Trấn Viễn Hầu Cố Uy thanh danh lan xa, vạn người kính ngưỡng, Tiêu Mộ Tuyết cũng không ngờ người anh hùng ấy lại có quá khứ làm người ta thổn thức như thế. Nàng nhìn Cố Vân Cảnh - phò mã ấm áp như gió xuân, luôn mỉm cười khi gặp mặt - chưa bao giờ khóc thương đau buồn như thế này, cho thấy nàng ấy đã đau khổ ra sao khi giữ bí mật. Tiêu Mộ Tuyết xoay người Cố Vân Cảnh, nhẹ nhàng lau nước mắt, thương yêu nói:
"Tất cả đều đã qua, về sau có ta."
"Điện hạ... Cám ơn nàng." Cố Vân Cảnh xúc động nói, "Bí mật giấu trong lòng nhiều năm, được nói ra ngược lại nhẹ nhõm không ít."
"Hầu gia có biết sự thật không?"
Cố Vân Cảnh rũ mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt cương nghị của cha, "Chưa. Nhà Hầu tước xưa nay chú trọng dòng dõi, ta sợ một khi ông biết lại thất vọng, lại oán mẹ."
Năm đó Cố phu nhân qua đời, lão Hầu gia từng có đề nghị Cố Uy tục huyền - tái giá và Cố Uy từ chối, một mặt là vì tình thâm nghĩa trọng với vong thê, một mặt là vì đã có con trai - nối dõi - Cố Văn Cảnh. Ngoài ra còn cân nhắc đến con trai bảo bối; mẹ kế làm sao hơn mẹ ruột? Chẳng may cưới phải người phẩm tính không tốt, con trai bị ức hiếp thì làm sao? Cố gia chín mạch đơn truyền, đến đời này, hương hỏa dĩ nhiên Cố Vân Cảnh tiếp nhận. Cố Vân Cảnh có thể tưởng tượng được cảnh cha mình thất vọng cỡ nào sau khi biết được chân tướng.
"Ta cảm thấy nên nói cho Hầu gia chân tướng." Tiêu Mộ Tuyết nói, "ông là người hiểu lý lẽ, nếu biết rõ chi tiết, chắc hẳn sẽ không trách ngươi và mẹ. Dù sao, Cố phu nhân lúc ấy cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ mới ra hạ sách này."
"Đợi cha Tây Chinh trở về, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói." Cố Vân Cảnh gật đầu. Cũng không thể giấu cả đời, nàng nghĩ.
"Tiêu Quốc, Tây Lương giao chiến chưa dứt, không biết khi nào ông mới khải hoàn trở về? Biên tái - khu vực hiểm yếu vùng biên cương - thời tiết rét lạnh, vết thương cũ của ông e là phát tác rồi." Cố Vân Cảnh lo lắng.
Tiêu Mộ Tuyết vỗ về gương mặt Cố Vân Cảnh, trấn an:
"Hầu gia là chiến tướng uy danh hiển hách, ta tin ông rất nhanh có thể bình loạn biên cảnh, khải hoàn hồi triều."
......
Phía bắc, gió lạnh.
Cố Uy trong quân doanh, rành mạch giao nhiệm vụ cho các tướng lĩnh.
"Tả tiên phong Tào Vân nghe lệnh. Ngươi lập tức dẫn năm ngàn binh sĩ tại phụ cận đào rễ cây, hành động nhất định phải nổi bật, cần phải khiến địch nhân chú ý!"
"Hữu tiên phong Tôn Duy nghe lệnh. Ngươi truyền lệnh xuống, ba ngày sau tất cả binh sĩ thối lui ba mươi dặm, đóng doanh tạm thời tại đó!"
"Trung lang tướng Hứa Mộc nghe lệnh. Bây giờ ngươi dẫn theo một vạn binh sĩ đến trước quân doanh của địch nhục mạ bọn chúng cẩu huyết lâm đầu cho ta!"
Ba tướng lĩnh tuân lệnh, cấp tốc nghe nguyên soái chỉ thị đi điều binh khiển tướng.
Ba người đi rồi, Cố Uy bỗng cảm giác sau lưng truyền đến tim cơn đau, như mấy chục cái đinh đóng vào, khiến Cố Uy khọm người, gương mặt cương nghị trắng bệch, lảo đảo về sau mấy bước.
"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được." Cố Uy khoát tay, giọng nói nhỏ đi, không còn dõng dạc như vừa rồi.
"Có cần truyền quân y đến xem không ạ?" Tư Mã Quần đỡ Cố Uy ngồi xuống, nhỏ giọng đề nghị.
"Không cần. Trước mắt quân tình khẩn cấp, nếu ta có việc gì truyền đi nhất định quân tâm bất ổn." Cố Uy nhịn đau, "Ngươi đi lấy băng vải, giúp ta băng bó vết thương lại."
Không bao lâu sau, Tư Mã Quần tìm tới một đống băng vải.
Cố Uy cởi áo, cắn răng nói: "Tới đi!"
Tư Mã Quần chuẩn bị quấn băng vải, song khi nhìn thấy cảnh trước mắt, hắn muốn khóc. Người mang danh chấn toàn triều, phong quang vô hạn - Binh mã Đại nguyên soái - trên lưng không có nơi nào không thấy vết thương... Chúng giăng khắp nơi và bắt mắt. Cũ có, mới có; vết thương mới thì nứt ra, viêm tấy xung quanh vừa đỏ vừa sưng, không ngừng rướm máu.
"Đại soái, thương thế rất nghiêm trọng, nếu không cho quân y đến xem mà chỉ băng bó thế này nó hư thối mất." Tư Mã Quần nói. Tại thời khắc này, hắn càng thêm bội phục đối Cố Uy sâu đậm - vị Hầu gia tận tâm một mực dùng sinh mệnh gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia; làm biên cảnh Tiêu Quốc mấy chục năm an ổn bằng cơ thể tường đồng vách sắt của ngài.
"Không nghiêm trọng như vậy, ngươi băng bó kỹ giúp ta được rồi. Cầm máu xong lại bôi chút thuốc là xong." Cố Uy nói.
"Phó soái, một lát nữa ngươi truyền tin về triều, thỉnh cầu tiếp viện lương thực. Cuộc chiến này xem ra còn đánh mấy năm nữa, chúng ta nhất định phải có lương thảo."
"Đại soái, trước đó không phải ngài nói triều đình vận lương không kịp ư?" Tư Mã Quần khó hiểu.
Cố Uy trầm giọng nói, "Muốn ngắn hạn giải quyết vấn đề lương thảo đúng là không kịp. Nhưng nếu chiến dịch lần này chúng ta đánh tan quân địch, trọng tỏa chủ lực của họ, Tây Lương có thể tạm lui binh để chỉnh quân. Như vậy triều đình sẽ có thêm thời gian."
"Vâng, mạt tướng đi làm ngay!"
......
Hầu phủ. Cố Vân Cảnh quấn quýt Tiêu Mộ Tuyết một hồi lâu, nhớ tới Cố Trung còn có việc, phò mã lưu luyến không rời rời đi vòng tay công chúa, mặc quần áo tử tế, đi tìm Cố Trung nghị sự.
Cố Vân Cảnh ngồi ở chính sảnh, vừa uống trà vừa hỏi:
"Cố Trung, trông ngươi gấp gáp như vậy, là dò xét được bí mật gì của Lữ Trọng ư?"
"Vâng, thưa thế tử, Lữ Trọng vương bát đản, táng tận thiên lương lắm ạ." Cố Trung mắng, " súc sinh đó sai thủ hạ bí mật thu nạp các cô gái có tư sắc! Phàm là dung mạo tốt, nhưng vì xuất sinh hàn môn, e ngại quyền thế của vương bát đản này mà chỉ có thể ngoan ngoãn ép dạ cầu toàn."
"Hửm?" Cố Vân Cảnh nhíu mày, để chén trà trong tay xuống, "Còn có chuyện này?"
"Thế tử, chúng ta có cần công bố tội ác Lữ bát đản tại chúng, giải cứu những cô gái vô tội kia không?" Cố Trung tức giận bất bình.
Cố Vân Cảnh lắc đầu, "Không được. Trước mắt chỉ mới tra được một điểm, không nên vọng động, tránh cho đả thảo kinh xà."
"Thu nạp mỹ nữ à?" Nàng híp mắt, trong lòng có ngay suy tính, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, "Xem ra, Lữ Trọng muốn chết trong tay sắc đẹp."
"Cố Trung nhớ kỹ, tuyệt đối không được tùy tiện hành động, nếu không sẽ lầm đại sự của ta. Ngươi cứ tiếp tục giám thị Lữ Trọng nhất cử nhất động là được." Cố Trung là nam nhi nhiệt huyết hăng hái làm việc nghĩa, Cố Vân Cảnh sợ hắn làm hỏng việc, bởi vậy liên tục dặn dò.
Cố Trung lui ra rồi, Cố Vân Cảnh nóng lòng chạy về phòng công chúa. Phò mã hưởng thụ qua sự vuố.t ve rồi tựa như cá con, không thể rời đi công chúa - vũng nước.
"Điện hạ, ta về rồi." Cố Vân Cảnh cởi quần áo ra, khoác lên kệ áo, cấp tốc chui vào trong chăn.
"Phò mã chưa ngủ đủ à?" Tiêu Mộ Tuyết châm biếm.
Cố Vân Cảnh cọ mặt vào cổ công chúa, "Dĩ nhiên là không, ta có thể mỗi ngày chạy lên giường đấy, có lẽ cả đời cũng ngủ không đủ nha."
Từ khi hai người thổ lộ bí mật, không khí ngày càng hài hòa ấm áp.
"Phò mã khi nào biến thành miệng lưỡi trơn tru rồi?" Tiêu Mộ Tuyết cười, "Ngươi không phải phò mã trước đó ta nhận biết."
Cố Vân Cảnh ngẩng mặt, ánh mắt vi diệu đánh giá Tiêu Mộ Tuyết, ẩn ý cười: "Công chúa ôn nhu động lòng người thế này, cũng không giống công chúa trước đó ta nhận biết. Ta phải nghiệm một chút, xem nàng rốt cục là người phương nào?"
"Ngươi thật to gan, dám kiểm nghiệm bản công chúa, không sợ ta trị tội chăng?" Tâm tình Tiêu Mộ Tuyết rất tốt, đùa với Cố Vân Cảnh.
"Hì hì, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Cố Vân Cảnh cười nói, ôm Tiêu Mộ Tuyết vào lòng, "Có thể thưởng thức thân thể hoàn mỹ không tì vết của công chúa điện hạ, dù bị trị tội, ta cũng vui lòng."
Tiêu Mộ Tuyết nhéo mũi Cố Vân Cảnh, "Trước đã thưởng một lần rồi, hiện tại không thể."
Cố Vân Cảnh cau mày, nhếch miệng, ra vẻ không vui. Nàng mới nếm thử sự đời, hoàn toàn sa vào thế giới hoa,n ái với công chúa, hận không thể cùng Tiêu Mộ Tuyết ngày đêm sênh ca. Kỳ thật, chính Cố Vân Cảnh cũng không hiểu, nàng không phải người háo sắc, ngày xưa cũng tâm lặng như nước, chưa từng nghĩ tới chuyện tình yêu, chỉ một lòng theo đuổi học vấn. "Có lẽ do công chúa điện hạ mị lực quá lớn đi." Cố Vân Cảnh thầm nói trong lòng, biện hộ cho lòng háo sắc của mình.