Phò mã luôn ôn tồn lễ độ lần đầu tiên dùng ngữ khí ác liệt để nói chuyện như thế này, có thể thấy nàng hận Lữ Trọng bao nhiêu. Lần trước Lữ Trọng hãm hại Đào Sách, Cố Vân Cảnh cũng tức giận nhưng hận ý không có mãnh liệt như hiện tại? Vì lần này liên quan đến tính mạng công chúa điện hạ.
Nghĩ đến thân phận Lữ Trọng, Tiêu Mộ Tuyết lo lắng:
"Lữ Trọng là dòng độc đinh, một khi sa lưới Lữ Lâm sẽ không thờ ơ, tất yếu dốc toàn lực bảo hộ. Phụ hoàng thì tôn kính Lữ Lâm có thừa, chỉ e đến lúc đó tình cảm vướng bận mà không truy cứu Lữ Trọng."
"Không, Lữ Trọng nhất định phải chết!" Ngữ khí cùng ánh mắt Cố Vân Cảnh sắc như dao, "Kẻ điên như thế lưu lại một ngày chính là đại họa, về sau sẽ lại tiếp tục mưu hại chúng ta, đây là thứ nhất. Thứ hai: Lữ Trọng rất dễ bị lợi dụng, bất kể hắn đầu nhập vào Chiêu Vương hay Đoan Vương, tất cả đều là chướng ngại vật của An Vương trên đường đoạt đích."
"Lữ Lâm luôn một mực bảo trì trung lập, song, duy chỉ khi con trai hắn bị lợi dụng, bị uy hiếp, khó nói hắn sẽ không bị quản chế. Lữ Lâm là văn thần đứng đầu, uy vọng cực cao, Chiêu Vương hay Đoan Vương đoạt được đều như hổ thêm cánh."
"Vì vậy, về tư hay công, Lữ Trọng phải chết!"
Tiêu Mộ Tuyết suy tư, nói:
"Lữ Lâm bảo trì trung lập, nếu biết Lữ Trọng chết bởi chúng ta thì hắn cũng sẽ nhằm vào chúng ta thôi. Đến lúc đó, cả Tam hoàng huynh và Ninh Quốc Công đều đối địch với Lữ Lâm."
"Tục ngữ nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, không chừng vì chuyện này mà hắn chẳng cần suy nghĩ đầu nhập vào Đoan Vương hoặc Chiêu Vương, như vậy đều bất lợi cho Tam hoàng huynh."
"Điện hạ lo lắng chu toàn." Cố Vân Cảnh cười nói, đôi mắt trong suốt dần trở nên thâm thúy, "Chúng ta có thể mượn tay Chiêu Vương trừ bỏ Lữ Trọng. Sau lưng Chiêu Vương có Phiêu Kỵ Đại tướng quân Tần Nhiếp. Tần Nhiếp - Lữ Lâm hai hổ đánh nhau, tất có một bị thương."
Tiêu Mộ Tuyết nhìn thiếu niên đùa bỡn quyền mưu chi thuật đến vô cùng nhuần nhuyễn... Có phò mã tương trợ, Tiêu Trạm nhất định có thể ngự trị thiên hạ.
"Phò mã, ngươi vì Tam hoàng huynh mà phí tâm quá."
Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng cười, "Điện hạ có thể nhớ kỹ ta là được."
"Nhất định." Tiêu Mộ Tuyết nói, " không riêng gì ta, mà cả lê dân bách tính Tiêu Quốc đều sẽ. Tiêu Quốc hiện tại nhìn qua có vẻ rực rỡ nhưng kì thực kích lưu ám dũng. Ngoài có địch bang nhiễu loạn biên cảnh, trong có triều thần tranh đấu lẫn nhau."
"Phụ hoàng khoa trương, sinh hoạt xa hoa lãng phí. Trên làm dưới theo, toàn triều đều như thế này. Sự lãng phí này còn không chỉ ở triều đình, ngay cả quân đội cũng thế. Bằng không, mấy chục vạn trai tráng Tiêu Quốc làm sao để Tây Lương man di đánh cho liên tục bại lui?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Tuyết từ thanh lãnh dần dần chuyển thành xa xăm, nói:
"Tiêu Quốc rất cần một vị minh quân trị thế, ngoại bình loạn biên cảnh, nội trị an triều đình xã tắc. Ân trạch thiên hạ, tạo phúc thương sinh."
"Điện hạ nói rất đúng." Cố Vân Cảnh tán thán, "Chỉ có An Vương kế vị bách tính mới có thể có được một bầu trời trong sạch."
"Phò mã, ta muốn hỏi ngươi, ngươi làm thế nào mượn tay Chiêu Vương trị Lữ Trọng?"
"Sư phụ đã nghiên cứu được xuân tâm động - đặc biệt chuẩn bị cho Lữ Trọng."
"Đúng như điện hạ nói, Lữ Trọng có người cha quyền thế ngập trời. Dù hắn có xâm phạm nữ giới đi chăng nữa, Lữ Lâm chắc chắn không tiếc điều gì để che dấu." Cố Vân Cảnh nói, "Cho nên, chúng ta cần đầu tư vào đối tượng hắn xâm hại."
"Phò mã, ngươi nói rõ một chút được không?" Tiêu Mộ Tuyết có điều không hiểu, hỏi.
"Đối tượng là Chiêu vương phi." Cố Vân Cảnh cười, lộ hai lúm đồng tiền, "Giờ điện hạ hình dung được rồi chưa?"
"Lữ Trọng trúng thuốc, chúng ta an bài hắn đi xâm phạm Chiêu vương phi, như vậy có thể chọc giận Chiêu Vương cùng Lệ quý phi?"
"Đúng." Cố Vân Cảnh nói, "Đào Sách hôm đó chỉ là bất nhã với cung nữ đã bị nhốt vào tử lao. Nếu Lữ Trọng mạo phạm Chiêu vương phi, hậu quả này không cần nghĩ cũng biết nghiêm trọng cỡ nào."
Chiêu vương phi - Tiền thị xưa nay kiêu ngạo ngang ngược, ỷ vào danh tiếng Chiêu Vương và Lệ quý phi, không tôn trọng các vị Vương phi khác, thậm chí là nhục nhã chế giễu họ. Tựa như lần trước, cô ta trước mặt Tiêu Quan công nhiên hãm hại An vương phi, nếu không phải phò mã cơ trí, vợ chồng Tiêu Trạm ê là đã bị định tội. Bây giờ cô ta trở thành quân cờ của phò mã, Tiêu Mộ Tuyết không cảm thấy đáng thương chút nào. Ác nhân luôn có báo ứng.
"Coi như Lữ Trọng chết rồi, phụ hoàng lại có thể nào đặc xá Đào Sách?" Tiêu Mộ Tuyết lại hỏi.
"Điện hạ có biết vì sao Đào Sách thụ án nghiêm trọng như vậy không? Là do Lữ Lâm trợ giúp. Hắn một lòng muốn Đào Sách làm hình nhân thế mạng, cho nên mới đem tất cả lí do bại hoại luân lý đạo đức đến trước mặt hoàng thượng nói."
"Vậy, nếu con trai hắn mạo phạm Chiêu vương phi, hắn còn có mặt mũi nào nữa để nói trước mặt bệ hạ?" Cố Vân Cảnh khẽ nói, "Đến lúc đó, chúng ta ngả bài thân tình, biện hộ cho Đào Sách. Nàng còn nhớ bệ hạ còn thiếu ta một phần thưởng không?"
Cố Vân Cảnh thở dài: "Ta biết Đào Sách tại tử lao không dễ chịu. Nhưng nếu ta dùng quyền lợi này, một khi Đào Sách ra ngục, Lữ Trọng nhất định lại có hành động khác. Vì để kế hoạch không bị xáo trộn, trước mắt chỉ có ủy khuất Đào Sách."
Công chúa điện hạ triệt để đầu hàng bởi trí thông minh của phò mã, theo ngôn ngữ thế kỷ hai mươi mốt thì công chúa cũng thành fan cuồng phò mã rồi.
"Nếu có thể khiến Lữ Trọng chết, Đào Sách ở trong lao mấy ngày cũng không sao." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Điện hạ thấy kế hoạch này hài lòng không?" Cố Vân Cảnh mỉm cười nói.
"Tinh diệu tuyệt luân!"
"Điện hạ giờ có thể an tâm tĩnh dưỡng rồi. Mọi chuyện hãy giao cho ta an bài. Vân Cảnh không muốn nàng vất vả, chỉ hi vọng nàng nhanh chóng hồi phục. Điện hạ mạnh khỏe, ta mới an tâm."
Sáng nay Tiêu Mộ Tuyết còn ghét bỏ Cố Vân Cảnh tới, hiện tại thì không còn nữa rồi, vẻ mặt nàng có chút động dung nói:
"Có phò mã, bất cứ lúc nào ta cũng an tâm."
"Tốt a. Mà điện hạ, ta có thể có một yêu cầu không?"
Tiêu Mộ Tuyết sửng sốt, bởi vì từ ngày sống chung đều là nàng thỉnh cầu phò mã hỗ trợ, chớ phò mã chưa hề đề cập yêu cầu gì với nàng.
"Phò mã nói đi." Nàng nói.
"Ta muốn thay thế Ngọc Dao chiếu cố điện hạ, có được không?" Cố Vân Cảnh gãi đâu, đỏ mặt hỏi.
Thời khắc này phò mã ngây thơ hồn nhiên như một bé gái ngại ngùng mắc cỡ, hoàn toàn không giống một mưu sĩ tài ba.
"Được." Tiêu Mộ Tuyết cũng vui vẻ nói, "Chỉ là sợ phò mã quá vất vả thôi."
"Nói gì chứ, không vất vả không vất vả." Cố Vân Cảnh vô cùng vui vẻ, vội xua tay. Và thế là nàng hoàn toàn quên mất tay mình bị phỏng.
Làn da trắng với vết bỏng đỏ bừng không giấu được ai.
"Phò mã, tay của ngươi thế nào?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
Cố Vân Cảnh bị phát hiện, thở dài trong lòng, rũ tay xuống, nói:
"Không sao đâu, điện hạ, chỉ là lúc bưng chén canh không cẩn thận bị bỏng."
"Có nghiêm trọng không? Nhanh cho ta xem." Tiêu Mộ Tuyết kinh hoảng.
"Oh." Cố Vân Cảnh đưa tay ra tới trước mặt Tiêu Mộ Tuyết.
"Sưng đến thế này? Nhất định rất đau đi; ngươi bôi thuốc chưa?"
Công chúa kéo tay phò mã, nhẹ nhàng vu.ốt ve cẩn thận nơi bị bỏng, cau mày nói:
"Bôi thuốc rồi làm sao còn sưng vậy? Hay là truyền thái y đến xem?"
Khoảnh khắc tiếp xúc với công chúa điện hạ, Cố Vân Cảnh cảm giác tê dại tựa như điện giật. "Tay điện hạ thật mềm. Nếu mỗi ngày đều được điện hạ sờ tay, ta nguyện ý mỗi ngày bị phỏng." Cố Vân Cảnh lén nói trong lòng.
"Phò mã, truyền thái y đến xem không?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi, vì thấy Cố Vân Cảnh ngơ ngác cười. Nàng nghĩ mãi không ra, bị bỏng như vầy hẳn là rất đau mới đúng.
"A, " Cố Vân Cảnh giật mình, "Truyền thái y thì không cần, bọn họ mỗi ngày đều bận bịu a. Chỉ là vết thương nhỏ thôi đã làm phiền thì bọn họ lại càng bận hơn. Đợi chút nữa ta để Thải Nguyệt hỗ trợ nhìn xem là được, nàng ấy cũng học y, cũng không thua gì thái y đâu."
"Điện hạ, " Cố Vân Cảnh ngập ngừng, đánh bạo nói, "Tay ta sưng nên hơi nóng... vừa lúc tay nàng lại lạnh, nàng- có thể vuốt vuốt xung quanh chỗ bỏng được không, cho hạ nhiệt a."
Thấy Tiêu Mộ Tuyết không có phản hồi, Cố Vân Cảnh bỗng thấy hậm hực. Nàng cấp tốc bổ sung:
"Sư phụ ta nói phương pháp này rất hữu hiệu."
Cố Vân Cảnh nói không sai, Thượng Quan Lan xác thực đã nói như vậy. Bởi do năm đó Y Thánh truy đuổi phu nhân cũng thường dùng biện pháp này - hai người sờ tay nhau đến mức sờ ra tình cảm. Y Thánh Thượng Quan Lan còn kiêu ngạo truyền thụ kỹ xảo cho từng đồ đệ, và đảm bảo rằng đây là biện pháp chắc chắn thu phục phương tâm mỹ nhân.
"Nếu Thượng Quan tiền bối đã nói, vậy hẳn có đạo lý." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh âm thầm thấy may mắn. Không ngờ sư phụ có đôi khi ở thời khắc mấu chốt thật đúng là phát huy được tác dụng. Còn đang trong vui sướng, phò mã - xưa nay hay mưu tính sâu xa - lại nghĩ ra kế sách mới: Vậy là về sau có thể mượn danh sư phụ nói chuyện để tiếp xúc them với công chúa rôi! Hôm nay là tay, ngày mai là trán, ngày mốt...
"Vậy ngươi đưa tay đây."
"À được, được."
Ngón tay mềm mại của Tiêu Mộ Tuyết chậm rãi vân vê trong lòng bàn tay Cố Vân Cảnh, và cảm giác giống như điện giật này ngày càng mãnh liệt đến nỗi phò mã suýt nữa phát ra âm thanh "Đặc thù". Cứ việc nàng tận lực khắc chế nhưng nội tâm đã như sông vỡ đê, tuôn trào không ngừng, bành trướng không thôi.
...
Gần một tháng ở trong lao, đến hôm nay Đào Sách mới được thấy người muốn gặp nhất. Khoảnh khắc song sắt được mở ra, Đào Sách kích động bay đến trước mặt thiếu niên.
"Vân Cảnh, ngươi rốt cục tới rồi. Ta trông chờ hết trăng hết sao cuối cùng cũng trông chờ được ngươi." Đào Sách mặc dù cao hứng nhưng cũng có chút oán trách, "Ngươi nha, một tháng không thấy bóng dáng, có phải vì mỗi ngày đắm chìm trong ôn nhu hương không hả?"
Đào Sách nức nở, "Đồ không có lương tâm, chỉ biết mỗi ngày hưởng diễm phúc, nào còn nhớ rõ huynh đệ trong thiên lao. Không xong rồi, ta thương tâm quá, đau thấu tim gan quá..."
Đào Sách đập vào ngực thùm thụp, đau khổ nói: "Đau thấu tim gan quá..."
Cố Vân Cảnh buồn cười. Đào Sách vẫn là Đào Sách, dù cho than đang ở tử lao cũng không mảy may đổi tính. Đào Sách mà không nói những lời nói này nàng mới cảm thấy kỳ quái.
"Đào đại công tử, oán trách hết chưa? Có cần một khóc hai nháo ba thắt cổ luôn không?" Cố Vân Cảnh khép hai tay trong tay áo, trêu chọc nói.
Đào Sách khoát tay, "Thế thì không cần. Chẳng may ta treo cổ ngạt chết luôn thì làm sao bây giờ? Vốn cũng chẳng còn mấy ngày để sống, sao không dành thêm thời gian uống thêm vài bầu rượu ngon, ăn thêm mấy miếng thịt chứ."
"Ngươi thật đúng là, đi tới đâu cũng không quên nhậu nhẹt."
Cố Vân Cảnh nhìn qua Đào Sách áo mũ chỉnh tề, cẩm y gấm bào, trông rõ là một quý công tử, nào có điểm nào giống tù phạm? Lại nhìn xung quanh, thấy một mâm đầy rượu thịt mỹ thực ngon nghẻ được bày trên chiếu. Đãi ngộ so với Tiêu Trạm ngồi tù lúc trước thật có thể nói là khác biệt một trời một vực.
"Uh, đãi ngộ coi như không tệ, cũng không khác gì ở nhà." Cố Vân Cảnh nói.
"Thôi đi." Đào Sách khinh khỉnh liếc mắt, "Có rượu có thịt ăn mà thôi, không có tự do."
"Làm sao người được đãi ngộ như thế này vậy?" Cố Vân Cảnh hiếu kỳ nói.
Có thể giải đáp vấn đề cho phò mã thông minh tuyệt đỉnh, Đào Sách cảm thấy rất kiêu ngạo. Hắn đứng thẳng người, cười ranh mãnh:
"Ngươi không biết đâu, để ta nói cho."
"Bởi vì cha ta bảo Khâm Thiên Giám dâng tấu cho bệ hạ, cụ thể viết cái gì ta quên rồi nhưng đại ý là xem thiên tượng thấy tháng này không nên có máu. Có vẻ như còn có tháng này thiện đãi tù phạm có thể tích hậu phúc."
"Nói chung chỉ là nói bậy, mà ai ngờ bệ hạ tin thật. Thế là ngài hạ chỉ nội trong tháng này phải thiện đãi tù phạm thật tốt, còn cho phép thân nhân đến thăm. Lại Bộ đúng là phát cho chúng ta không ít rượu."
"Vì bệ hạ đã bảo phải thiện đãi tù phạm cho nên cha ta liền sai hạ nhân đưa rất nhiều rượu ngon tới. Đến từng tuổi này, lần đầu tiên ta được kiến thức ngồi tù kiểu này đấy."
"Thì ra là vậy." Cố Vân Cảnh nói, "Xem ra Khâm Thiên Giám đã dốc hết sức vì ngươi. Tất cả tù phạm đều nương theo hào quang của ngươi mới có được tiêu dao thế này."
"Tiêu dao gì chứ, ta có còn mấy ngày để sống đâu." Đào Sách đột nhiên thương cảm, "Một tháng sắp đến rồi, ta sắp trở thành vong hồn dưới đao rồi."
"Tuy nói mười tám năm sau lại là một hảo hán, nhưng tiểu gia ta chết không phục a. Cứ như vậy hàm oan mà chết, ta làm quỷ cũng sẽ không an tâm." Đào Sách tự dưng hùng hồn hẳn, "Đại trượng phu sống quang minh lỗi lạc, thấy chết không sờn, coi như muốn chết cũng phải chết trên chiến trường."
"Ta thật hối hận lúc trước lựa chọn nghe lời cha mà không tòng quân. Bây giờ nguyện vọng này e là không thực hiện được rồi. Thật tiếc nuối."
Tổ tiên Tiêu Quốc xuất thân võ tướng, dựa vào binh biến đánh ra vạn dặm giang sơn. Song võ tướng một khi nắm giữ binh quyền lại dễ dàng nổi loạn, Tiêu Quan vì cân nhắc đến điểm này mà thực hành chính sách trọng văn áp võ. Do tình hình biên quan hiện nay báo nguy, chính sách này mới được buông lỏng. Tuy nhiên, tại Tiêu Quốc, địa vị của quân nhân rất kém giới thư sinh, mà đã địa vị không cao lại còn mạo hiểm tính mạng ra chiến trường, bởi vậy, Vũ An Hầu Đào Shen một mực hi vọng Đào Sách khảo thủ công danh – thi đậu, trúng tuyển.
"Ai nói ngươi phải chết? Ai nói nguyện vọng của ngươi không cách nào thực hiện được?" Cố Vân Cảnh nói, "Không bao lâu nữa ngươi có thể ưỡn ngực nghênh ngang bước ra khỏi đây rồi."
"Thật hay giả? Ngươi gạt ta ư?" Đào Sách xem thường nói. Người vào tử lao đã là cá trên thớt, tùy thời chờ bị làm thịt. Mặc dù bệ hạ rộng lượng ưu đãi một tháng nhưng tất cả đều hiểu, một tháng sau vẫn là cái chết.
"Đương nhiên là thật, ta có khi gạt ngươi đâu?"
Đào Sách xoa xoa sống mũi, tinh tế hồi tưởng đến chuyện cũ, dường như Cố Vân Cảnh là bao giờ lừa hắn, đều là nói liền làm.
"Ha ha." Đào Sách vỗ tay, hưng phấn nói, "Có lẽ ông trời thấy ta quá đẹp trai cho nên không có ý đố kỵ anh tài."
Cố Vân Cảnh nhíu mày, "Hoặc là ông ấy thấy ngươi quá xấu, không có ý muốn nhận ngươi đi. Xưa nay người xấu tuổi thọ mới dài."
"Cố Vân Cảnh, ngươi nghiêm túc à?" Đào Sách đen mặt, vẻ bị thương, "Ta sẽ tuyệt giao với ngươi, ta sẽ tuyệt giao với ngươi!"
"Được rồi được rồi. Bớt nói bậy nửa sống nửa chín. Ta thấy ngươi ở đây một tháng nhất định tịch mịch cho nên mới phí lời đùa cợt với ngươi." Cố Vân Cảnh nói, " Bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh."
Đào Sách nghiêng đầu, "Giỡn vui mà, đừng ngừng, tiếp tục đi nào."
Cố Vân Cảnh khẽ cười, "Đào đại công tử, chờ ngươi ra tù, ta sẽ bày tiệc mời khách, tán gẫu với ngươi cả đêm cũng được."
"Quá tuyệt vời, thành giao!" Đào Sách kích động nói.
Cố Vân Cảnh thu liễm sắc mặt, "Ta đã nghĩ được cách đối phó Lữ Trọng, ngươi cứ an tâm đợi ở đây."
"Phải rồi, cha con Lữ Lâm có tới không?"
"Có tới một lần." Đào Sách nghiến răng nghiến lợi nói, "Chó chết! Chúng còn có mặt mũi đến? Ta đã mắng chúng quá trời."
Cố Vân Cảnh lại hỏi: "Bọn họ có nói gì không?"
Đào Sách suy nghĩ một hồi mới đáp:
"Lữ Lâm biết cha ta vì án này mà bôn tẩu, khuyên ta ngoan ngoãn nhận tội, đừng giãy dụa vô ích. Nói án là bệ hạ bảo Đại Lý Tự khâm định, không lật được."
"Tiên sư mẹ nó lật không được, ta mà được thả ra ngoài ta sẽ gi.ết chết hết hai cha con vương bát đản chúng nó." Oán khí không chỗ phát tiết, Đào Sách chỉ đành chửi cha con Lữ Lâm.
Cố Vân Cảnh không có phản ứng kịch liệt như Đào Sách, nàng trầm ngâm nói:
"Ta biết Đào bá bá một mực bôn tẩu vì ngươi, lôi kéo rất nhiều đại thần có giao tình dâng tấu lên bệ hạ. Lữ Lâm biết Đào bá bá không cải biến được hiện thực, nhưng hắn sợ đêm dài lắm mộng. Chuyện Khâm Thiên Giám Lữ Lâm chắc hẳn đã hoài nghi."
"Chỉ cần ngươi không chết, vấn đề này liền không xong. Lữ Lâm sở dĩ không làm gì ngươi ở trong lao là bởi vì sợ ngươi chết rồi lại tạo thành phiền toái không cần thiết cho hắn. Cha con họ đã đợi một tháng, mấy ngày cuối cùng này là thời khắc mấu chốt, bọn họ nhất định sẽ phái người theo dõi Vũ An Hầu Phủ và tử lao Đại Lý Tự."
"Hôm nay ngươi đến không có bị theo dõi chứ." Đào Sách hỏi.
"Có. Nhưng ta đã đánh lạc hướng. Trong khoảng thời gian này ta không tiện đến nhà ngươi, cho nên ngươi hãy nói Đào bá bá đừng bôn tẩu nữa; nếu lại lôi kéo đại thần nói chuyện vì ngươi, bệ hạ lại càng tức giận."
"Còn nữa." Cố Vân Cảnh dặn dò, "Nếu Lữ Lâm lại tới, ngươi hiền lành lại một chút, tốt nhất là giả vờ ngoan ngoãn nhận tội."
"Làm gì chứ?" Đào Sách hỏi.
Cố Vân Cảnh không có ý nói hết kế hoạch cho Đào Sách, thời gian thăm tù có hạn, nàng chỉ nói:
"Ngươi muốn sống mà ra thì chiếu theo lời ta mà làm."
"A a, rồi được rồi. Mặc dù không thích, bất quá vì hại chết cha con chúng nó hi sinh một chút cốt khí cũng không sao."
Cố Vân Cảnh chỉ cười nhưng không nói.
"Vân Cảnh, ta có thể nhờ ngươi một chuyện được không?" Đào Sách khẩn cầu.
"Nói đi, khách khí như vậy làm gì."
"Ta muốn tòng quân. Theo dưới trướng cha ngươi. Ước mơ của Đào Sách ta là có một ngày đi theo Cố bá bá ra trận giết địch." Đào Sách trang trọng, nghiêm túc nói nhất từ trước tới giờ.
"Chờ ngươi ra rồi nói sau." Việc này Cố Vân Cảnh không thể quyết định.
"Không, không, chờ ta ra sẽ trễ, cha ta khẳng định sẽ không đồng ý. Kiểu gì ổng cũng lại nói đời thứ ba đơn truyền linh tinh, ta nghe mãi đến chai sạn rồi." Đào Sách chán nản nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ngày mai là thời hạn cuối cùng chiêu binh, ngươi giúp ta đi báo danh. Như vậy khi ta ra tù là có thể theo quân thao luyện luôn. Coi như cha ta biết, đến lúc đó cũng không có cách nào ngăn cản ta được." Đào Sách xưa nay đều đặc biệt chú ý tin tức tiền phương chiến sự. Ngày ngày tại ngục đếm thời gian chiêu binh trôi qua, sự thất vọng càng tăng thêm một phần.