Tưởng Sĩ Đường đi rồi, Cố Vân Cảnh không tính về phòng Tiêu Mộ Tuyết. Hoàng hậu và công chúa trò chuyện riêng, nàng không cần đi cho lúng túng thêm. Mấy ngày rồi không gặp sư phụ, lão nhân gia có lẽ cần đồ đệ ân cần thăm hỏi, vì vậy Cố Vân Cảnh đi tiểu viện Thượng Quan Lan - là một nơi thanh tịnh trong Hầu phủ, trồng hoa trồng cỏ, tuy không xa hoa rộng rãi bằng tiền viện nhưng cũng không mất tao nhã. Thượng Quan Lan không thích kẻ hầu người hạ cho nên viện này không có ai khác ngoài ổng. Lúc Cố Vân Cảnh đến, Thượng Quan Lan đang tựa ở ghế bành, nhắm mắt cầm bầu rượu, ung dung đung đưa ghế. Mỗi một lượt đưa ghế, ông rất có tiết tấu mà nhẩm rượu - Thượng Quan Lan ngửa đầu, khi rượu vào miệng liền kìm lòng không đậu mà nhẹ nhàng phát ra âm thanh thỏa mãn. Nhắm mắt uống rượu thế mà không phung phí một giọt nào. Vẻ mặt ông là yên tĩnh tường hòa, dường như tất cả phong vân trên đời này không có quan hệ gì với ông.
"Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn." Đây là cuộc sống Cố Vân Cảnh hướng tới cho nên nhìn xem Thượng Quan Lan thảnh thơi, nàng rất hâm mộ.
Cố Vân Cảnh thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi đến bên cạnh Thượng Quan Lan và chuẩn bị cướp bầu rượu song còn chưa kịp, Thượng Quan Lan đã mở mắt.
"Muốn đoạt rượu từ tay sư phụ ta đây con còn phải tu luyện thêm mấy chục năm." Thượng Quan Lan cười nói, "Tối thiểu cũng phải bất phân thắng bại với Thải Nguyệt."
"Trò này từ nhỏ đến lớn con đều không thành công. Sư phụ cũng biết con đâu có võ công, sao sư phụ không cho con thắng một lần?" Cố Vân Cảnh sờ mũi, hậm hực nói.
"Nhường thế con có thắng cũng không vẻ vang." Thượng Quan Lan nói xong, lại đổ rượu vào miệng, chậc chậc mấy tiếng mới hỏi, "Sao hôm nay rảnh rổi để ý tới lão nhân ta mà không bồi nàng dâu?"
"Nàng dâu đương nhiên phải bồi." Cố Vân Cảnh cười nói, "Đồ nhi đây là trong lúc cấp bách ráng dành thời gian đến thăm ngài."
"Coi như con còn có lương tâm."
"Sư phụ, một mình ngài ở đây có cần gì cứ việc nói với con nha."
Thượng Quan Lan nhìn bầu rượu thấy đáy, nói:
"Chi phí cũng không cần cái gì, chỉ là rượu sắp hết rồi, con sai người đưa tới đi.
"Dạ, lát con sai người đưa tới." Cố Vân Cảnh vén áo, ngồi lên ghế đá, vui sướng nói.
"Xuân tâm động vi sư đã nghiên cứu chế tạo xong." Thượng Quan Lan lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ màu nâu đậm đưa tới trên tay Cố Vân Cảnh, "Đây."
Cố Vân Cảnh mở nắp và đổ thuốc vào tay – từng viên tròn nhỏ lăn ra.
"Đây là thứ khiến người ta đại phát động xuân tâm à?" Cố Vân Cảnh lẩm bẩm.
"Vi sư mất mấy ngày mấy đêm không ngủ mới nghiên cứu ra được." Thượng Quan Lan ho khan, xấu hổ bổ sung, "Bất quá lần đầu tiên ta nghiên cứu chế tạo loại này, không biết dược hiệu thế nào?"
"Sư phụ không nắm chắc á?"
"Thì thuốc này do Hoàng Phủ Vân sáng lập, còn ta là tham khảo trong cổ thư. Cổ thư cũng chỉ ghi chép phương pháp chế tạo với dược liệu cần thiết chớ không có đề cập đến nhiệt độ nung nấu thế nào."
Hoàng Phủ Vân năm đó chế tạo xuân tâm động không biết có ý đồ gì, phương thức vẫn còn ghi chú vào cổ thư, sau này chuyện hãm hại Thượng Quan Lan bại lộ, Hoàng Phủ Vân bỏ trốn, bỏ quên không mang cổ thư hắn bí mật nắm được ra sư môn. Thượng Quan Lan mặc dù căm hận hành vi của Hoàng Phủ Vân nhưng tài hoa của hắn thì không thể phủ nhận, vì vậy ông bảo tồn cổ thư ấy, để sau này có một lần vô tình phát hiện ghi chép về xuân tâm động.
"Luyện đan chế dược cực kỳ chú trọng nhiệt độ. Nhiệt độ không đúng sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu." Thượng Quan Lan nói.
"Kế hoạch không thể sơ suất, nhất định phải bảo đảm vạn vô nhất thất." Cố Vân Cảnh nắm chặt dược hoàn trong lòng bàn tay, trầm giọng nói, "Nếu Lữ Trọng dùng xong còn thanh tỉnh vậy kế hoạch đã thất bại."
Thượng Quan Lan cười ranh mãnh, "Đơn giản, tìm người thử không phải xong rồi?"
Cố Vân Cảnh bất đắc dĩ nói, "Sư phụ!"
"Con nghĩ ta đùa ư? Ta rất nghiêm túc đấy. Theo kinh nghiệm, ta nắm chắc tám chín phần thôi, cho nên mới cần thử nghiệm nhìn xem hiệu quả thế nào. Nếu không tốt ta lại nghiên cứu thêm, nhanh chóng cải tiến nó, tăng tốc thời gian chế tạo bình khác."
Cố Vân Cảnh ngẫm lại, Thượng Quan Lan cũng không phải không có lý. Tại thời khắc mấu chốt này nhất định phải bảo đảm kế hoạch vạn vô nhất thất, chỉ có thể tìm người thử mà thôi. Đối tượng sẽ là vợ chồng đã kết hôn, Cố Vân Cảnh dạo qua trong đầu một vòng, vậy mà không tìm ra được nhân sĩ trong phạm vi nàng giao tế. Điều này cũng khó trách bởi vì bạn bè của nàng thực sự ít đến đáng thương.
"Tuy là vậy nhưng con không tìm được người thử." Nàng cau mày nói.
Thượng Quan Lan suy nghĩ, nếu Tiêu Mộ Tuyết biết thân phận đồ nhi nhà mình và đồng thời yêu nó, như vậy công chúa sẽ rất thích hợp để thử. Tuy nói xuân tâm động ảnh hưởng phái nữ không mãnh liệt bằng phái nam nhưng chung quy cũng là có tác dụng thôi tình. Song với tình huống trước mắt, Cố Vân Cảnh tuyệt đối không thể bại lộ bí mật, vì vậy bọn họ vô phúc hưởng thụ...
"Trong Hầu phủ không có ai đã thành thân à?" Thượng Quan Lan hỏi.
"Con cẩn thận suy nghĩ một chút, ca ca tẩu tẩu anh em bà con công chúa không có ai thích hợp?" Thượng Quan Lan nhắc nhở.
Đến đây, Cố Vân Cảnh nghĩ ngay đến vợ chồng Tiêu Trạm - bọn họ thành hôn nhiều năm nhưng chưa có thai, xuân tâm động thích hợp với bọn họ.
"Có rồi, đa tạ sư phụ nhắc nhở." Cố Vân Cảnh cười, "Đồ nhi phải nắm chắc thời gian làm việc, sư phụ, con cáo lui nha."
"Đi đi, đừng quên cho người mang rượu đến cho ta." Thượng Quan Lan dặn dò, rượu là m.ệnh căn của ông.
Cố Vân Cảnh trở lại phòng với Tiêu Mộ Tuyết, hoàng hậu đã rời đi.
"Điện hạ, ta có một tin tốt phải nói cho nàng." Cố Vân Cảnh đi vào phòng, phát hiện không khí vẫn còn ám muội, nàng tỉ mỉ quan sát Tiêu Mộ Tuyết và lần đầu tiên phát hiện công chúa điện hạ đỏ mặt xấu hổ.
Nguyên do vừa rồi hoàng hậu đàm thoại một phen làm - da mặt mỏng - công chúa rất là xấu hổ, mặc dù người đi rồi nhưng những lời gây lúng túng vẫn còn văng vẳng, chỉ cần nghĩ tới tim liền đập loạn. Số là hoàng hậu tận tình khuyên bảo truyền dạy các tri thức như thế nào lấy lòng phu quân trên giường và tư vấn các tư thế... Đứng ở góc độ của hoàng hậu, bà thấy đàn ông bất lực không phải vì không được, nhiều khi cũng do vợ không phối hợp. Tiêu Mộ Tuyết kiếp trước là thương nhân, không rảnh yêu đương, về mặt tình cảm nàng là tờ giấy trắng. Nói ra lại hổ thẹn, dù cho có Baidu thần thánh Tiêu Mộ Tuyết cũng chưa từng dùng tới – để phổ cập kiến thức bên kia. Nay nghe hoàng hậu giới thiệu, thế giới của nàng dường như mở ra cánh cửa mới. Chuyện mà hoàng hậu giảng giải là chuyện nam nữ, Tiêu Mộ Tuyết của trước kia rất phản cảm về vấn đề này, nhưng hiện tại khi nàng tự động đem mình và phò mã vào tình huống vậy mà lại không thấy phản cảm. Đến giờ Tiêu Mộ Tuyết mới hiểu hóa ra tình yêu không có liên quan gì đến giới tính, chỉ cần người đó là Cố Vân Cảnh là được. Công chúa điện hạ đắm chìm trong suy nghĩ mà trong lòng âm thầm kích động.
"Không có gì. Phò mã có tin gì muốn cho ta biết vậy?" Tiêu Mộ Tuyết rũ mắt, không muốn Cố Vân Cảnh vạch trần chuyện phụ nữ tâm sự.
"Sư phụ đã nghiên cứu ra xuân tâm động rồi a."
"Nhanh như vậy? Thượng Quan tiền bối quả nhiên danh bất hư truyền."
"Tuy vậy nhưng vẫn chưa biết dược hiệu như thế nào." Sau đó nàng thuật lại chuyện Thượng Quan Lan tìm người thử.
Tiêu Mộ Tuyết nghe xong hỏi: "Phò mã chuẩn bị để Tam hoàng huynh thử có phải không?"
"Ừ, không ai thích hợp hơn họ cả, vì thuốc này chỉ có tác dụng thôi tình, không có tác dụng phụ." Cố Vân Cảnh híp mắt cười, "Vợ chồng An Vương dùng rồi nói không chừng năm sau ôm được cái tiểu tử mập mạp."
Tiêu Mộ Tuyết không muốn nhẫn tâm phá hỏng tinh thần hăng hái của Cố Vân Cảnh nhưng mà chuyện này nàng cần phải nói.
"Uh- mẫu hậu mới nói, An vương phi đã có thai a."
Cố Vân Cảnh ngậm miệng, sắc mặt lặng lẽ biến hóa. Ai ai ai, thật đúng là xấu hổ...
"Ôi, chỉ đành tìm người khác thôi. Công chúa điện hạ ngẫm lại xem, có biết ai thích hợp không a? Nhất định phải là thành thân rồi mới được."
"Việc này ám muội, chỉ có thể tìm người thân cận." Tiêu Mộ Tuyết nói, "trong cung ngoại trừ phụ hoàng mẫu hậu, Tam hoàng huynh, ta không biết ai."
"Như thế, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác." Cố Vân Cảnh thấp giọng nói.
Tiêu Mộ Tuyết len lén nhìn Cố Vân Cảnh vài lần, muốn nói lại thôi, do dự một hồi nàng rốt cục mở miệng, khẽ nói:
"Phò mã, mẫu hậu ngoại trừ nói cho ta Tam hoàng tẩu mang thai tin tức, còn đề cập đến thủ cung sa."
Cố Vân Cảnh thở dài, "Giấy trắng vẫn là không gói được lửa. Công chúa điện hạ trả lời thế nào?"
Tiêu Mộ Tuyết trầm mặc một hồi, cúi đầu nói:
"Tất nhiên không thể để mẫu hậu biết đến khế ước, bởi vậy ta chỉ có thể nói phò mã có ẩn tật, không nên hành phòng."
Câu sau cùng Tiêu Mộ Tuyết nói rất nhẹ, nàng nghĩ Cố Vân Cảnh nghe xong sẽ tức giận hoặc là không vui, vì dù sao cũng là vấn đề riêng đàn ông kiêng kỵ, ai biết Cố Vân Cảnh nghe xong chỉ cười nhạt, không biểu lộ gì khác?
"Lí do cũng không tệ. Chí ít có thể giúp chúng ta kéo dài một năm."
Cố Vân Cảnh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nói nhưng lại khiến Tiêu Mộ Tuyết chua xót trong lòng. Nàng thà rằng Cố Vân Cảnh tức giận, còn này chỉ cười nhạt cho thấy hắn không quan tâm việc này. Nếu là tức giận, đại biểu nàng ít nhiều còn có phân lượng trong lòng Cố Vân Cảnh. Và câu "chí ít có thể kéo dài một năm" tựa như dao nhẹ nhàng đâm vào tim Tiêu Mộ Tuyết. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu phiêu đãng vô số hình ảnh Cố Vân Cảnh.
Thiếu niên thảo luận triều cục với nàng ở đêm động phòng.
Thiếu niên bày mưu tính kế vì nàng khi Thái tử gặp bất trắc.
Thiếu niên thề rằng, công chúa điện hạ ta sẽ bảo hộ nàng cả đời chu toàn.
Thiếu niên ôn nhu cẩn thận, đút thuốc cho nàng; mát-xa cho nàng.
......
Phò mã, anh tốt với em như vậy, đến cùng là vì tình cảm hay vì điều gì khác? Anh có biết em đã... Nếu anh đã vô ý vậy đừng có tốt với em, như vậy sẽ chỉ làm em đau khổ thêm mà thôi.
Ôi, người lần lượt mang đến vui vẻ cho ta, lại lần lượt làm ta khổ sở, Cố Vân Cảnh cái tên xấu xa này! Người xấu! Người xấu! Người xấu!
Tiêu Mộ Tuyết từ từ mở mắt, nhìn thẳng Cố Vân Cảnh, lấy dũng khí nói:
"Phò mã, một năm sau, ngươi có tính toán gì không?"
Công chúa không có dũng khí tỏ tình, nàng thật sự sợ mình đơn phương, hiểu lầm Cố Vân Cảnh. Vạn nhất phò mã vô tình, hai người chẳng phải xấu hổ? Không chừng ngay cả chăm sóc Cố Vân Cảnh cũng sẽ không cho nàng. Trầm tư suy nghĩ một hồi, Tiêu Mộ Tuyết lựa chọn kín đáo hỏi.
"Công chúa điện hạ có tính toán gì không? Ta muốn nghe ý nàng."
Tiêu Mộ Tuyết cắn môi, "Nếu ta đánh mất khế ước, ngươi sẽ như thế nào?"
"Điện hạ, nàng nói đùa hay thật?" Mắt Cố Vân Cảnh sáng rực ngay tại lúc đó nhưng nghĩ tới thân phận của mình, nàng ảm đạm đi. Nàng xoa tay, sau một hồi nhịn đau nói, "Không sao, chúng ta viết lại là được."
Điện hạ, thật xin lỗi. Vân Cảnh đã minh bạch tâm ý của nàng. Ta thật sự rất vui vẻ nàng có thể thích ta, nhưng ta không thể khiến nàng mong đợi. Nàng yêu là Cố Vân Cảnh nam nhân, chớ không phải Cố Vân Cảnh nữ nhân. Cố Vân Cảnh thầm nói trong lòng.
Con tim Cố Vân Cảnh rầu rĩ héo hon, cho tới nay nàng rất muốn biết tâm ý Tiêu Mộ Tuyết, nhưng khi biết rồi lại lo lắng còn hơn vui sướng. Tiêu Mộ Tuyết thích nàng - nhưng nàng không thể đáp lại... Bởi một khi thân phận bại lộ, Tiêu Mộ Tuyết nhất định sẽ mắng nàng lừa đảo. Ngoài ra còn có Hầu phủ trên dưới toàn bộ tính mệnh tràn ngập nguy hiểm. Song, nhìn Tiêu Mộ Tuyết bi thương, lòng dạ Cố Vân Cảnh nhỏ máu...
"Rất tốt, bản cung đã hiểu." Tiêu Mộ Tuyết khôi phục bộ dáng lạnh nhạt.
"Ngươi ra ngoài trước đi, bản cung không muốn gặp ngươi, ta muốn ở một mình. Không có bản cung phân phó, ngươi đừng lại tùy tiện vào phòng. Từ nay về sau, bản cung không cần ngươi chiếu cố." Tiêu Mộ Tuyết lạnh lùng nói - từng chữ đâm thẳng vào tim gan - không phải chỉ riêng một người mà là hai người mới biết yêu. Và nó phân chia ranh giới kéo hai người ra xa - tất cả ăn ý và thân mật của ngày xưa tan thành mây khói. Từ đây chúng ta là người qua đường.
"Điện hạ, ta..."
"Ra ngoài!" Ánh mắt Tiêu Mộ Tuyết trở nên mông lung, nước mắt tuyệt vọng đau thương chậm rãi nhỏ xuống.
"Công chúa..." Cố Vân Cảnh buồn bã gọi. Nàng muốn nói rõ lắm chứ? Nhưng nghĩ tới cha chinh chiến bên ngoài, nàng phải nhịn.
"Ra ngoài!" Tiêu Mộ Tuyết lạnh lùng lặp lại.
Cố Vân Cảnh, chúng ta không cần dây dưa nữa, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, từ hôm nay trở đi bản cung sẽ chôn mối tình này. Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không can thiệp chuyện của nhau.
Cố Vân Cảnh biết vô luận mình nói gì, Tiêu Mộ Tuyết cũng sẽ không đáp lại. Cơn đau kịch liệt từ ngực truyền đến, cùng với lục phủ ngũ tạng như bị xé ra khiến Cố Vân Cảnh run rẩy. Nước mắt như hạt châu rơi từng giọt đầm đề khuôn mặt. Ướt vạt áo.... "Điện hạ, ta thủy chung yêu nàng." Cố Vân Cảnh che ngực, điên cuồng hò hét nói trong lòng. "Điện hạ, ta yêu nàng... Nhưng ta không thể nói... Nói ra sẽ hại toàn tộc. Ta không thể ích kỷ, bởi vì mình mà không để ý Hầu phủ. Cố Vân Cảnh không thể làm người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa."
"Nếu nàng biết ta là con gái nàng nhất định sẽ hận ta. Nàng nên gả cho một lang quân như ý, thụ hưởng chân chính cuộc sống hạnh phúc. Thật xin lỗi, ta không nên để nàng lâm vào tình cảnh này. Điện hạ, đoạn đi, quên đi, như vậy đều tốt cho cả hai chúng ta."
Cố Vân Cảnh đã quên đi ra phòng thế nào, nàng như cái xác không hồn mà đi cho đến khi trước mắt biến thành màu đen và ngã xuống.
Khi tỉnh lại, trước mắt là Thải Nguyệt.
"Thế tử, ngài thế nào? Sao lại đột nhiên ngất xỉu?" Thải Nguyệt nhìn xem Cố Vân Cảnh sắc mặt như giấy trắng, hết sức lo lắng.
Cố Vân Cảnh trầm mặc, không có tâm tư nói chuyện. Đôi mắt cũng không còn thanh tịnh trong trẻo như xưa mà chỉ có trống rỗng và đau thương.
"Thế tử, ta biết mình không có quyền nói, nhưng ta phải nói, ngài bi thương như vậy nhất định là bởi vì công chúa điện hạ đi. Thiên hạ này cũng chỉ có nàng mới có thể điều khiển tâm tình của ngài."
Cố Vân Cảnh trầm mặc.
"Ta biết ngài yêu công chúa sâu đậm. Ta cũng nhìn ra được công chúa cũng có tình với ngài. Bằng không nàng sẽ không liều mình cứu ngài. Ta đoán ngài khẳng định bởi vì thân phận mà không hồi đáp đi. Có đôi khi, ta thật oán trách trời cao, vì sao lại trêu cợt người có tình?"
"Nhưng việc đã đến nước này, thân phận ngài không thay đổi được. Coi như không thể bên cạnh công chúa điện hạ, nhưng ngài còn còn có Hầu gia, có sư phụ sư nương, có tiểu sư muội và ta, chúng ta là thân nhân của ngài. Không ai trong chúng ta nguyện ý nhìn ngài đau khổ như vậy."