vậy Giang Dĩnh bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay mình, tự nhủ với bản thân là không sao cả. Coi như lần này không thể cùng anh đến đây, vậy thì trước mặt tất cả trưởng bối trong nhà anh, Giang Dĩnh cô cũng không thể để mình mất thể diện.
Bây giờ người trong cuộc không có ở đây, vậy thì tất cả những chuyện giữa hai người không phải cô ta nói cái gì thì sẽ là cái đó sao?
Lúc này mồ hôi trên trán Giang Dĩnh mới từ từ khô, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Giang Dĩnh cười lạnh liếc hắn một cái, cũng không muốn đáp lại hắn, ngón tay đặt lên nút mở cửa xe, sau đó từ từ bước xuống. Chân của cô ta đã hồi phục khá tốt, mặc dù có hơi gượng nhưng mọi người đều biết lí do tại sao, cho nên khi nhìn thấy bộ dáng này của cô ta khiến người khác đột nhiên xuất hiện cảm giác thương hại, thậm chí trên đoạn đường đi tới đại sảnh còn có rất nhiều người đi tới bắt chuyện với cô ta.
Mạc Dĩ Thành chậm rãi đi phía sau cô ta, bước đi thong thả, giống như là một vệ sĩ vậy.
Giang Dĩnh ngẩng đầu nhìn đại sảnh phía trước, lông mi không kiềm chế được khẽ run lên, trong lòng có chút sợ hãi. Tuy rằng trước đây cô ta đã được chứng kiến sự xa hoa và sang trọng của gia tộc Charles, nhưng khi nhìn thấy phòng tiệc nguy nga được chạm khắc tỉ mỉ vẫn khiến cô ta giật mình. Toàn bộ ba tầng đều giống như những chiếc vương miện nối tiếp nhau trên mảnh đất màu mỡ, từng bụi hoa hồng leo lên bốn bức tường của tòa lâu đài, dây leo bám vào những khung cửa sổ được chạm khắc tinh tế leo lên cao, toàn bộ đại sảnh vàng son lộng lẫy, giống như nột quảng trường rộng lớn, tràn ngập món ngon, rượu vang hảo hạn, bát đũa bàn ghế đều tinh xảo. Trên trang phục của gia tộc Charles đều có dấu hiệu riêng biệt, do nữ hoàng Mile Snow tự tay thiết kế, tinh tế sang trọng, trên tay áo hoặc trước ngực được thêu chỉ kim tuyến.
Giang Dĩnh nhìn lướt qua những người phụ nữ trong gia tộc Charles...
Nếu phụ nữ được gả vào gia tộc Charles, ở sau gáy đều có một hình xăm giống nhau, thể hiện mình thuộc gia tộc Charles, đó giống như dấu ấn đầy vinh dự, không ai được phép xoá bỏ.
"Bá tước hiện tại của hoàng thất là hậu duệ của nữ hoàng Mile Snow và phu nhân của ngài ấy đã đến từ sớm, đang ở bên kia..." Mạc Dĩ Thành nhẹ nhàng tới gần, lịch sự nhắc nhở bên tai cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối diện, "Thiệp mời của cô cũng là do ngài ấy gửi, có muốn đi qua đó chào hỏi một chút không?"
Trong lòng Giang Dĩnh đột nhiên run lên, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Hơi nghiêng mặt sang, cô ta hỏi: "Ngài ấy và Hạo là có quan hệ thế nào?"
"Cha của Hạo và ngài ấy là anh em cùng cha khác mẹ, có nghĩa ngài ấy chính là chú của Hạo." Mạc Dĩ Thành chậm rãi nói.
Mắt Giang Dĩnh lại nhìn về phía đó.
Ánh mắt cô ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, nheo mắt hỏi: "Dĩ Thành, anh rốt cuộc đang toan tính gì vậy? Tôi còn chưa mở lời đã chủ động giới thiệu, sợ tôi không tìm thấy người sao?"
Ánh mắt Mạc Dĩ Thành cũng lạnh lẽo như băng, nhìn lướt qua mặt Giang Dĩnh.
"Tôi biết là cô tìm được, trước khi đến đây chắc chắn cô đã tìm hiểu đầy đủ, thậm chí gia tộc Charles thích gì, ghét gì hẳn là cô đều có thể nhìn ra rõ ràng không phải sao? Tôi đây chỉ là đang lấy lòng cô thôi, phu nhân của người thừa kế tương lai."
Câu nói này khiến lòng Giang Dĩnh chấn động mạnh.
Bĩu môi mỉm cười, cô ta lạnh giọng nói: "Anh đừng có gọi sớm như vậy, để người khác nghe được sẽ không hay đau. Không phải tôi muốn với cao, bám lấy tầng lớp quý tộc, nhưng mà anh cũng biết đấy, hoàn cảnh của Hạo như thế này cho nên tôi phải cố gắng vì anh ấy thôi."
Mạc Dĩ Thành gật gật đầu, nụ cười lạnh cũng hiện trên khoé môi: "Vậy thì cố gắng lên, phu nhân."
Giang Dĩnh cố gắng giữ bình tĩnh, cũng bị hai chữ "phu nhân" khiến đầu óc phát sốt lên, nắm chặt ví, nở nụ cười lịch sự và khiêm tốn đi về phía bá tước Charles.
Dáng đi của cô ta khá là "đặc biệt", làm cho mọi người đều nhường đường cho cô ta, và cũng nhận ra cô ta là ai.
"Này, vị tiểu thư đó là..."
"Cô ấy?"
"Ha ha, bà chưa nghe nói sao? Chuyện này đang lan truyền rất hot mà. Đó là người theo đuổi Joe, nghe nói Joe cũng rất có ý với cô ấy."
"Chân của cô ấy sao lại bị như vậy?"
"Đó là một tai nạn, danh tiếng của gia tộc chúng ta cũng sẽ không bị chuyện này phá hỏng. Chuyện này là bí mật nho nhỏ giữa Joe và cô ta, không ai biết rõ là chuyện gì đã xảy ra."
Hai vị phu nhân nhàn nhã ghé sát vào nhau buôn chuyện, cười khẩy.
Giờ phút này, vị bá tước kia cũng dừng mời rượu, ngạo nghễ hất bộ râu dài lên nở nụ cười nhìn xung quanh một vòng, nhìn cô gái Trung Quốc đang đi tới, tuy rằng chân có hơi khập khiễng nhưng thần thái tự tin rạng rỡ đó thì không ai sánh bằng.
"Xin chào ngài bá tước." Giang Dĩnh nhẹ nhàng cười, cúi chào một cách hoàn hảo theo nghi lễ hoàng gia, khẽ gật đầu.