Khế Ước - Happy Lemon

Chương 3: Liền lại



Rầm!

Một âm thanh lớn vang vọng khắp nơi như xé toạc sự yên tĩnh vốn có của nó. Nàng lúc này dường như đã mất cảm giác, xung quanh chỉ toàn hoa và cỏ. Phải, nàng đang nằm trên nền cỏ lạnh lẽo kia mà.

"Đau quá, rất đau"

Nàng thầm nghĩ trong đầu như vậy. Một cơn đau xé nát cả tâm can nàng, cảm giác như cả cơ thể vỡ vụn thành trăm mảnh, cảm giác như bị đâm bởi ngàn cây kiếm sắc lịm vào toàn bộ cơ thể vậy

Nhưng lạ thay, sao nàng còn nhận thức rõ ràng và cảm nhận được nỗi đau như từ cõi chết vậy? đáng lẽ, như trong những cuốn sách nàng đọc con người sẽ được đưa đến vùng đất khác, vậy sao nàng còn ở đây. Những tiếng lạch cạch vang lên như tiếng xương gãy đôi, nhưng không phải, những khớp xương nàng đang nối liền lại với nhau, vặn vẹo quay trở lại dáng vẻ ban đầu

Lúc này nàng cũng để ý bản thân xung quanh, vũng máu vương vãi trên nền cỏ ấy đang dần thu lại và hòa tan vào cơ thể nàng, đáng lẽ với độ cao như vậy nàng phải thịt nát xương tan mới phải, vậy mà những khớp xương lại đang nối liền lại? Chẳng mấy chốc nàng đã trở lại dáng vẻ ban đầu. Là may mắn sao? không thể nào, hay là phép màu? không.... Vương vấn những hoài nghi của bản thân nàng lấy một ngón tay chạm lên ngọn gai của những bông hồng cạnh đó. Nhấn thật mạnh xuống đến mức máu rỉ ra. Phải, nàng hoàn toàn cảm nhận được nó đau như thế nào, nhưng khi rút ra thì ngón tay nàng lại lập lức liền lại...

Lúc này nàng nhận ra có vẻ như sự ban phước còn trao cho nàng nhiều thứ hơn nàng tưởng tượng... có vẻ như nàng không thể chết nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn khi cận kề cái chết, một cảm giác chẳng bao giờ dễ chịu với bất kỳ ai, sự bất tử không hoàn hảo sao? Chẳng biết nó có giúp gì cho thần dân của nàng không nữa.

"Những nếu không thể chết? vậy khi già đi ta cũng không thể chết sao? mọi người thì sao..."

Những suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầu nàng, những viễn cảnh kinh khủng trong đầu nàng vụt hiện lên. nàng có chút sợ hãi trước tương lai ấy nhưng liền gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Làm gì có chuyện nực cười như thế chứ? Loài sinh vật duy nhất trên thế giới sống trường sinh bất lão cũng chỉ có những sinh vật siêu nhiên chứ không phải phàm nhân như nàng... dù có là được thần yêu thích thì chắc hẳn họ sẽ không nhẫn tâm để đứa trẻ ấy chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng trong tương lai đâu nhỉ. Nàng tự an ủi bản thân năng lực ấy có lẽ sẽ bị hao mòn theo thời gian mà thôi, nào trên trần thế này có cái gì gọi là vĩnh viễn

Nàng nhìn lại nền cỏ trước mặt, cái nơi nàng vừa ngã lên, nơi ấy đã mọc lên nhiều hoa và cỏ từ khi nào vậy? do máu của nàng sao? có vẻ như nàng cũng có thể ban phước lành cho những sinh vật khác ngay cả những thứ vô tri vô giác sao?. Dư âm đau đớn từ cú ngã ấy vẫn còn âm ỉ trong nàng. Lúc đó nàng cảm thấy như mình đang đứng giữa danh giới cõi chết và sự sống, hai bên như đang gào thét kéo lấy nàng, xé toạc tâm hồn nàng ra làm đôi. Cảm giác thật khó miêu tả về nỗi đau ấy.

- Là cảm giác khi con người cận kề cái chết sao? họ luôn phải chịu sự đau đớn vậy sao?

Lạc lối trong dòng suy nghĩ, bỗng nàng bị cắt ngang bởi tiếng của một người hầu

- Công chúa! tìm được nàng rồi, sao nàng lại ở đây vậy? và váy nàng sao lại nhem nhuốc vậy. Công chúa à người đâu còn bé bỏng để nghịch hoa và cỏ đâu nữa chứ

Người hầu ấy ân cần đỡ nàng đứng, lên phủi những ngọn cỏ còn dính trên váy nàng và hỏi xem công chúa đã làm gì ở đây

- ... Có lẽ ta vừa tìm hiểu ra nhiều thứ mới lạ




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.