Khế Ước Hào Môn

Chương 81: Lúc nào thì đến phiên cô tính sổ với tôi?



Đôi mắt sâu của Thượng Quan Hạo ánh lên tia quang mang, nếu nàng nhìn kỹ, sẽ nhận ra đó là sự tiếc nuối cùng đau thương.

Đôi lông mi dài buông xuống, che dấu cặp mắt u sầu của hắn, bàn tay to lớn giữ chặt thắt lưng của nàng, thản nhiên nói: “Đứng lên, không nên ngồi ở chỗ này.”

Việc này rõ ràng vô cùng thân mật, phút chốc khiến cơ thể Tần Mộc Ngữ khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng trở nên nhợt nhạt.

Nhớ tới mọi biến cố trong gia đình đều là do hắn, Tần thị bị phá hủy, sự trong trắng của nàng đã bị bôi nhọ, tất cả những chuyện này là kiệt tác của người đàn ông này, ngón tay xanh xao của nàng run rẩy chống trên nền nhà, đôi mắt hơi ẩm ướt, mở miệng nói: “Thượng Quan Hạo, tôi nói rồi anh không cần phải quản tôi!”

Thái độ kiêu kì và bướng bỉnh của cô gái này lại một lần nữa đâm vào lòng hắn đau nhức.

Đôi mắt của Thượng Quan Hạo giương lên, nhìn thật sâu vào đôi đồng tử trong veo của nàng, rồi đột nhiên đưa tay thăm dò vào đầu gối nàng, bàn tay khác còn đang giữ chặt lấy eo nàng, một tiếng thét hoảng loạn vang lên!

Trời đất như quay cuồng, trọng lượng toàn thân nàng đều tựa hết vào người hắn, cái cúc áo bằng kim loại trên cổ tay áo của bộ âu phục đen cọ vào da thịt nàng, chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn thô bạo mà tao nhã đặt nàng trên chiếc ghế dài.

Tiếp theo, hai cánh tay thuận thế chống lên lưng ghế, lạnh lùng mà nguy hiểm nhìn nàng chằm chằm.

Trong lòng Tần Mộc Ngữ run sợ, thở gấp nhưng vẫn chưa giữ được bình tĩnh.

“Thượng Quan Hạo, anh muốn làm gì?” Nàng có chút sợ hãi mà run giọng nói.

Thượng Quan Hạo cười khẩy, đôi mắt hiện lên tia hung ác nham hiểm: “Tần Mộc Ngữ, cô nên nhớ tôi muốn cô, cũng chỉ là muốn đùa cợt với cô thế thôi phải không? Tôi nhắc nhở cô, phụ nữ tôi đã từng nếm qua, hoặc là suốt đời sẽ là của tôi, hoặc là từ lúc đó sẽ bị hủy diệt, cô muốn là loại nào?”

Khuôn mặt nàng lại trở nên trắng bệch, ngay cả hô hấp vì quá sợ hãi mà trở nên nhẹ nhàng, cảm giác như sắp nghẹt thở.

“Thượng Quan Hạo, tôi cảnh cáo anh, anh đã đối với tôi như thế tôi còn chưa tìm anh tính sổ, tôi không phải kỹ nữ cũng không phải thứ đồ chơi, anh còn làm như vậy sẽ phải trả giá!” Đôi mắt Tần Mộc Ngữ có chút lệ, giọng nói mát lành nhưng kiên định “Đợi đến khi nào ba tôi khỏe lại, tôi sẽ tố cáo trước mọi người, Thượng Quan Hạo anh phạm tội cưỡng gian! Anh chờ ngồi tù đi!”

Nàng như một chú mèo đơn độc sắc bén, sau khi bị mất đi tất cả, những thứ nàng có thể nương tựa cũng đã hoàn toàn sụp đổ, bản thân buộc phải can đảm mới có thể tự bảo vệ chính mình!

Đôi mắt Thượng Quan Hạo càng trở nên phiền muộn.

Khuôn mặt hắn từ từ đến gần, cho đến khi nàng có thể cảm thụ được hơi thở của hắn mới thôi. Nàng sợ hãi muốn tránh đi, lại bị hắn giữ chặt cằm, đột ngột hôn xuống!

“...” Tần Mộc Ngữ mở to đôi mắt, cảm nhận được hơi thở nam tính cường liệt của hắn, vô thức đưa tay đẩy hắn ra, nhưng thắt lưng lại bị buộc chặt, Thượng Quan Hạo kéo nửa người nàng ôm vào trong ngực, hung hăng hôn xuống! “...Đừng...” Tần Mộc Ngữ giãy dụa, muốn tránh đôi môi đang trằn trọc bá đạo trên môi nàng, lại bị cánh tay rắn chắc của hắn vây lại trong ngực và chiếc ghế không thể động đậy, nàng bực dọc thét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt liền tức khắc trào ra.

Hàm răng của nàng bị cạy mở, bàn tay hắn mặc sức vuốt ve cái cổ trắng như tuyết của nàng, điều chỉnh góc độ hôn môi nàng, tay kia siết chặt lấy nàng, gạt bỏ sức giãy dụa cùng tiếng kêu buồn bực của nàng, nếm hết hương vị của nàng.

Một hồi lâu sau, Thượng Quan Hạo cuối cùng cũng thỏa mãn, buông cánh môi của nàng ra, ồ ồ khẽ thở gấp.

“Phải không? Ngồi tù?” Đôi mắt như thạch hắc diệu lóe sáng lóng lánh, nhìn nàng chằm chằm, hơi thở như lửa nóng phun trên mặt nàng “Cô với tôi phải không? Tần Mộc Ngữ, tôi còn chưa tính toán với cô nhiều lắm, lúc nào thì đến phiên cô tính sổ với tôi vậy?!”

Tần Mộc Ngữ thở một ngụm lớn, cổ tay và vòng eo bị hắn nắm chặt đến đau nhức, nước mắt tuôn rơi, đau khổ thấp giọng gào thét: “Đồ khốn, không được đối với tôi như vậy, tôi căn bản không phải chịu sự trả thù của anh, không phải là tôi!!”

Nước mắt theo khuôn mặt tái nhợt chảy xuống, khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy thương xót.

“Không phải cô, chẳng lẽ là Tần Cẩn Lan sao?!” Thượng Quan Hạo bất mãn vì lần nào nàng cũng đều phủ nhận, đôi mắt đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng.

Tần Mộc Ngữ cắn môi, cố nhịn nỗi oán hận cùng nhục nhã, ra sức kìm lại!

“Anh buông tôi ra...” Thanh âm nghẹn ngào nàng cúi đầu nói, nỗi đau tưởng như không chịu được “Anh đừng lần nào cũng ức hiếp tôi, chỗ này là phòng bệnh của ba tôi! Anh tránh xa tôi một chút! Đừng khi dễ tôi nữa!”

Trái tim nàng đã đủ đau đớn, không thể chịu đựng nổi sự tàn phá của hắn nữa!

Đôi mắt thâm thúy của Thượng Quan Hạo ánh lên tia phức tạp, hắn cũng không thể hiểu tại sao khi nhìn thấy nàng đau lòng liền muốn xoa dịu nỗi đau cho nàng, nhưng cuối cùng lại trở thành cục diện thế này. Hắn nín thở, lực đạo trên người nàng cũng từ từ giảm dần, đổi lại ôm nàng vào trong ngực.

Cổ tay được buông ra, lại một mảng đỏ tươi, nàng hạ mi, chực muốn khóc.

“Nên thông minh một chút, tôi sẽ không bao giờ bắt nạt cô.” Thần sắc hắn lạnh lùng, cúi đầu nhìn nàng nói “Đừng một mặt thì giở trò mưu toan, một mặt lại điềm đạm đáng yêu, cô cho rằng gạt được ai nào?”

Đôi mắt của Tần Mộc Ngữ giương lên, nén khóc run giọng nói: “Nghĩ tôi giả tạo thì tránh xa tôi một chút, tôi cũng không cho phép anh lại gần tôi như thế này!”

Thượng Quan Hạo nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trở nên lạnh hơn.

“Cô thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Hắn trầm giọng nói, hai bàn tay to lớn nắm lấy tóc nàng, giọng khàn khàn “Tôi sẽ nhìn xem, cô không có Tần thị, cũng không có người giúp đỡ, cô làm sao có thể giữ lại được Tần gia!”

Da đầu như muốn xé rách, Tần Mộc Ngữ bị bất ngờ, ngửa đầu, đau đến nỗi nước mắt suýt rơi ra.

Nàng bình tĩnh hô hấp, nhìn vào khuôn mặt hắn, kiên định nói: “Anh chỉ cần cùng chị tôi trăm năm hòa hợp, không cần anh tới quản chuyện của tôi, ba tôi lại càng không cần! Anh xéo đi!” Thượng Quan Hạo bị ngạo khí quật cường của nàng dồn ép tới cực điểm.

“Tốt lắm...” Hắn nghiến răng nói lẩm bẩm “Tôi sẽ chống mắt lên chờ xem, các người có thể duy trì được cái quái gì!”

Nói xong hắn lạnh lùng buông nàng ra, nhìn nàng đau đớn mà ngã vào thành ghế, cánh tay mảnh khảnh chống đỡ cơ thể, trong ánh mắt vẫn như cũ không chịu khuất phục, lửa giận lấp đầy trong ngực Thượng Quan Hạo, sửa sang lại cổ lạnh lùng rời đi.

*************************************

Chiếc xe màu đen sang trọng có rèm che bên trong.

“Hạo...” Tần Cẩn Lan mắt chứa đầy nước mắt vui mừng, quấn lấy cánh tay hắn.

Thượng Quan Hạo đóng cửa xe, sắc mặt u ám, trong tâm trí vẫn là khuôn mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt nhưng lại rất quật cường, xem ra chỉ có lúc mạnh mẽ hôn nàng thì cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia mới không chọc giận hắn!

“Hạo, làm sao bây giờ...” Tần Cẩn Lan khóc nức nở, quấn chặt cánh tay hắn, trán dựa vào người hắn “Ba hận em, ngay cả Tiểu Ngữ cũng muốn đuổi em ra khỏi nhà sao, không có nơi nào thực sự phù hợp với em, em cũng không muốn về nhà!”

“Hạo, em với anh sống ở nơi đó có được không?” Cô ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt mông lung ngấn lệ “Chúng ta đã từng nói muốn sống cùng nhau ở cạnh biển, chỉ có hai ta, em cuối cùng đã có thể dọn ra ngoài ở, anh có chịu không?”

Thượng Quan Hạo ngồi im lặng rất lâu, tâm tư từ chỗ hành lang khi nãy chầm chậm quay về.

“Em muốn sống ở biệt thự cạnh biển?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

“Ừ.” Tần Cẩn Lan gật đầu, nín khóc mỉm cười, ngả người vào hắn “Anh có nhớ dự định chung sống của của chúng ta ở nơi đó không? Em muốn cùng sống với anh, tuy rằng còn mười ngày nữa mới kết hôn, nhưng em không thể chờ được, anh thế nào?”

Ngôi nhà ở cạnh biển.

Mí mắt Thượng Quan Hạo bỗng chốc nhảy lên một chút.

Đó là nơi hắn cùng Tần Mộc Ngữ lần đầu tiên phát sinh quan hệ.

“Được, anh mang em đi.” Tâm tư của hắn lại lần nữa bị hình ảnh cô gái thanh thuần kia quấy rầy, hắn cau mày, quyết tâm buộc đầu óc mình phải trống rỗng hoàn toàn, vỗ vỗ vào bả vai người phụ nữ đang dựa nửa người trong ngực hắn, khởi động xe.

Không sai, kia chính là ngôi nhà mới của hắn và Tần Cẩn Lan, ngoài cô gái của hắn ra, không ai có tư cách sống ở đó.

Tần Cẩn Lan nở nụ cười dịu dàng quyến rũ, càng thêm thân mật dựa sát vào trong lòng ngực hắn. Trong đầu cô lại hiện lên cái cảnh mới được đưa lên bản tin kia một lần nữa, từ khi đó luôn nhớ lại hình ảnh Tần Mộc Ngữ ở bên trong, nụ cười của cô trở nên chút lạnh lẹo, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục.

Hừ... Từ nay trở đi, ở nơi đó, cũng chỉ có thể chứa một người phụ nữ duy nhất là Tần Cẩn Lan cô.

Trong lòng Thượng Quan Hạo cũng vậy, chỉ có thể có một mình cô.

*************************************

Trong bệnh viện, Tần Mộc Ngữ nhìn tờ đơn trên bàn, có một chút nghi hoặc.

“Bác sĩ, thế này là làm sao vậy?” Nàng không rõ vì sao bác sĩ lại cầm những cái này đưa cho nàng xem.

“Khoản tiền... là như thế này, Tần tiểu thư.” Bác sĩ tháo mắt kính xuống, có chút khó khăn nói “Mọi thủ tục trong bệnh viện của Tần lão tiên sinh, hẳn là do cô phụ trách sao? Như này, các thủ tục hóa đơn, cô có thể giải quyết chúng được chứ?”

Tần Mộc Ngữ lúc này nghe mới hiểu ý tứ của ông ta là gì.

Hiện lên trong lòng nàng một chút sợ hãi, ngón tay nhỏ bé nắm chặt mép bàn, nhẹ giọng mở miệng nói: “Tần Gia chúng tôi đối với bệnh viện này không phải vẫn luôn tài trợ tài chính sao? Ba tôi mấy năm nay đều ở bệnh viện này, ông làm sao không rõ chứ?”

“Điểm ấy tôi biết.” Bác sĩ gật đầu, nói rõ nguyên nhân “Thế nhưng tài sản của Tần lão tiên sinh nghe bên truyền thông công bố đã bị chia nhỏ từ lâu, cô hẳn phải biết chứ, nguồn tài chính đưa tới là từ tài khoản của tiểu thư Tần Cẩn Lan.”

Tần Cẩn Lan.

Mí mắt của cô gái nhảy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên tái nhợt, con ngươi mắt giương lên nhìn ông: “Nói cách khác chị tôi nắm giữ toàn bộ chỗ này, nếu như cô ấy không mở miệng, cha tôi ở đây không được phẫu thuật phải không?”

“Tần tiểu thư, sự việc vốn dĩ không đến nỗi như vậy.” Bác sĩ sửa lời nàng, ánh mắt phía sau cặp mắt kính rất sắc bén “Sự thực là Tần Cẩn Lan đã hoàn toàn đóng băng tài khoản này, hai người không thể sử dụng được, trừ phi cô đi thỉnh cầu cô ấy mở lại tài khoản, hoặc có lẽ cô nên nghĩ sang một biện pháp nào khác.”

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ trắng bệch, ánh mắt tỏa ra một nỗi thê lương.

“Bác sĩ, tôi không nghe nhầm đúng không?” Thanh âm nàng có chút run rẩy “Ông có lầm không? Đó là chị tôi, người thân của tôi, người hiện tại ở trong phòng phẫu thuật kia là cha của chúng tôi! Chị ấy phải biết rõ là ông hôm nay phải nằm viện, ông nói chị ấy đóng băng tài khoản? Điều này làm sao có thể?!”

Nhìn thấy nàng có chút kích động, bác sĩ hạ mắt xuống, cũng có chút không kiên nhẫn.

“Tần tiểu thư, tôi nghĩ chuyện nhà các cô, theo tôi cũng không có vấn đề gì lắm, nếu cô còn có nghi vấn, trực tiếp đi hỏi chị cô, được không?” Tần thị bị thu mua, Tần gia suy tàn, giọng nói của vị bác sĩ cũng hoàn toàn mất đi sự kính trọng cùng nể sợ trước đây, lạnh lùng nói “Vậy trong hai ngày bắt tay vào giải quyết vấn đề thủ tục, bằng không, hẳn là cô phải biết biện pháp xử lý của bệnh viện.”

Thân ảnh mỏng manh của nàng cuối cùng cũng bật run nhè nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.