Khế Ước Liên Thành: Hành Trình Chinh Phục Bảo Bối Của Giáo Sư

Chương 9: Bởi vì tôi thích em, không cam tâm nhìn em thích người khác



Tiểu Như vừa khóc vừa thu dọn hành lý. Cô biết, mình và Tiểu Khê là bạn thân, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cả hai chưa từng nói dối nhau điều gì. Nhưng lần này thì lại khác, Giang Tiểu Khê che giấu cái bí mật động trời đó với cô, rốt cuộc xem cô là gì chứ?

Mạch Tiểu Như thất vọng:

- Hức hức, tại sao lại như vậy kia chứ? Hức, tại sao Giang Tiểu Khê lại lừa mình?

Đúng lúc, Phong Dật Trình cũng bước vào, không một tiếng động, tiến đến phía sau xiết chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Tiểu Như, khiến cô nhất thời đứng chờ chồng.

Đại thúc trưởng thành về ngoại hình, tố chất, dáng dấp đều khỏe mạnh hơn cô rất nhiều phần, Tiểu Như chỉ mới bị anh ôm một chút đã hô hấp rất khó khăn. Toàn thân cô đau nhức, chống chả lại anh không dễ dàng. Hồi lâu vùng vẫy bất thành, Mạch Tiểu Như kinh hãi hô:

- Đồ biến thái, anh mau thả tôi ra!

Ở trường, cô tuy ghét anh nhưng vẫn tôn trọng anh mà gọi là giáo sư, ngược lại, anh cũng rất biết điều. Nhưng mà ở đây là nhà anh, cô là người anh thích, anh không thể kiểm soát được.

Hai tay anh xiết chặt Tiểu Như hơn, đem cô áp sát vào hạ thân đang nóng lên của mình, lúc này, khuôn mặt anh tuấn của Phong Dật Trình cũng đã chủ động rà soát trên vùng cổ mịn màng, không tì vết của Tiểu Như.

Anh cười nói:

- Tiểu Như, hôm nay tôi thách em rời khỏi đây nửa bước!

Nên nói, nếu như em không muốn tôi chiếm đoạt em tại đây, thì cứ việc bỏ đi!

***

Dưới đại sảnh, Tiểu Khê sốt ruột không ngừng đi qua đi lại khiến Diên Hạ khá đau đầu, nhóc tì rốt cuộc cũng hô to:

- Chị họ, chị bình tĩnh một chút có được không? Em tin anh họ sẽ giữ được tỷ ấy mà!

Bình tĩnh? Kêu cô bình tĩnh sao? Giờ thì cô cũng đã hiểu được cảm giác lúc nãy khi cô bảo Tiểu Như bình tĩnh rồi. Bình tĩnh được, cô sẽ đi bằng đầu.

***

- Thả ra, Phong Dật Trình, anh rốt cuộc muốn làm gì tôi vậy? Mau, thả ra! Thả tôi ra có nghe không?

Cô bị anh đè xuống giường, hạ thân nóng rực áp vào cơ thể cô, căn bản sức lực của cô mà nói đối với Phong Dật Trình thì cũng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại, cô càng giẫy giụa anh càng giữ chặt hơn.

- Phong Dật Trình, thả ra!

Mạch Tiểu Như tiếp tục hét, hét đến cổ họng chẳng còn hơi, phòng này là loại phòng cách âm, dù cô có hét đến chết cũng vô vọng. Xem ra, cô bị Giang Tiểu Khê bán đứng rồi!

- Đau quá, Phong Dật Trình, buông ra!

Cô dùng tay đẩy anh rời khỏi mình, ngược lại, cô không ngờ chính cô đã tự đào hố để tự chôn. Phong Dật Trình bị khước từ, anh bực tức:

- Mạch Tiểu Như, em tốt nhất im cho tôi!

Cô kinh sợ, không nói thêm lời nào, tư thế kẻ trên người dưới vẫn giữ nguyên.

Phong Dật Trình nén giận, anh ôn nhu dùng tay nâng nhẹ cằm cô lên, áp sát gần môi mình.

Mạch Tiểu Như hoảng sợ, cô đưa tay nắm chặt cánh tay anh, đầu liên tục lắc lắc:

- G-Giáo sư, đ-đừng...

Anh gầm gừ:

- Em còn biết tôi là giáo sư của em sao? Vậy tại sao lại bướng bỉnh chống đối tôi như vậy?

Ở trường đã vậy, ngay trên giường cũng vậy sao? Anh thì có điểm nào không tốt chứ?

Cô kinh sợ, khóc nấc lên, anh nhìn thấy lại đau lòng.

- Tôi biết em ghét tôi, vì tôi mà em không đến được với Dương Ngạn Thần. Nhưng mà em có từng nghĩ qua, tại sao tôi lại làm vậy không?

Mạch Tiểu Như lại lắc đầu, nước mắt cứ trào ra.

- Bởi vì tôi thích em, tôi không cam tâm nhìn em thích người khác. Tại sao vậy? Tại sao em lại căm thù tôi?

Đầu óc cô chao đảo, không đúng, cô đã nghe nhầm rồi. Phong Dật Trình không phải nói thích cô.

***

- Làm sao đây? Chị nên làm sao đây Diên Hạ? Rốt cuộc chị nên giải quyết chuyện này thế nào đây?

Trong đầu Giang Tiểu Khê hỗn độn, cô không biết mình nên làm gì trong lúc này. Tính cách của anh cô manh động, ngược lại, Mạch Tiểu Như là kẻ khá cứng đầu. Cả hai rốt cuộc đang nói chuyện gì? Liệu rằng anh có thuyết phục được Mạch Tiểu Như ở lại không?

Giang Tiểu Khê đầu đất, cô đúng là ngốc hết thuốc chữa mà!

Diên Hạ khó xử, nhóc tì bình thường rất gan lì, muốn nói gì là nói, muốn làm gì là làm. Nhưng mà chỉ riêng chuyện của Phong Dật Trình, có ai cho vàng nhóc cũng sẽ không dám chen chân vào.

Tuy nhiên, nhóc con này lại không thể chịu được khi nhìn chị họ mình buồn rầu.

Trong tích tắc, Diên Hạ đứng nhanh dậy, đi đến chỗ Tiểu Khê.

- Chị họ, để em lên đó xem tình hình. Chị ở đây không được suy diễn lung tung có được không?

Được không?

Giang Tiểu Khê do dự:

- Nhưng mà...

- Chị đừng xem thường em, anh họ sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến em đâu. Chị ở yên đây, em đi trước!

Nhóc tì nói xong là đi một mạch lên trên lầu...

Phòng Tiểu Như không khóa, Diên Hạ vừa mới đẩy cửa vào đã kinh hãi trợn to con ngươi lên.

Nhóc tì nhìn thấy gì?

Trước mắt nhóc là gì? Tại sao lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.