Khế Ước Phò Mã

Chương 142



142. Giải vây

Cố Vân Cảnh vuốt ve mép chén trà và vô tội lại bất lực nhìn Tiêu Mộ Tuyết.

Hoàng Hậu thấy lạ, hỏi: "Phò mã, bản cung nói không đúng?"

Tất nhiên! Vì nàng là con gái mà bâ y giờ bị cho rằng "không được"... Ai gặp tình huống này cũng không thoải mái thôi. Cố Vân Cảnh không thể nào giải thích, chỉ có thể xấu hổ cười đáp lại:

"Không có, mẫu hậu nói rất đúng."

Trong lòng rõ ràng không vui nhưng vẫn phải nói lời trái lương tâm - giờ khắc này, Tiêu Mộ Tuyết rất yêu thương Phò mã của nàng.

Hoàng Hậu gật đầu, quan sát tỉ mỉ Cố Vân Cảnh một phen, hỏi tiếp:

"Khí sắc con trông không được tốt lắm?"

Cố Vân Cảnh thành thật trả lời: "Vâng. Gần đây tra án bôn ba mệt nhọc, khó tránh khỏi sẽ có mệt mỏi."

"Thế thì chờ một chút để Thái y xem mạch, rồi mở mấy phương thuốc bổ cho con." Hoàng Hậu ngữ trọng tâm trường nói, "Thân thể là tài sản của mình, mặc kệ như thế nào cũng phải yêu quý cẩn thận."

Nghe tới mấy chữ Thái y xem mạch, Cố Vân Cảnh căng thẳng, vội vàng nói:

"Mẫu hậu, thật không cần. Sư phụ con mỗi ngày đều điều dưỡng cho con."

Nàng cảm thấy những lời này còn chưa đủ thuyết phục, lại bổ sung: "Ngài cũng biết, thuốc bổ không thể tùy tiện dùng a. Hiện tại nhi thần đang dùng thuốc của sư phụ đặc chế, nếu như lại dùng thuốc của Thái y khó tránh khỏi sẽ tương khắc, có tổn hại rất lớn tới cơ thể."

Hoàng Hậu cảm thấy đoạn văn này rất quen thuộc... Trong thoáng chốc, bà nhớ tới ba bốn tháng trước Tiêu Mộ Tuyết cũng từng nói y như thế. Bà nhíu đôi mi thanh tú, "Thượng Quan tiên sinh đã điều dưỡng bốn tháng nay, nhưng sao bản cung cảm thấy con cũng không có gì cải thiện? Bởi vậy bản cung đã mời một vị Thái y tới chuyên môn trị liệu về bệnh này cho con. Vị Thái y này vốn đã cáo lão hồi hương, bản cung đã phải phí hết sức mới mời được hắn. Hắn rất có tiếng trong trị liệu về phương diện này."

Cố Vân Cảnh cảm thấy Hoàng Hậu vì vấn đề dòng dõi của nàng mà thật sự dốc cạn tấm lòng, nhưng nàng không hề thấy một chút xíu vui mừng nào... Cố Vân Cảnh chỉ có thể tiếp tục xin Tiêu Mộ Tuyết giúp đỡ.

Cố Vân Cảnh buông chén, vươn tay dưới mặt bàn giật nhẹ áo Tiêu Mộ Tuyết.

Tiêu Mộ Tuyết tất nhiên là biết chỗ dụng ý của Phò mã. Nàng hớn hở bắt đầu làm thuyết khách, tận lực cố gắng thuyết phục Hoàng Hậu:

"Mẫu hậu, ngài không tin y thuật của Thượng Quan tiền bối? Ông ấy nói Phò mã thân thể nội tình yếu, điều dưỡng tiến hành theo chất lượng. Nếu dùng quá nhiều bổ ngược lại phản tác dụng."

Hoàng Hậu: "Nhưng đã ba bốn tháng trôi qua, thời gian đủ lâu. Không phải mẫu hậu không tin y thuật của ông ta, nhưng tục ngữ nói thuật nghiệp hữu chuyên công (mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng), vạn nhất ông ta không am hiểu phương diện trị liệu sinh dục thì làm sao?"

Tiêu Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, cười: "Thời gian ba bốn tháng thật ra rất ngắn ạ. Thượng Quan tiền bối nói, Phò mã ít nhất phải điều dưỡng ba bốn năm cơ. Bây giờ tụi con còn trẻ, cũng không khao khát dòng dõi như vậy. Trái lại con chỉ thích ở cùng Phò mã, có thêm trẻ em ngược lại không quen."

Lúc này, An Vương Phi cũng giúp: "Mẫu hậu, Tuyết Nhi đã nói như vậy, ngài tôn trọng ý kiến của nàng đi."

Hoàng Hậu lắc đầu, bất đắc dĩ: "Ôi, bản cung già rồi, nhìn không ra những người trẻ tuổi các ngươi nghĩ gì."

Nhìn thấy Hoàng Hậu thỏa hiệp, Cố Vân Cảnh mỉm cười nhìn Tiêu Mộ Tuyết như chúc mừng nho nhỏ thắng lợi với nhau.

An Vương Phi nhìn bụng gồ lên, ý cười hiền hòa hiện trên gương mặt xinh đẹp, đó là sự vui sướng của người mẹ. An Vương Phi hỏi Cố Vân Cảnh:

"Gần đây ta luôn chọn tên cho đứa bé, nhưng chọn tới chọn lui đều thấy không hài lòng. Phò mã tài trí vô song, hay là chọn giúp ta một cái tên đi."

"Hoàng tẩu." Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc, "Thai nhi mới bốn tháng, sao gấp đặt tên vậy?"

"Con không biết." Hoàng Hậu nhấp trà, giải thích, "Mỗi một người phụ nữ khi làm mẹ, tâm tình luôn luôn kích động vô cùng. Luôn luôn muốn chia sẻ mọi thứ tốt nhất cho con của mình. Tỉ như may quần áo, đặt tên, đều làm từ rất sớm. Lúc trước mẫu hậu khi mới mang thai cũng đã đặt hẳn mười cái tên."

Tiêu Mộ Tuyết không có mang thai, không cách nào trải nghiệm cảm giác này. Nhưng nhìn cử chỉ đủ loại nhu tình của An Vương Phi, nàng cũng bị lây nhiễm, mặt mày cũng toát lên vẻ ôn nhu, "Nếu vậy, Phò mã đặt tên đi."

Cố Vân Cảnh: "Nhưng còn chưa biết là nam hay nữ?"

"Không sao." An Vương Phi nói, "Nam hay nữ đều đặt một tên."

Cố Vân Cảnh cụp mắt, nghiêm túc suy tư vấn đề có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với An Vương Phi. Trong đầu nàng nhanh chóng lóe lên nội dung các loại điển tịch. Nàng muốn từ trong các điển tịch tìm ra mấy chữ tinh xảo mà có nội hàm.

Ba người còn lại thấy Phò mã trầm tư suy nghĩ, không quấy rầy, thế là miễn đi chuyện phiếm.

Cố Vân Cảnh một mực tái diễn hai động tác là gật đầu và lắc đầu. Mỗi khi nghĩ đến một cái tên không tệ, mắt nàng tỏa sáng, nhưng qua giây lát lại cảm thấy không quá thích hợp, thế là mắt lại phai nhạt, nghĩa là bác bỏ. Động tác ấy kéo dài thật lâu, biểu lộ rối rắm cũng kéo dài thật lâu. Cuối cùng, hàng mày rốt cục hiện ra tiếu dung:

"Nếu là con gái thì gọi Tiêu Sướng, con trai thì gọi Tiêu Hoằng. Sướng, ngụ ý mỗi ngày vui vẻ khoái hoạt. Vì con gái không cần nghĩ nhiều, hạnh phúc an khang mà sống là đủ. Hoằng là lớn. Tiểu điện hạ nếu đã là con trai, dĩ nhiên phải giống An Vương, gánh vác gia quốc thiên hạ. Hi vọng hắn về sau có thể tạo thành sự nghiệp bất hủ."

An Vương Phi tinh tế thưởng thức hàm nghĩa hai chữnày, cười nói: "Tên rất hay, cảm ơn Phò mã cát ngôn." Dứt lời, vuốt ve bụng mình và cười.

An Vương xử lý xong công vụ, đi cùng nhóm tỳ nữ vào Ngự Hoa Viên, nghe được tiếng cười của An Vương Phi, hắn cũng vui vẻ theo:

"Trong thâm cung này hiếm khi được nhìn thấy hình ảnh ấm áp như thế. Đã lâu bản vương không thấy Vương phi thoải mái như vậy. Quả nhiên nên để Tuyết Nhi đến bồi nàng."

Tiêu Trạm ngồi xuống, cùng mọi người bàn luận một hồi. Ngày dần tàn, tán gẫu cũng xong, Tiêu Mộ Tuyết, Cố Vân Cảnh dùng bữa tối ở trong cung.

Sau bữa tối, Cố Vân Cảnh không vội vã về Hầu Phủ, mà đi theo Tiêu Trạm vào Ngự Thư Phòng.

Tiêu Trạm chỉ vào bản đồ treo trên vách, nói:

"Ngày mai đại quân sẽ xuất phát. Ta làm theo Phò mã, tăng thêm hai đường vận chuyển là Điền Tây và Mân Đông. Tướng lĩnh phụ trách hai hướng này lần lượt là Đào Sách và Hàn Tuấn. Còn La Động thì phụ trách Hoán Bắc."

"Chúng ta có bao nhiêu binh sĩ?" Cố Vân Cảnh chăm chú nhìn, hỏi.

"Hai vạn đại quân tiên phong. Vận lương hơn một vạn, cho ba hướng. Nói cách khác, mỗi hướng có ba ngàn năm trăm binh sĩ. Nhưng Phò mã, ba mươi vạn thạch lương thảo mà chỉ có hơn một vạn năm ngàn binh áp giải, có bị nhìn ra sơ hở gì không?"

"Không sao." Cố Vân Cảnh nói, "Ngày mai, ngài chỉ cần truyền tin giả cho La Động là được. Mặc dù chúng ta đã biết hắn là người của Tần Nhiếp, nhưng đại quân sau khi xuất chinh sẽ không có còn thời gian cho hắn có cơ hội truyền tin thật cho Tần Nhiếp. Một khi tin giả đã được truyền đến Tiêu Tông, nếu bọn họ có dị tâm, tất sẽ động tay chân. Đến lúc đó, chúng ta tới bắt rùa trong hũ là được."

Đàm nghị xong, Cố Vân Cảnh - Tiêu Mộ Tuyết dắt tay rời hoàng cung.

Trăng thanh sáng soi. Gió đêm thổi hiu hiu. Nhưng trên lưng ngựa, tâm tình Cố Vân Cảnh không vui. Nàng thở dài nói:

"Hôm nay nếu không phải nàng nhanh trí, thân phận ta lộ tẩy rồi. Mẫu hậu đối với vấn đề dòng dõi thật đúng là chấp nhất."

Cố Vân Cảnh không biết nên cảm tạ hay oán trách Hoàng Hậu.

"Nói tới nói lui mẫu hậu cũng là vì tốt cho chúng ta. Chỉ là bà không biết tình huống, bởi vậy khó tránh khỏi sẽ nói ra một vài lời ngươi nghe không thích. Ta thay mẫu hậu xin lỗi." Tiêu Mộ Tuyết ôn nhu nói.

Cố Vân Cảnh cười: "Đồ ngốc, ta làm sao trách mẫu hậu?" Nụ cười lại trở nên cứng ngắc: "Chỉ là, trong lòng ta vẫn buồn... Nếu ta là đàn ông thật sự, chúng ta nhất định con cái thành đàn. Chung quy là lỗi của ta."

"Lỗi chỗ nào chứ? Có thể sống cùng ngươi, ta đã cảm thấy rất hạnh phúc. Con cái không quá quan trọng đâu."

Cố Vân Cảnh vòng tay ôm bụng Tiêu Mộ Tuyết, "Một năm không có động tĩnh, chúng ta có thể lấp liếm cho qua. Nhưng ba năm, năm năm không có động tĩnh, Hoàng Hậu khẳng định sẽ phát giác. Đến lúc đó sẽ rất khó nói."

"Ba năm hay năm năm khi đó An Vương ca ca đã quét sạch gian thần, ngồi vững giang sơn, chúng ta đã có thể thẳng thắn với mẫu hậu rồi." Tiêu Mộ Tuyết nói.

Cố Vân Cảnh có thể tưởng tượng đến tình huống lúc đó, tiếp lời: "Ta suy đoán mẫu hậu khi đó nhất định sẽ giận tím mặt. Con gái bà yêu nhất vậy mà gả cho một người con gái khác. Nói không chừng sẽ còn trị ta khi quân võng thượng!"

Tiêu Mộ Tuyết an ủi: "Sẽ không. Mẫu hậu là người khai sáng. Bà biết rồi nhiều nhất sẽ cảm thấy ngạc nhiên mà thôi. Nhìn chúng ta ân ái như vậy, tất nhiên sẽ không phản đối."

Cố Vân Cảnh ôm bụng Công chúa chặt hơn, "Chỉ mong như lời nàng lời nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.