Khế Ước - Happy Lemon

Chương 15: Bữa ăn



...• Ở một miền đất xa xôi nào đó •...

- Ý ngươi là sao? nó vẫn chưa chết sao?

- Tôi đã thấy cô ấy đi cùng con quỷ đó thưa ngài...

- ... Cũng không đáng lo nếu nó đi cùng con quỷ kia, ta vẫn có cách đối phó với việc này... có lẽ cần một chút hy sinh ở đây.

Nói xong người bí ẩn kia vung tay bóp nát ngai vàng trước mặt bằng ma lực mạnh mẽ của mình trong cơn tức giận

- ... Ta nghĩ đày đọa nó như vậy sẽ khiến nó đau khổ đủ rồi nhưng nếu nó còn sống như vậy... có chi là chuyện tốt... có nhiều thời gian để giết mòn nó từ bên trong hơn. Theo dõi nó tiếp cho ta, đặc biệt chú ý tên kia, hắn tuyệt đối không được xem thường.

...• Quay lại chỗ của Ariana và Marcus •...

Sau khi đi xung quanh trung tâm của vương quốc, gặp gỡ những yêu tinh. Tất nhiên họ đều rất niềm nở trào đón những người mới đến như nàng. Sau một hồi hỏi han họ được người dân bản địa giúp đỡ và cho ở tạm một căn nhà cũng khá xa so với khu dân cư của họ, cũng vô tình hợp lý để người dân không phát giác ra tử khí của Marcus.

Họ tiến nào chỗ ở mới, căn nhà này có lẽ cũng lâu không ai sinh sống nên khắp nơi nên thiên nhiên cứ thế như hào trộn với ngôi nhà, có những rễ cây xuyên qua mọi ngóc ngách trong nhà. Trông khá cổ kính

- Nơi này bừa bộn thật đấy, xấu xí thật, có lẽ ta nên sắp xếp một chút.

Và với một cái búng ta của hắn, mọi đồ vật được ma lực sắp xếp ngăn nắp gọn gàng lên tủ, những bụi bẩn mạng nhện cũng tan đi, căn nhà giờ trông cũng sáng sủa hơn hắn.

- Ngươi cũng đừng động vào đám rễ cây kia nhiều, chúng hầu như đều có sự sống nên cũng có thể coi là một sinh vật có cảm xúc. Ta cũng đã tạo ra một giào cản vô hình xung quanh đây rồi, trong không gian ấy sẽ không thể giác được tử khí của ta nên ở đây sẽ không ai phát hiện ra

Cây cũng có sự sống sống sao? đúng là một điều mới lạ với cô. Sau đó cô cũng đặt hắn xuống và hắn cũng từ từ biến trở lại hình dạng ban đầu của mình.

- Tầng hầm có một chỗ để chế tạo thảo dược và độc dược ngoài ra cũng có rất nhiều sách trong đó. Có lẽ ngươi sẽ thích

Nàng bỗng chột dạ

- Sao ngài biết tôi thích những thứ đó?

- Phư phư, vậy có lẽ đã ngươi đánh giá ta hơi thấp rồi. Ta biết nhiều thứ hơn ngươi tưởng nhiều. Đâu phải tự nhiên mà ta được gọi là một con quỷ toàn năng đâu. Quá khứ, hiện tại và tương lai của ngươi ta đều có thể biết. Cả cơn đói trong bụng của ngươi nữa, phư phư, ngồi xuống đi, đi đường dài như vậy ngươi hẳn đã đói rồi. Ta sẽ vào bếp làm đồ ăn cho ngươi

Đói sao? nàng còn chẳng nhận ra nữa, chỉ làm thấy có chút khó chịu trong bụng. Nhưng vốn lúc trước, khi nàng còn khả năng hồi phục thì hầu như nàng không bận tâm mấy đến cảm giác khó chịu này bởi nàng cũng hầu như nàng không cần ăn cũng sống được. Trên quãng đường dài nàng đi với hắn, thấy hắn ném cho nàng một vài loại hoa quả thì ăn theo thôi, cũng chẳng bận tâm gì. Có lẽ về sau nàng cần quen dần với những thứ này, tập quay trở lại với lối sống của... một người bình thường?

Sau một hồi hắn quay lại với một tô súp. Nhưng... uh... trông nó không được ổn cho lắm, mùi cũng không thơm tho, và trông như còn vài sinh vật sống trong tô súp ấy.

- Uh... anh có chắc nó ăn được không đấy

- Thôi mà thứ này rất tốt cho mấy đám tiểu quỷ đấy, đừng coi thường tài nấu nướng của ta chứ. Nào ăn một miếng đi nào

Chẳng đợi nàng có đồng ý hay không hắn một tay múc một thìa và đút cho nàng

- Sao? thấy thế nào?

Trời ơi thật sự vị của nó tệ đến mức cảm giác ăn đất còn tốt hơn. Nàng cố nuốt trôi đi cái thứ kinh khủng ấy vào miệng, thật sự cảm giác thật tệ

- Biểu cảm đấy là sao chứ hả? nó đâu tệ đến thế đâu. Xừ, vị giác nhân loại các ngươi thật là, đầu bếp này đang bị tổn thương sâu sắc đấy

- Có lẽ hãy để tôi tự nấu... lúc còn ở trong cung điện tôi cũng học từ các người hầu của mình.

- Sao cũng được ta không bận tâm

Cũng biết sao giờ, hắn thật tình chưa chăm sóc cho nhân loại nào nên cũng chẳng mấy bận tâm mấy thứ này. Nàng đi vài bếp và tự làm tô súp cho mình.

- Con người các ngươi ăn mấy thứ như này sao? trông thật chẳng ra gì, món của ta trông ngon hơn rõ ràng.

- Có lẽ nó không hợp với tôi thôi. Mà ngài không ăn gì sao?

- Ăn thức ăn của con người cũng không sao nhưng ta không thể hấp thụ gì từ chúng và cũng không có hứng thú ăn chúng

- Vậy ngài sẽ ăn gì?

- Hmm... có lẽ là những linh hồn hoặc không thì là máu và thịt, động vật sống hay mấy thứ gì đó đại loại vậy, có lẽ giống đám ma cà rồng kia nhưng khẩu vị nhiều hơn chăng? phư phư, mà sao tự dưng lại hỏi về khẩu vị của ta vậy? cừu nhỏ này đang quan tâm đến ta sao~?

- Tội không có -~-''' chỉ muốn tìm hiểu thêm một chút về ngài thôi

Hắn khẽ chọc vào một bên má phồng lên vì ngậm thức ăn của nàng

- Phư phư~ trông cứ như con cá nóc xù gai vậy. Ngươi nghĩ sao cũng được, tìm hiểu về ta sao? còn cố gắng nhiều hơn đó cừu nhỏ.

Cá nóc xù gai sao? cái kiểu so sánh gì đây? Hắn cứ thế chỉ nhìn nàng ăn tô súp của mình cũng không thể không cảm thấy có chút đáng yêu, cảm giác như đang chăm con của mình nhỉ

- Ta tự hỏi ngươi sống cả nhiều kiếp người trong cái lâu đài cũ rích đấy mà chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn bao giờ sao? con người vỗn đâu thể cưỡng lại sự cám dỗ bởi trí tưởng tượng và sự tò mò đâu nhỉ?

Nàng bỗng khựng lại trước câu nói ấy một chút.

- Bỏ trốn sao... Phải, tôi đã từng nghĩ đến điều ấy rất nhiều rồi chứ, nhiều đến mức phát điên... Nhưng tôi đâu thể bỏ mặc thần dân của mình mà, cha mẹ và mọi người đã kỳ vọng rất nhiều vào tôi, tôi sẽ không để mọi người thất vọng đâu

- Phư phư ta hiểu rồi...

..." Cửu nhỏ à ngươi nói dối tệ thật đấy"...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.