Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 118



Editor: Puck - Diễn đàn

Vốn kế hoạch định tính toán như vậy, kế hoạch chỉ thay đổi nhanh thôi! Hoắc Vân Phi nhún nhún vai, bất cần đời mà cười nói: "Anh nhớ vợ con anh thôi!"

Nói chuyện giống như vô lại! Lâm Tuyết mặc kệ không hỏi anh, hung hăng trừng mắt nhìn anh, xoay người trêu chọc cục cưng chơi đùa. 

Đỗ Hâm Lôi sau khi sinh vô cùng suy yếu, đã ngủ rồi. Cục cưng mới vừa đến trên thế giới này lại không hề biết mệt mỏi chút nào, mở mắt to đen nhánh tò mò quan sát thế giới mới mẻ này.

Lâm Tuyết càng nhìn càng thích, chìa tay đem bế cục cưng lên.

"Cục cưng? Gọi cô nào!" Trong lòng Lâm Tuyết tràn đầy yêu thương nồng đậm, nhìn đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu, cô vội vàng mà đến không chuẩn bị quà tặng, liền cởi dây chuyền bạch kim treo một chìa khóa bản thân mình luôn đeo trên cổ đeo lên trên cổ cục cưng, "Đây là bà nội cháu lưu lại, cô đeo thật nhiều năm rồi, hiện giờ đưa cho cháu!"

Ánh mắt Hoắc Vân Phi dò xét về phía dây chuyền bạch kim kia, đồ trang sức hình chìa khóa trên  đó hấp dẫn ánh mắt của anh. Anh cũng có một dây chuyền bạch kim như vậy, là mẹ Hứa Tịnh Sơ để lại cho anh.

Dây chuyền bạch kim này có hai cái, một cái treo khóa nhỏ, một cái treo chìa khóa, là vật đính ước Hoắc Gia Tường đưa cho Hứa Tịnh Sơ.  

Hứa Tịnh Sơ rất thích bộ đồ trang sức bằng bạch kim này, lúc rời đi, để dây chuyền treo khóa nhỏ kia lại cho Hoắc Vân Phi, một cái khác treo chìa khóa là để lại cho con gái Lâm Tuyết.

Hiện giờ Lâm Tuyết chuyển tặng di vật mẹ đẻ để lại cho cô đưa cho đứa cháu trai mới ra đời, nói rõ cô đã chấp nhận Hoắc Vân Phi người anh cả này.

Ánh mắt Hoắc Vân Phi sâu thẳm, mím chặt môi mỏng. Hồi lâu, đi tới trước mặt Lâm Tuyết, nhẹ giọng hỏi: "Kỳ thực tập của em lúc nào kết thúc? Rời Mặc Mặc lâu như vậy, thằng bé nhớ em thì làm như thế nào?"

"Kỳ hạn thực tập nửa năm, còn thiếu ba tháng! Vào lúc nghỉ cuối tuần Tuấn Đào sẽ đến thành phố A đón em về!"

Đây là lần đầu tiên hai anh em mặt đối mặt, bình tĩnh hòa nhã nói chuyện.

"Dã tâm của phụ nữ đừng quá lớn! Vì làm phó cục trưởng gì đó, ném đứa bé còn nhỏ như vậy ở trong nhà không gặp được mẹ, em nhẫn tâm quá!" Hoắc Vân Phi hết sức bất mãn trợn mắt nhìn em gái, rất oán niệm. di1enda4nle3qu21ydo0n

Khi anh ba bốn tuổi, mẹ Hứa Tịnh Sơ bởi vì mâu thuẫn với cha Hoắc Gia Tường, ném anh lại rồi rời đi, từ đó anh không còn nhìn thấy dáng vẻ của mẹ.

Lâm Tuyết bất đắc dĩ giang tay ra, nói: "Mặc Mặc vừa sinh ra được một tháng, em còn theo Tuấn Đào đi lưỡi liềm vàng diệt độc! Hiện giờ thì tốt  hơn nhiều, tối thiểu thằng bé đã đi được!"

"Ngày nào đó ôm tới để cho anh xem!" Hoắc Vân Phi yêu cầu nói.

"Hừ!" Lâm Tuyết xem thường nhìn anh: "Lúc e đi tam giác vàng, sao không trông thấy anh đưa mắt nhìn thằng bé?"

"Ai bảo em vừa gặp mặt há mồm liền thối! Hâm Lôi cả ngày chỉ nghĩ tới rời khỏi anh, em không khuyên can cô ấy, còn ý vị  cổ động cô ấy đối nghịch với anh!"

Thấy vẻ mặt bất mãn của Hoắc Vân Phi, Lâm Tuyết cười một tiếng, thức thời thay đổi đề tài: “Đúng rồi, cục cưng đặt tên chưa?”

“Vừa sinh ra lấy đâu ra tên? Em lấy cho một cái tên đi!”

Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Tuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa bé, nói: “Thằng bé là bối bối của người cả nhà, liền kêu Bảo Bảo đi!”

(*) Bảo bảo: Cục cưng, bảo bối

“A, Bảo Bảo! Cái tên này không tệ! Anh thay Bảo Bảo cám ơn cô nhỏ của thằng bé!”



Trong phòng bệnh, sản phụ Đỗ Hâm Lôi ngủ thật ngon, Bảo Bảo nằm bên cạnh mẹ, tò mò nhìn cha và cô thầm thì nói chuyện, nhìn bên này một chút lại nhìn bên kia một chút, csai miệng khi đóng khi mở của bọn họ là đang nói cái gì vậy?

Nghe không hiểu thì thôi! Bảo Bảo ngáp một cái, lại khép cặp mắt xinh đẹp lại, mím miệng nhỏ, ngọt ngào chìm vào trong mộng đẹp.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khi Lăng Lang và Cố Y Nhiên tới hỏi thăm sức khỏe đứa bé, Đỗ Hâm Lôi đang cho con ăn sữa.

Cái gọi là vật họp theo loài, Lăng Lang người này cũng có hứng thú hơi tệ hại, anh thế nhưng không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

Lúc ấy, Hoắc Vân Phi đang tranh ăn một bên sữa với con trai, cho đến khi con trai lớn tiếng khóc kháng nghị, anh mới hậm hực tránh ra, bất mãn lầu bầu một câu: “Không phải ỷ vào con nhỏ sao? Bắt nạt cha!” Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Ha!” Lăng Lang vỗ tay, khen ngợi vì xem thế là đủ rồi nói: “Lão tam, tranh ăn sữa với con trai, cậu quả nhiên vô sỉ không có hạn cuối!”

Đỗ Hâm Lôi mắc cỡ vội vàng rúc vào trong chăn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cố Y Nhiên thấy Đỗ Hâm Lôi bối rối, không khỏi cười.

Lăng Lang ôm bên hông cô, có thâm ý khác nói: “Hiện giờ tin tưởng tôi đi? Đứa bé của người ta cũng đã sinh ra, cha ở bên cạnh canh chừng, đừng đổ thừa lên người tôi nữa!”

Ngày đó trùng hợp ở trong bệnh viện, Lăng Lang và Đỗ Hâm Lôi tới khám khai, Cố Y Nhiên liền kiên trì cho rằng bụng của Đỗ Hâm Lôi bị Lăng Lang làm lớn. Lăng Lang mọi cách không giải thích được, hôm nay dẫn cô theo để chứng thực tại chỗ.

Hoắc Vân Phi nhàn nhạt liếc nhìn về phía Cố Y Nhiên, quay đầu nhíu mày hỏi Lăng Lang: “Thu phục rồi?”

Lăng Lang ôm cô gái bên cạnh vào trong ngực, rất kiêu ngạo mà tuyên bố: “Không chỉ thu phục, bụng của cô ấy cũng bị tôi làm lớn!”

Hoắc Vân Phi dựng ngón tay cái tỏ vẻ thán phục anh, hỏi tiếp: “Lúc nào định kết hôn?”

Lời này nghe thật giống như hơi tùy tiện, thật ra thì hoàn toàn có nguyên nhân.

Làm một đời vua súng ống đạn dược mới ở Đông Nam Á, lấy thân phận của Lăng Lang không thể nào tùy tiện để phụ nữ sinh con cho anh! Một khi xác định đối tượng, nhất định phải kết hôn trước kia đứa bé sinh.

“Rất nhanh đi! Bụng của cô ấy không đợi người được, chậm nhất cũng phải trước cuối tháng.” Lăng Lang thản nhiên không quan tâm, giống như không coi chuyện kết hôn là chuyện quan trọng gì, “Cậu thì sao? Định chỉ cần con trai, hay là muốn cả mẹ đứa bé?”

Trùm buôn thuốc phiện có thói quen giữ đứa bé lại vứt bỏ mẹ đứa bé, không biết đến Hoắc Vân Phi có thể như vậy không! Nhìn Hoắc Vân Phi đối xử với Đỗ Hâm Lôi không giống bình thường, mới vừa rồi một màn “Tranh sữa” vô giá khó có được này, anh cảm thấy Hoắc Vân Phi sẽ giữ Đỗ Hâm Lôi lại làm người tình lâu dài. die nd da nl e q uu ydo n

Lăng Lang không hỏi kết hôn, trùm buôn thuốc phiện ở tam giác vàng chính thức công khai kết hôn giống như phượng mao lân giác, ít lại càng ít, thật sự không nghe nói tới có mấy người công khai lấy vợ.

(*) Phượng mao lân giác: Lông phượng hoàng sừng kỳ lân, chỉ hiếm thấy

“Vấn đề này anh đừng hỏi tôi, nên đi hỏi mẹ của đứa bé!” Hoắc Vân Phi thân mật nhìn về phía Đỗ Hâm Lôi bên cạnh, cô gái nhỏ mắc cỡ xoay người ngồi ở đó dỗ đứa bé, vẫn không dám quay đầu lại đấy, “Quyền quyết định toàn bộ nằm trên tay cô ấy, hiện giờ tôi nghe cô ấy!”

Lời này không thể nghi ngờ cho Đỗ Hâm Lôi đủ mặt mũi ở trước mặt Lăng Lang, làm Hoắc tam thiếu oai phong một cõi, bằng lòng nói ra lời như vậy trước mặt bạn thân, quả thật tương đương với nâng Đỗ Hâm Lôi lên tận trời.

Đỗ Hâm Lôi vẫn không quay đầu lại cũng không lên tiến, làm bộ như không nghe thấy.

“Lăng Lang hỏi em đấy, chờ trong tháng xong rồi, anh có thể mang em và Bảo Bảo đi không?” Hoắc Vân Phi lại gần sát bên tai cô khẽ nói, lời nói quyến rũ nhưng không che giấu được mấy phần khẩn trương và chờ đợi.

“Đến lúc đó xem biểu hiện của anh! Chọc tôi tức giận nữa, trực tiếp báo cảnh sát bắt anh!” Haizzz, sao cô lại không có tiền đồ như vậy! Ngay cả cự tuyệt lưu loát một tiếng cũng không nói ra khỏi miệng được!

Lăng Lang cười đểu nhắc nhở: “Định báo cảnh sát chưa? Ở đây có sẵn một cảnh sát, cô đi nói với cô ấy đi!”

Sự chú ý của mọi người lại chuyển sang người Cố Y Nhiên, người kia lại hơi lúng túng.

Hoắc Vân Phi cười ha hả, sang sảng nói: “Chờ khi anh ngồi tù, bà xã nhớ đưa chút đồ ăn ngon cho anh!”

Đỗ Hâm Lôi dùng sức nhéo mông anh, nhỏ giọng mắng: “Khép cái miệng thúi kia của anh lại!”

Nhất thời lỡ lời thôi! Không ngờ trong phòng này thật sự có cảnh sát! Để cho an toàn, cô vẽ rắn thêm chân mà giải thích với Cố Y Nhiên: “Tôi đùa giỡn với anh ấy thôi!”

Nói tiếp, Hoắc Vân Phi cũng không sợ cảnh sát, anh không làm chuyện phạm pháp.

Lần này, khiến Cố Y Nhiên tâm sự nặng nề cũng không nhịn được bật cười.

Đỗ Hâm Lôi càng cảm thấy ngượng ngùng! Trong lòng liên tiếp than thở: Ôi ôi, ở bên người Hoắc Vân Phi, chỉ số thông minh của cô có phải càng thoái hóa không!

Lăng Lang khó khăn lắm mới kéo được Hoắc Vân Phi rời khỏi bên cạnh Đỗ Hâm Lôi, bất mãn quở trách: “Tôi đặc biệt chạy tới, cậu người bị bà xã mê hoặc này có thể tạm thời buông phụ nữ ra một lúc không, theo tôi ngồi một chút!”

Cứ như vậy, Hoắc Vân Phi dành ra một chỗ, Cố Y Nhiên liền ngồi xuống.

Cô gái tỏ vẻ u sầu, tâm sự đầy cõi lòng. Ngồi ở đó tò mò nhìn cục cưng nhỏ, hiếu kỳ lại đi nhìn Đỗ Hâm Lôi, “Haizzz, sao cô lại sinh ra đứa bé được vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.