Khế Ước - Happy Lemon

Chương 1: Khởi sinh (Giới thiệu)



Trong một thế giới phép thuật, nơi mà sức mạnh con người trở thành thước đo cho địa vị xã hội, một thế giới của những phù thủy, tinh linh, ma quỷ, thần thánh,... một thế giới rực rỡ và phép màu nhưng lại mục nát và thối rữa từ cốt tủy. Bởi nhiều chủng loài chung sống với nhau như vậy ắt hẳn sẽ không tránh khỏi chiến tranh. Những cuộc chiến tranh dành lấy đất đai, quyền lực, kho báu, sức mạnh. Những cuộc chiến giữa sinh vật siêu nhiên với những con người tầm thường, những cuộc chiến của những kẻ cầm đầu khát máu. Lẽ vậy mà những kẻ được cho là yếu kém, được cho là vô dụng hay phản bội chủng tộc, phản bội đất nước đều bị người đời phỉ nhổ, đọa lạc đến địa ngục trần thế, sống như những con bướm bị họ tước đi đôi cánh xinh đẹp mà chỉ biết ngọ nguậy như loài sâu bọ thấp kém. Một thế giới tưởng trừng như mơ, như thần tiên trong chuyện cổ tích nhưng lại chứa đầy sự hỗn loạn. Trong thế giới ấy những kẻ đứng đầu với cái danh xưng là vua của một đất nước nghiễm nhiên là những người có sức mạnh toàn năng nhất, là những phù thủy bậc nhất hoặc có thể là những sinh vật với sức mạnh vô song. Cái danh xưng ấy ăn mòn vào tâm trí những người dân, khiến họ khao khát thèm muón sức mạnh đến nỗi bán đi cả nhân tính cho quỷ giữ.

Em sinh ra trong một thế giới như vậy, là một đóa hoa đẹp thuần khiết bị người đời lãng quên. Cuộc đời em vô tình kìm hãm vởi cái danh được tiên tri là " đứa trẻ được thần yêu thích " bởi thế họ khao khát sức mạnh của em đến mức điên dại. Nhưng em ơi, con người nào có biết đủ. Liệu em còn thứ gì họ chưa mổ xẻ cướp đi không vậy?

Thứ gọi là "sự ban phước của thân linh" kia đã biến em thành thứ gì thế này. Em chẳng phải người, chẳng phải thần, chẳng phải tiên, chẳng phải quỷ, em chẳng thể chết cũng chẳng thể sống. Em chỉ đơn giản tồn tại trong cái vỏ bọc họ xây dựng cho em. Có lẽ em sẽ là người hiểu rõ nhất đó là "sự ban phước" của thần linh thương hại cho sinh linh nhỏ bé này hay là "lời nguyền" từ cõi chết bao phủ lấy em bởi sự ghen tị của họ.

Liệu em còn nhịp đập không? em có thể khóc, có thể cười không? hay em đã chết từ đã lâu nhưng còn vương vấn cõi trần gian nên chỉ để lại phách mà hồn thì bay đi, hay em bị ép buộc phải được sống, họ đã bắt em sao? sao em không phản kháng? em cũng muốn được sống, được chết, được vui, được buồn. Vậy cớ sao cơ chứ?

À... phải rồi, vì cái danh xưng đấy sao? - "sự cứu rỗi của chốn phàm nhân". Em khao khát hoàn thành nghĩa vụ ấy đến vậy sao? em sống trong cái danh xưng ấy, trở thành thực thể vĩ đại mà họ khao khát mong muốn như vậy đến khi nào? 100 năm, 1000 năm hay cả triệu thế kỷ, sống trong lớp vỏ bọc hào nhoáng với những danh xưng, với những câu chuyện, những câu hát họ thêu dệt nên từ những sợi chỉ hư vô còn chẳng tồn tại. Những suy nghĩ thối nát ấy, sự mê tín, bất chấp bảo vệ niềm tin khờ dại vào thần linh của họ cũng bị những con người đó tẩy não em sao?Em cứu dỗi họ, em cưu mang tâm hồn lạc lối của họ, che trở họ dù cho có phải đánh đổi cả linh hồn thuần khiết ấy, hy sinh một kiếp sống để cứu những phàm nhân bé nhỏ kia. Thế nhưng ai sẽ là người cứu em đây? em là đứa trẻ được thần để mắt tới nhưng họ sẽ cứu em sao?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.