Khế Ước - Happy Lemon

Chương 4: Lẽ phải



Thời gian cứ thế trôi qua một cách yên bình. Người dân sống hạnh phúc cho sự che trở. Nhưng có lẽ điều nàng sợ nhất đã đến, nàng thật sự không thể chết đi. Phải đau đơn chứng kiến gia đình hoàng tộc mình rời đi, từ cha, từ người dân và cả chính người mẹ thân yêu cũng đều tàn nhẫn bắt đứa trẻ ấy chứng kiến toàn bộ sự ra đi của họ, sự tàn nhẫn của thời gian và cứ thế truyền ngôi lại cho những kế niệm đời con cháu. Nàng vốn dĩ hiểu rõ sự vận hành của thời gian, con người ai cũng sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn. Nhưng nàng không đủ sẵn sàng để tiếp nhận được điều đó nhưng cũng không đủ khả năng để thay đổi nguyên lí của thế giới nên buộc phải chấp nhận sự đau đớn trong phước lành ấy, bất tử có lẽ không phải là một món quà tốt lành.

Trải qua nhiều đời vua của đất nước, nàng vẫn giữ vững danh xưng "sự cứu rỗi cùa chốn phàm nhân", vẫn giúp đỡ họ nhiều đời nay

Bao nhiêu năm rồi nhỉ, chắc giờ cũng 300 tuổi rồi, nàng không nhớ nữa, thế giới cũng thay đổi nhiều rồi. Những khát vọng được ra thế giới bên ngoài kia nàng đã cất giữ nó bao lâu rồi cũng không nhớ, nàng chẳng khao khát được khám phá nữa, chỉ muốn hoành thành tốt mục đích nàng sinh ra, vẫn miệt mài giúp đỡ cứu chữa thần dân của mình

Lâu dần nó trở thành thói quen là một lẽ phải, một mặc định luôn tồn tại trong những con người ấy, họ khao khát hơn, tham lam hơn, mong muốn nhiều thứ hơn từ nàng, họ chẳng bao giờ là biết đủ. Ấy vậy nàng cũng chẳng từ chối hay suy nghĩ gì mà giúp cho họ, nàng sinh ra với ý nghĩa đó mà?

Họ muốn máu của nàng để họ làm thảo dược bởi nó có sức chữa trị rất cao và đem lại sự phát triển cho mùa màng, họ muốn tóc của nàng, họ muốn da của nàng, họ muốn tất thảy mọi thứ của nàng bởi nàng chẳng khác nào như một món đồ quý báu có giá trị ở mọi mặt. Nàng cho họ những gì họ muốn, vì nó giúp được họ, chịu đau khi bị rút máu từng ngày, khi bị tàn nhẫn cắt đi mái tóc dài kiêu hãnh của nàng. Nàng chẳng dám đi đâu hoặc nếu có ra ngoài thì cũng mặc áo choàng kín mít bởi họ cho rằng sự xinh đẹp của nàng sẽ mê muội đi mọi đàn ông trong vương quốc.

Từ những bước tường thành cao rộng ngăn cách thế giới bên ngoài, giờ đã trở thành 4 bức tường lạnh lẽo xung quanh và chẳng mấy chốc sẽ chỉ thu gọn trong những xiềng xích quấn quanh cổ và chân. Bởi họ cho rằng như vậy mới bảo vệ được sự thuần khiết của nàng, bảo vệ được phước lành để bất kỳ ai cũng không thể vấy bẩn. Nàng cũng nghe theo một cách mù quáng như vậy

Nàng còn chẳng nhớ lần cuối mình cười là khi nào, nàng cũng chẳng nhớ giờ là ngày hay đêm, là mùa xuân hay mùa thu, là ngày mưa hay ngày nắng. Chỉ thấy mỗi lần tỉnh giấc là lại có những người đến và đi, nhận sự phước lành của nàng và rời đi, rút máu từ nàng rồi vứt bỏ lại. Liệu họ còn nhớ khuân mặt nàng trông như nào không? nàng được họ ca tụng nhưng đến mặt họ còn chẳng nhớ, cũng chẳng biết.

Cứ thế thời gian trôi đi một cách vô định... con người đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn, phải nhiều hơn nữa. Khi sự tham lam của họ đạt đến đỉnh điểm...

Đức vua lúc bấy giờ kéo những xiềng xích trói buộc nàng đi đến một nơi nàng chẳng biết nữa, cũng chẳng muốn biết.

- Công chúa kính mến của tôi, có vẻ như sức mạnh của ngài không đủ để cứu thần dân của mình.Sắp có một cuộc thành trừng diễn ra và nếu không hành động thì đất nước ta sẽ sụp đổ. Thần cầu xin người, chỉ một lần thôi, hãy hy sinh vì nhân dân, chỉ có nàng mới đủ sức để làm được việc này mà thôi. Nàng sẽ không lạnh lùng nhẫn tâm nhìn những người dân vô tội chết đi đúng không?

Nàng chẳng biết nói gì cả,... đã lâu nàng chẳng được cất giọng, chẳng được lên tiếng nói ra nên hay là nàng đã quên mất cách nói rồi? Cứ vậy nàng đi theo vị vua kia đến một căn phòng tối mịt nơi ánh sáng duy nhất đến tự ngọn nến được đặt xung quanh một vòng tròn ma thuật

Nàng có lẽ đã nhận thấy phần nào ý nghĩa của vòng tròn ấy -




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.