Đào Sách tĩnh dưỡng sau hai ngày, trạng thái tinh thần tốt hơn trước rất nhiều. Không chỉ riêng bọn họ, các binh lính cũng giống nhau.
Tối hôm nay, trước khi quyết đấu với quân Tây Lương, quân đội bọn họ sẽ trải qua một trận chiến tàn khốc khác.
Sau khi La Động cho người mật báo, Vũ Văn Ngạn mang theo năm ngàn binh sĩ, chia làm hai đội: Bốn ngàn binh lính sẽ ở lại thủ ở bên ngoài. Còn lại một ngàn binh, tự hắn chỉ huy, bằng đường nhỏ mà vào, thừa dịp đêm đen đến cướp lương thảo.
Nhưng mà bọn họ đã tính nhầm rồi. Đào Sách đã biết trước ý đồ của La Động, lương thảo chân chính đã được đội khác phụ trách đi đường vòng. Cho nên khi Vũ Văn Ngạn mất công mất sức cướp được lương thảo, mở bao tải ra, không nhìn thì thôi, nhìn rồi chỉ có kinh hãi.
"Lương thực đây ư? Tại sao tất cả đều là đất đá, lá khô?"
Vũ Văn Ngạn tức giận nghiến răng nghiến lợi, rút kiếm đâm vào bao khác. Song, bao nào cũng giống nhau.
"Khốn kiếp! Dám trêu chọc bổn quốc quân! La Động! Tên khốn kiếp! La Động súc sinh đang ở đâu? Hắn chết ở đâu rồi? Gọi hắn lăn đến đây gặp ta!"
Vừa nói xong, chỉ thấy bên ngoài lều trại có vô số cây đuốc sáng lên. Ánh lửa chiếu sáng đêm đen, ánh lửa đỏ hồng hồng tương phản với tuyết trắng cũng có một phen phong cảnh.
"Ha ha ha ha! Kẻ thất phu, Vũ Văn Ngạn ngươi hiện tại biết bị lừa rồi phải không? Lương thảo chúng ta chở đi lâu rồi. Đây chỉ là dùng kế dẫn ngươi ra mà thôi!" Đào Sách lớn tiếng nói: "Nam Sở thất phu, còn không ra nhận lấy cái chết?"
Vũ Văn Ngạn một cước đạp bay toàn bộ bao tải. Lá khô, đất đá đổ ra đầy đất.
Vũ Văn Ngạn vốn không có văn hóa, một khi đã chửi thì phải khó nghe nhất. Hắn hiện tại mới được rõ ràng vì sao Tiêu Quốc không để ý mồ hôi thấm máu, đặt lương thực tại nơi thấp trũng như thế này. Tất cả đều là mưu kế!
Đào Sách ra lệnh: "Nếu bọn họ không chịu ngoan ngoãn đi ra, vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là hạ tiễn. Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bắn cung!"
Tình cảnh trước mắt cực kỳ nguy hiểm, Vũ Văn Ngạn biết mình chỉ có thể liều mạng trong trận này. Hắn lấy ra đạn tín hiệu, đốt lên và sai người ném ra ngoài.
"Rất đẹp. Chỉ là dùng sai chỗ rồi. Bốn ngàn binh ngươi bố trí ở ngoài đã bị chúng ta bắt. Ngươi bây giờ đừng nghĩ đến hoa cái gì chiêu. Ta cho ngươi hai con đường. Một là ngoan ngoãn đầu hàng. Hai là trở thành bia ngắm. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn quy thuận Tiêu Quốc, Đào Sách ta tuy không thể bảo đảm ngươi sẽ có vinh hoa phú quý, nhưng sống sót là nhất định ta làm được."
Lời này là có kỹ xảo, bởi vì hắn có thể để cho Vũ Văn Ngạn sống sót trong thiên lao Tiêu Quốc. Chỉ giam cầm thôi. Không lấy mạng.
Vũ Văn Ngạn khinh miệt. Đường đường là một Quốc quân, sao có thể để Đào Sách sỉ nhục?
"Giết! Các huynh đệ, xông lên! Lao ra, chúng ta còn con đường sống. Đầu hàng, chính là cái chết. Tiêu Quốc không thể nào buông tha cho chúng ta đâu!"
"Vâng, Quốc quân!"
Rồi Vũ Văn Ngạn dẫn quân lao ra ngoài.
Quân Nam Sở tuy dũng mãnh thiện chiến nhưng đang ở thế yếu, hoàn toàn bị bao vây, bốn bề thọ địch. Đào Sách ra lệnh, ngàn vạn mũi tên nhọn hoắc đồng loạt bắn ra. Quân lính Vũ Văn Ngạn tử thương vô số. Một ngàn người chỉ còn lại hơn trăm người. Và thứ chờ đợi Vũ Văn Ngạn không chỉ là ngàn vạn tập kích, cung tên bắn lén, mà còn là vòng vây bọn họ bất giác đi vào. Đào Sách quý trọng mỗi một phần binh lực, biết thổ phỉ Vũ Văn Ngạn rất biết đánh nhau cho nên sẽ không để binh lính đi mạo hiểm. Vì lẽ đó, quân Tiêu Quốc đã chuẩn bị trước mấy chục tấm võng lớn. Và võng xòe ra, hơn một trăm người còn lại toàn bộ rơi vào trong lưới.
Hàn Tuấn hướng về Đào Sách nở nụ cười: "Hay cho bắt ba ba trong rọ!"
"Nói bắt ba ba trong rọ vẫn là cất nhắc hắn. Tên lưu manh này còn không bằng vương bát! Nam Sở từng ngày từng ngày lớn mạnh vốn đã vô hình mang đến cho Tiêu Quốc áp lực thật lớn. Mà bọn chúng, thân làm chư hầu, không nghĩ tiến cống cho thượng quốc, không cúi đầu xưng thần, dám có lòng riêng, cấu kết gian thần, ác độc dồn quân đội Tiêu Quốc vào chết, quả thực đáng hận!"
"Dựa vào ngươi còn muốn đạt được Lục công chúa? Quả thực cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tội đáng muôn chết!"
Đào Sách liên tiếp quở trách Vũ Văn Ngạn, rồi không muốn lãng phí thời gian nữa, thẳng tay vung kiếm chém đầu Vũ Văn Ngạn.
Một đời kiêu hùng, nhân sinh Vũ Văn Ngạn cứ hạ màn kết thúc như vậy.
Đào Sách cầm đầu đẫm máu, cùng Thượng Quan Lan giục ngựa dẫn quân chạy tới địa bàn Nam Sở.
Đầu Vũ Văn Ngạn treo thật cao ở bên ngoài, binh sĩ Nam Sở hoàn toàn chấn động, phẫn nộ dị thường, muốn tử chiến một trận với quân Tiêu Quốc.
Bởi vì mất đi thống soái, quân Nam Sở tuy cường hãn nhưng hoàn toàn không có kỷ luật, chỉ bằng vào lỗ m,ãng làm sao chống đỡ được quân đội chính quy? Thượng Quan Lan còn dùng trận pháp, vây khốn quân Nam Sở rất nhanh.
Đào Sách lớn tiếng hỏi: "Các ngươi đầu hàng hay không đầu hàng? Vũ Văn Ngạn đã chết, Nam Sở các ngươi đã bại, khổ thân chống đối làm gì? Nếu các ngươi đầu hàng, Đào Sách ta thề với trời nhất định sẽ nhân từ đối xử với các ngươi!"
"Các ngươi sinh sống ở nơi lạnh lẽo xa xôi, chưa từng kiến thức Trung Nguyên chúng ta giàu có sung túc, chỉ cần các ngươi đồng ý quy hàng, ta sẽ thu xếp cho các ngươi gia nhập vào quân đội Tiêu Quốc, hưởng quân lương bổng lộc giống chúng ta."
"Cha mẹ, vợ con các ngươi, Tiêu Quốc ta hậu đãi giống nhau!"
"Nếu các ngươi ngu dốt, vậy chờ các ngươi chính là tử vong! Thế nào? Đều là nam tử hán đại trượng phu, mau mau dứt khoát đưa ra quyết định. Ta ghét nhất là người lề mề. Một trong hai con đường các ngươi mau chọn!"
Binh lính Nam Sở mặc dù đều là nam nhi nhiệt huyết, nhưng đặt trong tình huống trước mắt nhất định phải biết thức thời. Có người nhỏ giọng hỏi Đào Sách:
"Ngươi nói có thật không? Nếu đổi ý thì sao?"
"Ha ha ha ha, Đào Sách ta tốt xấu gì cũng là quý công tử trong triều, là đại trượng phu một lời nói ra, tứ mã nan truy, há đổi ý? Mà các ngươi không có óc suy nghĩ sao? Nếu muốn giết các ngươi, ta đã ra tay rồi, cần gì phí thêm thời gian chờ sau này? Ta chẳng qua kính trọng chút hán tử như các ngươi, muốn cho các ngươi lấy công chuộc tội, cho các ngươi một cơ hội chọn chủ lại một lần nữa."
"Thời gian của ta có hạn, ta cho các ngươi một nén nhang để suy nghĩ!"
Trước đại cục, Đào Sách lộ ra quyết đoán như thế làm Hàn Tuấn kính nể không thôi. Hắn tin chắc rằng Đào Sách trước đây chỉ là ngọc thô chưa mài dũa, chưa có cơ hội tỏa sáng, sau này nhất định là tướng soái tài năng.
"Đào Sách, ngươi thật sự rất giống tướng soái, từ nay về sau ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác rồi!"
Đào Sách lén kề tai Hàn Tuấn, lặng lẽ nói mấy câu: "Chờ đánh xong trận này, chúng ta đi tìm các tỷ muội uống hoa tửu cho thống khoái nha."
Hàn Tuấn: "......"
Người này đúng là không để cho ai khen ngợi.
Binh sĩ Nam Sở cũng không phải người ngu. Điều kiện tốt như vậy đặt ở trước mặt, không thể không chọn. Qua một nén nhang, đông đảo tướng sĩ cùng hô lên và quỳ xuống.
"Chúng ta đồng ý quy hàng Tiêu Quốc, từ đây nghe theo mệnh lệnh Hoàng đế Tiêu Quốc, tuyệt không hai lòng!"
"Tốt!" Đào Sách khí vũ hiên ngang nói: "Có điều, các ngươi dù sao cũng là người Nam Sở, ta không thể tin ngay trong chớp mắt được, có đúng không? Các ngươi thế nào cũng phải làm vài việc cho ta xem. Trước mắt, Tiêu Quốc ta đang giao chiến với Tây Lương, nếu các ngươi có thể đi tiền tuyến trợ giúp Tiêu Quốc tiêu diệt kẻ địch, như vậy ta sẽ tin tưởng các ngươi là thật lòng!" Đào Sách chắp tay: "Sau khi tiêu diệt Tây Lương, ta sẽ xin bệ hạ ban thưởng cho các ngươi! Vậy, các ngươi có nguyện ý nắm lấy cơ hội lấy công chuộc tội này?"
"Chúng ta đồng ý!" Binh sĩ Nam Sở hô to.
Bốn ngày sau, trời quang mây tạnh. Đào Sách gia tốc dẫn quân đến quân doanh Cố Uy.
Cố nguyên soái nghe được tin tốt, không để ý thương thế, tự mình ra ra nghênh đón.
Đào Sách đã lâu không gặp đại anh hùng ở trong lòng, nhìn thấy Cố Uy, viền mắt không khỏi ướt át.
"Cố bá..." Trước mặt đông đảo tướng sĩ phải chú ý quân kỷ, Đào Sách đổi giọng, chắp tay hành lễ: "Mạt tướng Đào Sách bái kiến đại soái!"
"Miễn lễ, mau đứng lên!"
Ngay sau đó, tất cả binh sĩ quỳ xuống: "Tham kiến nguyên soái!"
Cố Uy để mọi người đứng dậy. Ngoài việc chú ý Đào Sách, hắn còn chú ý tới Thượng Quan Lan.
"Thượng Quan tiền bối đường xa mà đến, Cố mỗ thất lễ, không thể từ xa tiếp đón."
Thượng Quan Lan rất không thích khách sáo, chỉ xua tay nói: "Hầu gia, hạnh ngộ hạnh ngộ." Nhìn sắc mặt Cố Uy gầy guộc, xám ngoét, mắt thụt sâu, Thượng Quan Lan chợt cảm thấy không tốt, nói khẽ với Cố Uy: "Hầu gia, lão hủ có mấy lời muốn nói riêng với ngươi."
"Được!"
Đào Sách tuy rất muốn tâm sự với Cố bá bá nhưng biết thân thể Cố Uy không được, Thượng Quan Lan đến đây là vì trị liệu cho ông ấy cho nên cũng không quấy rầy Cố Uy nữa.
Hai người Thượng Quan Lan; Cố Uy đi vào trong lều.
"Hầu gia, thân thể ngươi... Ôi, ngay cả ta cũng không biết có nắm chắc hay không... Trì hoãn quá lâu rồi."
Cố Uy bây giờ nhìn thấy viên quân đã tới, đã không còn tiếc nuối, thong dong bình tĩnh đối mặt với tử vong, điều duy nhất hắn không yên lòng chính là Cố Vân Cảnh.
"Không sao cả. Sinh tử có trời định. Chỉ cần có thể đánh bại Tây Lương, Cố Uy đời này không tiếc. Chỉ là, tiền bối, Vân Cảnh bây giờ ra sao?" Cố Uy nói.
"Lạc quan hơn hầu gia rất nhiều. Tuy ốm yếu nhưng có vợ con ta đang cẩn thận chăm sóc, không có gì đáng ngại." Thượng Quan Lan nói.
"Vân Cảnh cưới Lục công chúa làm vợ rồi phải không tiền bối? Bọn họ ở chung có tốt không? Bệ hạ có phải vì ta mà giận lây hắn không tiền bối? Triều cục vẫn còn ổn định phải không, tiền bối?" Cố Uy lại hỏi.
Thượng Quan Lan không muốn thảo luận triều sự nhưng trong lòng vô cùng kính nể Cố Uy. Một người thương thế đầy rẫy vậy mà không cân nhắc để ông trị liệu thương thế, mà là hỏi thăm triều chính. Thượng Quan Lan vẫn nhẫn nại tỉ mỉ nói cho Cố Uy tình hình triều đình. Chỉ là những gì nguy hiểm phát sinh với Cố Vân Cảnh, ông không nói.
Cố Uy nghe vậy vui mừng cười: "Đứa nhỏ này cũng thật là có phúc khí, cưới được Lục công chúa, một người vợ tốt như vậy. Triều định hiện tại có Tam hoàng tử chủ trì, ta tin hết thảy sẽ không có gì sai lầm."
"Hầu gia quan tâm quốc gia thiên hạ xong, nên quan tâm bản thân của mình đi. Mặc dù ta không thể cứu ngươi, nhưng ta có thể cho ngươi thuốc uống trì hoãn đau đớn."
"Làm phiền Thượng Quan tiền bối."
Quân đội Tiêu Quốc khổ sở kiên trì đóng tại Thạch Môn Quan sau khi nghênh đón viện quân sĩ khí tăng mạnh. Cố Uy vốn định dùng kế ly gián nhưng hiện tại không cần bởi vì hắn đã có đầy đủ tài nguyên đối chiến với Tây Lương. Tuy thân thể hắn không được, nhưng có Đào Sách và Thượng Quan Lan tọa trấn, Tiêu Quốc tất thắng.
Cố nguyên soái phát động mệnh lệnh để binh sĩ thừa thế xông lên chiến đấu. Một tháng sau, Tây Lương đầu hàng. Cuộc chiến kéo dài ba năm rốt cục hạ màn kết thúc.
Hoắc Kiêu bỏ mạng trong cuộc chiến. Tây Lương Vương tự vẫn.
Tin tức quân địch đại bại làm lòng người phấn khởi cỡ nào, nhưng Cố Uy cũng đã không xong. Vị nguyên soái nam chinh bắc chiến đã như đèn dùng hết giọt dầu cuối cùng.
Ngày thứ ba đại quân giành thắng lợi, Cố soái mỉm cười rời đi nhân thế. Trước lúc tạ thế, hắn lại viết một phong thư để Thượng Quan Lan về kinh chuyển giao cho Cố Vân Cảnh.
Thạch Môn Quan. Sao băng vẫn rơi. Binh sĩ đau xót bi thương nằm rạp khóc rống vì mất đi một vị Nguyên soái.
"Cố bá bá, Cố bá bá... Ta còn chưa kịp lĩnh giáo thương pháp với ngài mà?... Cố bá bá đi rồi, Vân Cảnh phải làm sao bây giờ? Mấy trăm ngàn binh sĩ Tiêu Quốc ta phải làm sao bây giờ?" Đào Sách khóc thành lệ nhân.
Ti Mã Quần cũng vạn phần bi thống: "Đại soái!"
Hàn Tuấn cũng khóc nức nở: "Cố nguyên soái..."
Thượng Quan Lan lặng lẽ đi ra lều trại, thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Cố Uy, lên đường bình an, sư muội của ta chờ ngươi ở thiên đường."
...
Đêm hai mươi bảy tháng mười hai, Thiên Hữu, năm 25. Tiêu Tông đảo chính, dẫn bộ hạ hơn ba vạn người bao vây tấn công hoàng cung.
"Giết!"
Đêm đó, tiếng sát phạt tràn ngập đô thành, Tiêu Tông tưởng rằng nắm chắc phần thắng, không ngờ nửa đường chém giết lại xuất hiện ở đâu vô số binh lính Ích vương, Tiêu Tông; Tần Nhiếp mưu phản thất bại, song song bị bắt.
Tiêu Trạm ở cửu long đài trên cao nhìn xuống tuyên bố: "Tiêu Tông, Tần Nhiếp mưu phản, theo luật đáng chém!" Hắn thương hại nhìn binh lính bị bao vây: "Các ngươi là con dân Tiêu Quốc ta, lựa chọn khởi binh là bởi vì gian nhân đầu độc, bản vương không đành lòng giết các ngươi, cho nên sẽ đày các ngươi đến nơi hoang vu khai khẩn điền viên."
Tin tức Tiêu Tông binh bại truyền đến Hoàng Phủ Vân; Đức tần cũng tay chân luống cuống bởi vì bọn họ không biết Tiêu Trạm lại có khả năng dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ phản quân trong một đêm.
"Vương gia, Tiêu Trạm có thể tra ra chúng ta hay không?"
Hoàng Phủ Vân cũng không nghĩ Tiêu Trạm sẽ thuận lợi như vậy: "Sẽ không. Người ta phái đi cực kỳ cẩn thận, không thể bị phát hiện hành tung. Nhưng vì tránh đầu sóng ngọn gió, ta nên tránh đi, miễn cho liên lụy các ngươi."
Hoàng Phủ Vân muốn thoát thân, nhưng hắn có khả năng bỏ chạy sao? Cố Vân Cảnh đã phái rất nhiều binh sĩ bao vây ngoài Khang Vương Phủ rồi. Hoàng Phủ Vân mới vừa đi ra khỏi cửa đã đụng Phò mã dẫn người đến.
Cố Vân Cảnh nhìn dáng người thon gầy đội đấu bồng, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Ngươi quấy nhiễu Hoàng Thành gió tanh mưa máu xong rồi còn muốn chạy?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta chỉ là thôn phu chế thuốc nơi sơn dã, Đức tần nương nương không khỏe, để ta đến đây chế thuốc cho mà thôi. Gió tanh mưa máu là gì? Đào tẩu là gì?"
"Mang hắn đi! Vào thiên lao từ từ giải thích với An vương."
"Khang vương Tiêu Liên cấu kết loạn đảng, niêm phong Khang Vương Phủ. Bắt Tiêu Liên và Đức tần, mang đi!"
"Chuyện gì đang xảy ra? Phò mã, chúng ta thành loạn đảng khi nào? Ngươi tính sai rồi phải không?"
Tiêu Liên quay đầu lại nhìn mẹ mình: "Mẫu phi, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Liên nhi... Mẫu phi bị oan!"
Ngày hai mươi tám tháng mười hai, khí trời sáng sủa, đô thành sau khi trải qua một đêm huyết vũ tinh phong lúc này nghênh đón mặt trời xán lạn.
Tam hoàng tử Tiêu Trạm dưới sự giúp đỡ của Cố Vân Cảnh, thuận lợi đăng cơ, sửa đổi quốc hiệu thành Nguyên Thuận. Tiêu Trạm đại xá thiên hạ, phổ biến chính sách mới.
Tiêu Trạm đi cùng Cố Vân Cảnh vào ngục, hỏi Đức tần: "Là ngươi độc hại mẫu hậu ta?"
"Điện hạ... Không, bệ hạ, thực sự oan uổng, nhất giới phụ nhân như ta không hề tham chính, làm sao sẽ hại Hoàng... Làm sao sẽ hại Thái hậu? Mong bệ hạ tra rõ, giải oan cho ta và Liên nhi." Đức tần nói.
Cố Vân Cảnh nở nụ cười: "Chuyện đến nước này, Đức tần nương nương còn không nhận tội cấu kết với tàn dư loạn đảng Vạn Xuân Lâu là Hoàng Phủ Vân, mưu hại Thái hậu!?"
"Không, ta chưa từng làm việc này."
"Ngươi chưa từng làm, nhưng vị tiên sinh Hoàng Phủ Vân bên cạnh ngươi từng làm."
Tiếp theo, Cố Vân Cảnh nói ra tất cả phân tích.
Khi không có chứng cứ, Đức tần có chết cũng không nhận tội: "Không, đây chỉ là ngươi suy đoán, ngươi không có chứng cứ."
"Ta chưa bao giờ oan uổng bất kỳ ai. Ta sẽ cho ngươi thấy chứng cứ!" Cố Vân Cảnh nói.
Hoàng Phủ Vân bị giam ở chỗ khác. Một vị phụ nhân từ từ đi vào. Người này không phải ai xa lạ, là Vũ Thanh U, vợ Thượng Quan Lan.
Hoàng Phủ Vân nhắm mắt, dù nghe được tiếng bước chân cũng không mở mắt ra.
Chỉ nghe Vũ Thanh U nói: "Hoàng Phủ Vân, không ngờ ngày chúng ta gặp lại là ở trong lao."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Hoàng Phủ Vân mở mắt, quay đầu nhìn Vũ Thanh U vẫn mỹ lệ như ngày nào: "Vũ... Sao ngươi đến đây?"
"Dù sao cũng từng là đồng môn, ta như thế nào không đến xem ngươi?"
"Ngươi đi đi!" Hoàng Phủ Vân tự xưng người thành công, không muốn để cho Vũ Thanh U nhìn thấy bộ dạng sa sút của mình như bây giờ.
"Ngươi không cần xua đuổi. Ta nói xong rõ ràng là đi." Vũ Thanh U nói: "Ta bây giờ cũng đã hiểu vì sao ngươi trăm phương ngàn kế bố trí tất cả rồi. Vì ngôi vị hoàng đế phải không? Thập lục vương gia?"
Hoàng Phủ Vân đang muốn phủ nhận, thấy Vũ Thanh U lấy ra ngọc trụy:
"Đây là thứ ngươi để lại Vong Ưu Cốc. Ta đã đưa cho bệ hạ nhìn xem. Hắn đã nhận ra đây là tín vật thuộc về Thập lục vương gia."
"Oan oan tương báo đến khi nào? Chuyện của quá khứ đã qua, ngươi cần gì phải chấp nhất không buông?"
Hoàng Phủ Vân thấy mình đã bị Vũ Thanh U nhận ra thân phận, cũng không phủ nhận nữa, coi thường nói: "Quá khứ đã qua? Phụ hoàng vốn là truyền ngôi cho ta, ta mới là chủ nhân thiên hạ này! Là Tiêu Quan dùng kế cướp đi ngôi vị hoàng đế của ta! Ngươi không đi chỉ trích Tiêu Quan, ngược lại còn tới đây chất vấn ta?"
"Ngôi vị hoàng đế quan trọng như vậy? Thập lục vương gia năm xưa phong thái trác tuyệt, cẩm y hoa phục thiếu niên vang danh Tiêu Quốc, không ngờ vì vật thế tục mà lạc lối tâm chí, quên đi bản tính, đến nỗi trở thành ma đầu giết người không chớp mắt... Ôi, đáng thương thay, đáng tiếc thay!"
Vũ Thanh U lấy ra một phong thư đưa cho Hoàng Phủ Vân: "Bệ hạ để ta giao cho ngươi. Ngươi xem đi rồi biết ngọn nguồn."
Hoàng Phủ Vân không phản đối tiếp nhận phong thư, mở ra xem rồi kinh hãi đến biến sắc.
"Không, không thể! Phụ hoàng sao có thể đối với ta như vậy? Không, không!" Hoàng Phủ Vân dường như phát điên.
Hóa ra Tiền thái tử đúng là mưu phản trước rồi mới bị Tiêu Quan dẫn quân lùng bắt. Tiêu Quan năm xưa không phải là người ngu ngốc, cũng rất thưởng thức tài hoa Thập lục đệ, muốn tha mạng cho. Là Tiên hoàng thật sự ra lệnh hắn giết Thập lục hoàng tử. Hoàng Phủ Vân và Khúc Phi Khanh có thể sống sót là do Tiêu Quan thủ hạ lưu tình, để cho chạy. Sau đó, việc này bị Tiên hoàng phát hiện, ông ta biết đứa con trai thứ mười sáu của mình tài hoa ra sao, lo lắng sau này sẽ tìm đến Tiêu Quan báo thù cho nên trước lúc lâm chung, viết một tờ huyết thư.
"Tiêu Quan, xin lỗi! Cho tới nay, là ta hiểu lầm ngươi!" Hoàng Phủ Vân cực kỳ đau đớn, ngã quỵ xuống, cảm giác như là bị vạn tiễn xuyên tim.
Trước khi rời đi, Vũ Thanh U nói: "Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."
"A! A!" Hoàng Phủ Vân cảm giác cả người đau đớn đến sắp nổ tung. "Chờ đã! Chủ Vạn Xuân Lâu, Khúc Phi Khanh là con gái nguyên phế Thái tử. Nàng là đồ đệ của ta, luôn bị ta sai khiến chống đối triều đình, hiện đang chiêu binh mãi mã ở Ích Châu. Ngươi giúp ta khuyên nàng."
Hoàng Phủ Vân xé y phục trên người, cắn ngón tay viết huyết thư.
"Đây, Vũ sư tỷ, ngươi đưa cái này cho nàng xem."
"... Ta có một thỉnh cầu. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta, ta chết chưa hết tội. Nhưng nàng là vô tội. Là ta lừa gạt nàng, truyền bá tư tưởng báo thù cho nàng từ nhỏ, mới gây ra nhiều việc sai trái như thế. Nàng rất thông minh... Hi vọng bệ hạ có thể khoan dung, cho nàng cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời."
Vũ Thanh U nội tâm thiện lương, mặc dù có đủ sự liên hệ tồi tệ với Hoàng Phủ Vân, nhưng khi nhìn thấy sư đệ của mình đáng thương như vậy, đột nhiên nhẹ dạ, gật đầu: "Được."
Hoàng Phủ Vân than thở khóc lóc, chủ động dâng đan dược trị liệu Đế - Hậu.
Sau khi Vũ Thanh U rời đi, Hoàng Phủ Vân tự đâm đầu vào tường.
"Vũ sư tỷ... Còn có một việc ta không nói cho ngươi... Ta... thật lòng yêu ngươi..."
Vũ Thanh U đời này cũng không thể nghe thấy lời này.
Vũ Thanh U đi ra thiên lao, nói lại chuyện Khúc Phi Khanh cho Cố Vân Cảnh. Cố Vân Cảnh thầm kêu không tốt. Vì tránh cho dân chúng Ích Châu bị tai bay vạ gió, nàng để Tiêu Miễn cầm huyết thư Hoàng Phủ Vân viết trước khi chết cố gắng càng nhanh càng tốt trở lại Ích Châu.
Khúc Phi Khanh không biết hoàng đô biến hóa long trời lở đất, vừa mới chuẩn bị gây ôn dịch, Ích vương tìm ra tung tích của nàng, đồng thời mang đến huyết thư làm cho nàng cực kỳ chấn động.
"Sư phụ!" Khúc Phi Khanh xem xong huyết thư, tâm hồn run bần bật, phủ phục dưới đất khóc nức nở. Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, bây giờ sư phụ cách nàng mà đi, lòng nàng như đao cắt.
"Tâm nguyện trước khi lâm chung của sư phụ ngươi là hi vọng ngươi sống sót." Tiêu Miễn nói.
Nhưng mà hắn vừa nói xong, Khúc Phi Khanh đã rút kiếm tự vẫn.
"Trời..." Ích vương thở dài. Sai người hậu táng cho Khúc Phi Khanh.
...
Nửa tháng sau, tin tức quân đội đại thắng truyền đến, Cố Vân Cảnh cực kỳ hưng phấn.
Một tháng sau, đại quân khải hoàn về triều, Đào Sách nâng linh cữu Cố Uy trở lại đô thành.
"Cha!" Cố Vân Cảnh nhìn thấy linh cữu Cố Uy, suýt nữa khóc đến chết, hôn mê đi.
Thượng Quan Lan phải gấp rút đỡ Cố Vân Cảnh, trị liệu ngay tức khắc cho nàng. Mạch tượng vô cùng hỗn loạn... Nhưng may mắn ông chạy về kịp lúc, vẫn còn có thể chữa trị.
Sau khi Cố Vân Cảnh tỉnh lại, Tiêu Mộ Tuyết vẫn luôn phải khuyên nhủ:
"Mỗi người đều sẽ phải chết. Có cái chết nặng như núi thái sơn; có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Và cái chết của cha là nặng như núi thái sơn. Vân Cảnh, ngươi không cần khổ sở, phải cố gắng bảo trọng thân thể, nhớ kỹ lời của cha."
"Ta biết rồi..." Cố Vân Cảnh yếu ớt nói: "Hi vọng cha mẹ có thể đoàn viên ở trên trời."
...
Tiêu Trạm bi thống không ngớt, lấy lễ Thân vương hậu táng Cố Uy, quần thần lễ bái.
...
Vợ chồng Tiêu Quan dùng đan dược Hoàng Phủ Vân đưa cho, rất nhanh đã tỉnh lại.
Tiêu Quan hiểu ra được rất nhiều, cũng nhìn thấu được rất nhiều, lòng mang hổ thẹn đối với những gì mình từng làm.
Lần đầu tiên hắn chủ động dắt tay Triệu thị, cười nói: "Là ta làm khổ mẹ con nàng trong thời gian qua. Trạm nhi tự có hùng tài đại lược riêng, đúng là ứng cử viên duy nhất, chúng ta sau này hãy vui vẻ nhìn xem con trai thống trị thiên hạ. Trẫm già rồi, hồ đồ rồi, không thích hợp làm Hoàng đế nữa. Sau này chỉ lo ôm cháu thôi."
...
Lại là một năm mùa xuân tháng ba, cây cỏ mọc đầy trong thành. Cố Vân Cảnh; Tiêu Mộ Tuyết dạo bước trong rừng trúc.
"Vân Cảnh, sau này ngươi muốn đi đâu du ngoạn, ta đi cùng ngươi."
"Tốt! Chúng ta sẽ đi khắp nơi trong chân trời này. Nửa đời trước bị các loại việc vụn vặt làm lỡ quá nhiều thời gian. Quãng đời còn lại rất ngắn, chúng ta sẽ chỉ hưởng thụ lạc thú nơi sơn dã."