Ăn cơm xong, Đỗ Hâm Lôi và Lưu Nga cùng nhau dọn dẹp. Chờ làm vệ sinh xong, Hoắc Vân Phi giao cục cưng trong ngực cho Lưu Nga, kêu: “Dì mang cục cưng đi tắm nắng, tôi có lời muốn nói với Hâm Lôi!”
Lưu Nga hiểu ý, liền đội nón lên cho cục cưng, cầm ô che nắng, đi ra cửa.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Đỗ Hâm Lôi biết Hoắc Vân Phi có lời quan trọng muốn nói riêng với cô.
Hoắc Vân Phi ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay cầm tay cô, bàn tay bọc quanh bàn tay thon của cô, nghiêm mặt nói: “Hâm Lôi, chúng ta nhất định phải rời đi!”
Ở trong ấn tượng của Đỗ Hâm Lôi, Hoắc Vân Phi vẫn luôn vẻ mặt cợt nhả không nghiêm chỉnh, dáng vẻ nghiêm túc như vậy rất ít thấy. Trái tim của cô không khỏi đập thình thịch, lo âu hỏi: “Có người phát hiện ra tung tích của anh rồi sao?”
“Chính vì anh lưu lại thành phố A thời gian quá lâu, đã đưa đến chú ý mọi mặt rồi!” Hoắc Vân Phi lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói, “Hâm Lôi, anh muốn ở lại đây với em và con hai ngày, nhưng mà…”
Đỗ Hâm Lôi cúi đầu không nói gì thêm, cô biết Hoắc Vân Phi nghiêm túc, lần này cũng không phải đùa giỡn hay giận dỗi. Thân phận của anh còn đó, vì theo cô và cục cưng, thời gian anh lưu lại thành phố A đã vượt qua cực hạn. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Người không có chỗ ở cố định giống như anh mà nói, định cư thời gian dài là một chuyện rất nguy hiểm.
“Anh không bỏ được em và cục cưng, thật lòng không nỡ!” Hoắc Vân Phi ôm cô vào trong ngực, lầm bầm thở dài, “Hâm Lôi, đi theo anh đi! Được không?”
Cô có thể từ chối sao? Nhưng chỉ có như vậy đã gật đầu đồng ý, giống như có phần không cam lòng! “Hừ!”
“Tiểu quai, coi như em thương anh một lần! Đi theo anh đi! Em cũng không muốn để cục cưng mất cha đúng không? Anh bảo đảm sẽ đối xử tốt với em, còn có…” Nói đến đây, anh cầm tay thon của cô sờ về chỗ nào đó, gian manh quỷ quái cam kết: “Cái này chỉ cho em!”
Cả khuôn mặt đỏ bừng, cô dở khóc dở cười. Ai chứ! Cô phun một ngụm, đầu quay sang chỗ khác.
Anh đuổi theo hôn môi hồng của cô, hôn một cái liền động tình, mắt thấy lại không khống chế được liền giải quyết cô tại chỗ.
“Anh có thể đừng sắc như vậy không!” Đỗ Hâm Lôi bị anh trêu chọc đến thở gấp rên rỉ, túm bàn tay không đứng đắn của anh lại, chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng, “Nếu như sau này anh đối xử không tốt với em thì làm như thế nào?”
“Làm sao có thể chứ? Anh yêu em còn không kịp!” Bàn tay trượt vào cổ áo bóp chặt, làm cô nhíu đôi mày thanh tú lại, anh khẽ gặm cánh môi cô, “Nếu anh phụ em, bị thiên lôi đánh!”
“Phi! Nếu ông trời có thể đánh anh đã sớm đánh, còn có thể chờ tới bây giờ!” Đồ giảo hoạt này! Đỗ Hâm Lôi giận đến nhéo bắp thịt cứng như sắt của anh.
Mỗi lần cô đều sẽ nhéo tới tay đau, nhưng anh lại không hề hay biết, mà cô luôn không nhớ được dạy dỗ.
Cả lòng cứ mềm mại như vậy, cho dù như thế nào cũng không thể cứng rắn nổi từ chối anh. Coi như kiếp trước thiếu anh đi, cô bằng lòng mang theo cục cưng theo đuổi anh đi!
Cho dù phần tình cảm này co thể lâu dài hay không, vào giờ phút này cô tin chắc anh thật tâm yêu thích và quyến luyến cô. Thiên trường địa cửu cần phải có thời gian đi chứng minh, lúc này có được càng đáng giá đi nắm lấy.
(*) Thiên trường địa cửu: Lâu dài như trời đất, tồn tại muôn thuở.
Trong tình nồng ý mật, người đàn ông đột nhiên đẩy cô ra, nói: “Đợi chút, anh đi lấy món đồ!” Nói xong, không đợi cô hiểu xảy ra chuyện gì, anh cũng không quay đầu lại rời đi.
Thân thể theo thói quen được anh ôm lập tức trống rỗng, lòng của cô cũng biến thành trống rỗng. Người này, vội vã chạy đi làm gì?
Cũng may lần này anh không để cho cô chờ lâu, thời gian không lâu đã trở lại. Đẩy cửa phòng ra, trong tay giơ lên túi du lịch nhỏ lúc trước dọn dẹp rời đi.
Đỗ Hâm Lôi chu môi, nhìn anh lại định diễn tuồng gì.
Hoắc Vân phi lấy hai món đồ trang sức “Phấn hồng giai nhân” và “Tình yêu vĩnh hằng” lần trước bị từ chối ra, đặt lên trên bàn, sau đó chân quỳ gối trước mặt Đỗ Hâm Lôi.
“Tiểu thư Đỗ Hâm Lôi xinh đẹp đáng yêu, em có bằng lòng tiếp nhận lời cầu hôn của anh không? Từ nay về sau đi theo Hoắc Vân Phi tới chân trời góc biển, vĩnh viễn không chê nhau, không chia cách nhau, ân ân ái ái cho đến khi đầu bạc!” di3n~d@n`l3q21y"d0n
“…” Câu từ này rất quen thuộc, không phải lần cầu hôn trước anh đã dùng sao? Người này có phải đầu heo không? Anh thành công một lần nữa để cho cô ngổn ngang trong gió.
“Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã bị sóng mắt sáng ngời và khuôn mặt xinh đẹp của em mê hoặc! Đỗ Hâm Lôi tiểu thư, em là thiên sứ trời ban cho anh, xin cho anh cơ hội được bảo vệ một đời của em! Mặc dù ban đầu hai chúng ta hơi hỏng bét, ảnh hưởng tới thiện cảm và ấn tượng của em đối với anh, nhưng mà anh sẽ dùng hành động thực tế để đền bù, chứng minh với em, tình yêu của anh đối với chắc hơn vàng sâu hơn biển! Không có em, anh liền giống như thực vật mất đi ánh sáng mặt trời, động vật mất đi không khí, chỉ mười phút cũng không thể sống được!”
“Khụ!” Đỗ Hâm Lôi bị sặc, càng không ngừng ho khan.
“Xin mang theo thiên thần thượng đế ban cho hai chúng ta gả cho anh đi! Tin tưởng anh sẽ mang lại cho hai mẹ con các em cuộc sống hạnh phúc nhất! Tin tưởng anh sẽ là ông xã thâm tình nhất, người cha hiền từ nhất!”
Cô ho đến đau họng, chỉ chỉ vào bình nước bên cạnh, ý bảo anh rót cho cô ly nước.
Hoắc Vân Phi không thể làm gì khác hơn là cắt đứt lễ cầu hôn long trọng trang nghiêm, đứng lên rót nước cho cô.
Bưng nước tới, anh không buông tay, lặp lại lần nữa: “Hâm Lôi, người anh thích nhất, xin đáp ứng lời cầu hôn của anh!”
Không đồng ý anh sẽ không buông ly nước ra, Đỗ Hâm Lôi bị sặc hồi lâu không thể làm gì khác hơn gắng gượng mà làm: “Biết rồi!”
“A, bà xã! Sớm biết một ly nước có thể cầu hôn thành công, anh cũng không cần bỏ ra giá trên trời mua kim cương!”
“Phụt!” Một ngụm nước thiếu chút nữa phun lên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Phi.
Uống nước xong, Hoắc Vân Phi tự mình đeo bộ “Phấn hồng giai nhân” kia lên cho Đỗ Hâm Lôi. Kim cương màu hồng sáng chói chói mắt, đẹp tới làm cho lòng người say.
“Bà xã của anh thật xinh đẹp!” Hoắc Vân Phi không kìm lòng được hôn lên hõm vai khêu gợi của cô, lấy ra “Tình yêu vĩnh hằng” kia.
Khảm một vòng kim cương vụn, giống như ban đêm đầy sao, đẹp đẽ điệu thấp, vẫn làm cho người ta kinh ngạc như vậy. Làm ra vô cùng tinh xảo, từng vòng đều không lặp lại, giống như mỗi một chỗ đứng trên đường đời đều có phong cảnh khác nhau, hai đầu ngoài cùng là hai trái tim nho nhỏ. dieendaanleequuydonn
Đeo “Tình yêu vĩnh hằng” lên mắt cá chân xinh xắn của cô, hai trái tim đan cài, “Cạch” một tiếng nhỏ, kín kẽ, kể từ đó không thể gỡ xuống được!
“Lắc chân này sẽ khóa cả đời em lại! Hâm Lôi, bà xã vĩnh viễn của anh!” Hoắc Vân Phi ôm chặt lấy cô, thâm tình ôm hôn!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nhà họ Hoắc đứng vững vàng trong giới ma túy ở Đông Nam Á mấy chục năm, lập nên thành tựu huy hoàng không ai vượt qua được. Vậy mà, mấy năm gần đây, nhà họ Hoắc lặng lẽ tiến quân vào giới đá quý, hơn nữa nhanh chóng làm buôn bán kiêu ngạo.
Trải qua mấy năm cố gắng, Hoắc Vân Phi mở thị trường từ Myanmar đến châu Âu, nhà họ Hoắc trở thành cửa hàng châu báu bậc nhất ở Đông Nam Á, trọng điểm buôn bán dần chuyển sang châu báu đồ ngọc
Lão đại nhà họ Hoắc Hoắc Vân Sơn kiên trì bảo vệ vị trí bá chủ ở Đông Nam Á, không chịu rút lui, lão tam Hoắc Vân Phi kiên trì lấy đen tẩy trắng, rút lui khỏi tam giác vàng làm kinh doanh. Hai ý kiến phân chia, mâu thuẫn dần sâu.
Trải qua nghĩ sâu tính kỹ, Hoắc Gia Tường quyết định chia giang sơn trọn đời liều mạng ra làm hai. Buôn bán ở tam giác vàng giao cho Hoắc Vân Sơn thừa kế, kinh doanh châu báu ở Myanmar giao cho Hoắc Vân Phi thừa kế, hai anh em ai làm việc nấy kinh doanh không can thiệp chuyện của nhau!
Từ đó Hoắc Gia Tường rút lui khỏi giang hồ, không biết tung tích.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đỗ Hâm Lôi và Hoắc Vân Phi đăng ký kết hôn ở Myanmar, sau đó cử hành hôn lễ long trọng lãng mạn kiểu phương tây.
Phòng tân hôn của bọn họ huy hoàng hoa lệ giống như cung điện hiện đại, phòng bên trong đếm không hết, đặc biệt chuẩn bị ba phòng trẻ con xinh đẹp. Bởi vì Hoắc Vân Phi muốn Đỗ Hâm Lôi sinh cho anh ba đứa con, hai trai một gái!
Sau khi kết hôn, Hoắc Vân Phi sẽ vì cho Bảo Bảo sớm thêm em trai em gái mà cố gắng phấn đấu!
Hoắc Gia Tường rút lui khỏi giang hồ đi theo con trai thứ ba và con dâu thứ ba sinh sống, từ đó không hỏi chuyện trên phương diện buôn bán nữa, hoàn toàn đi tới cuộc sống ẩn cư.
Đỗ Hâm Lôi thẳng thắn chân chất và Hoắc Gia Tường chung đụng rất hòa hợp. Hoắc Gia Tường cũng rất hài lòng với người con dâu này, người một nhà hòa thuận ấm áp.
Chuyện hạnh phúc đầu tiên lúc trà dư tửu hậu của người già chính là trêu chọc cháu nhỏ của mình, cùng nhau đùa giỡn với Bảo Bảo.
Một già một trẻ, thiên luân chi nhạc, nhiều đếm không xuể!
(*) Thiên luân chi nhạc: Niềm vui gia đình (thiên luân = quan hệ cha con, anh em)
Về phần một hòm ruby Hoắc Vân Phi đã từng đưa cho Đỗ Hâm Lôi, cũng không lãng phí, anh muốn nổi bật, để thợ thủ công khảm cả hòm hơn ngàn viên ruby lên trên giường cưới.
Nghe nói, đây là chiếc giường cưới đắt nhất trên thế giới. Ngà voi hoàng kim làm nguyên liệu chính, mặt khác còn khảm hơn ngàn viên ruby.
Vào đêm tân hôn, đi vào phòng cưới, khi Đỗ Hâm Lôi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc giường cưới này, giật mình không nhỏ.
Cô không khỏi nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, lo lắng hỏi ông xã: “Trên giường lớn này có thể nằm sao? Anh không sợ nửa đêm bị người ném từ trên giường xuống, đến giết người cướp giường?”
Anh cười ha ha: “Có ông xã ở đây, yên tâm ngủ đi!”
Tháo cà vạt ra, cởi lễ phục chú rể màu trắng xuống, chú rể ôm eo cô dâu mặc áo cưới bằng ren lên, ném lên chiếc giường hoa lệ.
“Rầm!” Đỗ Hâm Lôi bị ném đến thất điên bát đảo, bất mãn nhìn chằm chằm vào ông xã đã dục hỏa phần thân.
Con cầm thú này tiến hóa còn chưa đủ hoàn toàn, mỗi lần động dục đều thú tính đại phát, xem ra trong thời gian ngắn không sửa được, con đường thuần phục chồng gánh nặng đường xa!
Màn che hạ xuống, cả phòng cảnh xuân, một mảnh kiều diễm –– đêm khuya tình trường, con đường tình yêu của bọn họ dài hơn!