Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 122



Editor: Puck - Diễn đàn

"Khốn kiếp! Súc sinh! Cầm thú! Khốn kiếp!..." 

Ghế sa lon đáng thương sẽ không nói chuyện cũng sẽ không kháng nghị, rất nhanh đã vết thương chồng chất. Làm cho cô không khỏi nhớ tới Hoắc Vân Phi, mỗi lần bị cô nhéo thời điểm cũng không đánh lại cũng không giãy giụa, cho đến khi cô hết giận mới thôi. Có đến vài lần, anh đều thiếu chút nữa mắt trợn trắng! 

Nghĩ đến dáng vẻ người kia, trong mắt cô nén lệ cười lên. Sau khi cười xong, lại khổ sở tăng gấp bội.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ăn xong cơm tối, Lưu Nga ôm cục cưng vào trong phòng ngủ chơi trống bỏi, lưu lại một mình Đỗ Hâm Lôi tiếp tục ngồi ở trong phòng khách "Tỉnh táo!"

Mãi cho đến lúc này, Đỗ Hâm Lôi rốt cuộc đón nhận sự thật Hoắc Vân Phi đã rời đi.

Anh đường xa mà đến, cùng cô ân ân ái ái không tới hai tháng. Có một ngày, bởi vì cầu hôn bị từ chối, anh nâng người, lên tiếng chào liền đi, hoàn toàn không cho cô chuẩn bị tư tưởng gì cả.               

Giống như một người đứng ở trên đám mây đột nhiên rơi xuống từ trên cao vạn trượng, đó là tan xương nát thịt và vạn kiếp bất phục! Kêu cô tiếp nhận được như thế nào?

Đàn ông, thật sự là động vật kỳ quái. Tại sao anh có thể nói đến là đến nói đi liền đi, không lưu luyến chút nào đây? Tình cảm của anh tại sao có thể nắm thả tự nhiên, cao thâm không thể khó lường đây? Đáng thương cho cô, hoàn toàn như bé ngốc, mặc anh vê dẹp vò tròn, không hề có đất phản kháng.

Đầu tiên anh đuổi Triệu Bắc Thành đi, sau khi loại bỏ tai họa ngầm an toàn này, không có đối thủ cạnh tranh anh hò hét lợi hại, một khi mất hứng liền dám chạy lấy người cho cô xem.

Đỗ Hâm Lôi tức giận tới mức lau nước mắt, cô nghĩ, nếu Triệu Bắc Thành không đi, thường đến tìm cô, cô cũng không tin Hoắc Vân Phi con kia heo dám đi được phóng khoáng như vậy!

Nói một cách thẳng thừng người này chính là một tên khốn kiếp bỏ đá xuống giếng!

Không nghĩ tới anh! Cô coi như trong khoảng thời gian này chưa từng thấy anh, coi như... Cô chưa từng động lòng động tình với anh! Dieễn ddàn lee quiy đôn

Đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước nóng, trở ra sảng khoái tinh thần.

Hoắc Vân Phi, anh đi được phóng khoáng như vậy, tôi sẽ khiến anh hối hận! Hừ hừ, muốn để cho tôi tìm cha mới cho cục cưng? Được! Ngày mai tôi liền đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm, tìm mười cha mới cho cục cưng, cho anh tức chết!

Trở lại phòng ngủ, cục cưng đã ngủ, Lưu Nga ngồi ở bên giường nhỏ, tỉ mỉ đắp kín bụng nhỏ cho thằng bé. Thấy Đỗ Hâm Lôi đi tới, hỏi, "Tối nay dì giúp con chăm sóc đứa bé sao?"

Từ sau khi sinh cục cưng, vẫn là Hoắc Vân Phi chăm sóc. Ban ngày còn tốt một chút, đến buổi tối cục cưng mở mắt không thấy anh sẽ khóc. Trừ khi ăn sữa, nhất định do anh ôm dụ dỗ, nhất định do anh thay tã cho. 

Không quen sống chung một gian phòng ngủ với Lưu Nga, Đỗ Hâm Lôi nói: "Không cần! Dù sao buổi tối con đều cho cục cưng bú sữa, do con chăm sóc là được rồi!"

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trước khi ngủ dùng thời gian thật lâu nguyền rủa Hoắc Vân Phi, lúc Đỗ Hâm Lôi ngủ đã khuya lắm rồi. Mới vừa nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp, chỉ nghe thấy cục cưng khóc lên.

Cô chỉ đành gắng gượng mở mắt, bò dậy, ôm cục cưng đang vung tay chân nhỏ trên giường nhỏ lên. Trước thay tã cho thằng bé, lại ôm vào trong ngực bú sữa mẹ.

Trước kia cô vốn không cần đứng dậy, Hoắc Vân Phi sẽ ôm đứa bé tới trực tiếp đặt vào trong ngực của cô, hiện giờ đều phải dựa vào chính cô. 

Thật vất vả đứa bé lại ngủ, cô cũng chẳng thèm ôm tới trên giường nhỏ, trực tiếp ôm vào trong ngực ngủ.

Chưa ngủ được hai phút đồng hồ, chỉ nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của cục cưng, cô vội vã mở mắt to hai mắt ra, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như trứng bồ câu của đứa bé có một vết cắt do móng tay, nhìn thấy mà ghê. 

Cô sợ hết hồn, vội vàng kiểm tra ngón tay của mình, thì ra khi ngủ thời điểm, cô không cẩn thận dùng móng tay cào vào mặt đứa bé. 

Vội vàng ôm cục cưng lên, dỗ hồi lâu. Thật vất vả, đứa bé ngưng khóc, uất ức nấc nghẹn ngào hai tiếng, bĩu bĩu miệng nhỏ tỏ vẻ bất mãn với mẹ, lúc này mới ngủ thiếp đi.

Tướng ngủ của cô cực kém, lần này là không cẩn thận quẹt làm bị thương mặt đứa bé, lần sau nói không chừng sẽ đè đến thằng bé. Cục cưng quá nhỏ, cô lại không dám mạo hiểm, chỉ có thể ôm con trở về trên giường nhỏ.

Lần này, cô ngủ không tới hai giờ đồng hồ, tiếng khóc của đứa bé quả thật giống như đồng hồ báo thức, cô lại nhắm mắt bò dậy, trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh thay tã cho thằng bé.  die nd da nl e q uu ydo n

Cả đêm, không ngủ ngon được mấy phút, đến bốn năm giờ sáng, mặc cho cục cưng căng giọng kêu gào, cô vẫn trùm đầu ngủ mê mệt, bỏ mặc.

Cuối cùng Lưu Nga cũng bị ầm ĩ tới, đi tới ôm lấy đứa bé dỗ một lát, làm thế nào cũng dỗ không được.

Đứa bé muốn tìm cha mẹ, không chịu để cho Lưu Nga ôm.

Lưu Nga nhét cục cưng vào trong ngực Đỗ Hâm Lôi đang ngủ say, thở dài nói: "Đứa bé khóc đến lợi hại như vậy, mẹ ngủ được sâu như thế, thật hiếm thấy!"

Dính vào mẹ, tiếng khóc của cục cưng mới dừng lại. Bởi vì bao lâu mới tìm được mẹ, bé uất ức tới nghẹn ngào. 

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ngày hôm sau, Đỗ Hâm Lôi uể oải không có tinh thần. Ngày hôm qua định hôm nay đi tìm mười cha mới cho cục cưng, xem ra cô không có hơi sức đi thực hiện giấc mộng này trong thực tế rồi! Hiện giờ, cô chỉ muốn ngon lành ngủ một giấc lại nói!

Tối hôm qua ngủ không ngon, ban ngày cũng không yên. Cục cưng đã cả đêm không thấy cha, ban ngày lại không thấy, bé nóng nảy, càng không ngừng kêu gào, cổ họng đã khóc đến khàn, dáng vẻ đáng thương cho dù ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Đỗ Hâm Lôi cùng với cục cưng cùng nhau khóc, cô không biết ngày tháng sau này nên vượt qua như thế nào. 

Phải làm gì đây? Hoắc Vân Phi đáng chết, cầm thú máu lạnh lòng lang dạ sói, nếu như lúc này anh đứng ở trước mặt cô, cô không thể không nhào tới bóp chết anh!

Một ngày hỗn loạn đi qua rồi, đến buổi tối Đỗ Hâm Lôi sức cùng lực kiệt, Lưu Nga không thể làm gì khác hơn là cùng với cô cùng nhau chăm sóc đứa bé.

Vẫn chưa tới mười giờ đâu, cục cưng lại bắt đầu giở chiêu bài  khóc lớn, dụ dỗ thế nào cũng không ngừng. Đỗ Hâm Lôi cho thằng bé ăn sữa không ăn, quơ múa cánh tay nhỏ nhất định tìm người ôm. [email protected]

Lưu Nga ôm bé khóc, Đỗ Hâm Lôi ôm bé cũng khóc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt làm cho rối tinh rối mù, miệng nhỏ uất ức mím lại, giương cánh tay nhỏ, mắt to ngấn đầy nước mắt tìm kiếm khắp nơi, làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng cường tráng quen thuộc đó. 

"Cục cưng muốn tìm cha!" Lưu Nga có phần chịu không nổi! Bà cũng không phải làm nghề chăm sóc cho trẻ sơ sinh, thằng nhóc mệt nhọc này thật sự khiến cho bà sức cùng lực kiệt lại không có kế khả thi. Tiếng khóc decibel cao của thằng bé như muốn đâm rách màng nhĩ của bà bẻ gãy thần kinh của bà, vì mau sớm kết thúc hành hạ tàn khốc này, bà tranh thủ thời gian hiến kế cho nữ chủ nhân: "Mau cho gọi điện thoại tam thiếu đi! Hai vợ chồng giận dỗi, sao lại cam lòng lại để cho đứa bé chịu uất ức nữa!"

Đỗ Hâm Lôi cắn môi, không lên tiếng. Để cho cô gọi điện thoại cho Hoắc Vân Phi trước? Đừng mơ tưởng!

Lưu Nga nhét thằng bé vào trong ngực của cô, để cho cô nghĩ biện pháp đối phó. Bản thân cầm điện thoại không dây ở đầu giường bấm số điện thoại của Hoắc Vân Phi: "Tam thiếu gia, đã ngủ chưa?... Haizzz, cậu nghe chứ, chúng tôi cũng không ngủ đây! Cục cưng khóc đến quá lợi hại cổ họng cũng khàn..."

Không biết thế nào, ống nghe điện thoại bị đè lên lỗ tai Đỗ Hâm Lôi, cô nghe được giọng nói hấp dẫn dễ nghe của Hoắc Vân Phi: "... Cục cưng đói bụng không, để Hâm Lôi cho thằng bé bú sữa! Người mẹ ngốc này, lúc nào thì mới có thể học được chăm sóc đứa bé..."

Đỗ Hâm Lôi vốn một bụng tức giận, nghe được tên khốn kiếp này thế mà lại ở trong điện thoại oán trách cô là người mẹ ngốc, càng giận dễ sợ. Nén lấy một bụng tức, oán giận gầm rống vào trong ống nghe điện thoại: "Hoắc Vân Phi, anh đồ lòng lang dạ sói! Có gan anh vĩnh viễn đừng trở lại nữa! Ngày mai tôi mang theo cục cưng dọn nhà, đến một nơi anh vĩnh viễn đều không tìm được, để cho anh đời này cũng đừng mong lại nhìn thấy thằng bé..." 

Hung hăng ném điện thoại, Đỗ Hâm Lôi và cục cưng ôm đầu gào khóc, hai mẹ con được gọi là thê thảm, Lưu Nga ở bên cạnh cũng không nhịn được rơi lệ.

Thật vất vả, cục cưng khóc mệt ngủ mất, Đỗ Hâm Lôi cũng gần như mệt lả. Lưu Nga giúp cô ôm đứa bé đến trên giường nhỏ đi ngủ, sau đó đỡ cô nằm xuống.

Thân thể mệt mỏi vô cùng, trong đầu vô cùng tỉnh táo, cô thế nào cũng không ngủ được. Nhắm mắt lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tức chết người không đền mạng của Hoắc Vân Phi, khiến cho cô lại căm phẫn lại uất ức lại lòng chua xót.

Khốn kiếp, tôi vĩnh viễn sẽ không để ý đến anh! Ngày mai sẽ dọn nhà! Tìm mười cha mới cho cục cưng... Cô ở trong lòng tỏ ra hung ác, thề phải để cho anh hối hận cả đời! 

A, cô làm sao lại chắc chắn anh sẽ hối hận như vậy chứ? Chẳng lẽ cô xác định được vị trí và trọng lượng của mình và đứa bé ở trong lòng anh?

Trong ngủ gật gà gật gù, chuông điện thoại lại vang lên, Lưu Nga đứng dậy nhận điện thoại, nghe mấy câu, liền một lần nữa nhét ống nghe điện thoại vào bên cạnh lỗ tai Đỗ Hâm Lôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.