"Con mẹ nó chứ!" Tào
Dịch Côn thấy màn hình video trước mắt đen sẫm thì tức đến khó thở, giậm mạnh chân trong phòng! Hắn mắng to Lương Tuấn Đào không ra gì: "Mẹ, hắn hưởng thụ người đẹp, để hai mắt ta nhìn cũng không được sao? Đồ keo
kiệt! Mẹ kiếp, làm lão tử sốt ruột, cứ muốn . . ."
Hắn muốn nói thẳng : chiếm lấy Lâm Tuyết nhưng nhớ tới giao tình lâu năm với Lương Tuấn Đào, lời này cuối cùng nuốt lại.
"Hi hi. . ." Tát Lỵ Á cười duyên từ phía sau tiến lên ôm lấy thân thể to
lớn ngăm đen của hắn, cô ta trêu ghẹo: "Anh cũng đừng ác độc thế! Người
ta là vợ chồng, đương nhiên khi gần gũi không thích bị người khác nhìn
thấy! Chẳng lẽ khi ở trên giường cùng em, anh Thất cũng đồng ý để người
khác đứng cạnh xem à?"
Tào Dịch Côn mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra rồi mắng: "Cút ngay!"
Thấy hắn đến nửa con mắt cũng không nhìn mình, Tát Lỵ Á hơi hậm hực, nhưng
cô ta hiểu rõ tính tình Tào Dịch Côn, trong thời điểm này mình nên im
lặng và câm miệng, không thể trêu chọc hắn.
Mở ra một màn hình
video khác, Tào Dịch Côn xoa tay chờ, trong mắt hiện lên một tia dâm
tà, hắn thì thào lẩm bẩm: "Ta không tin Lương Tuấn Đào có thể tìm thấy
camera ở phòng ngủ!"
Đôi mắt hắn cứ như vậy - trông mong chờ đợi
... đợi ... đợi đến một giờ sau! "Mẹ nó, tiểu tử Đào Tử này không đùa
chứ!" Hắn tức giận mắng mỏ: "Người ta mềm như nước, dáng điệu lại thần
kì như vậy, hắn cam lòng đè ép ở trong sao? Nhanh qua 1 tiếng rồi,
đương nhiên thể năng hắn chẳng thành vấn đề, nhưng đừng chơi đùa làm
người ta ngất xỉu chứ!"
Tát Lỵ Á đi tới, thấy mặt Tào Dịch Côn
đen sì đầy tức giận và ghen tuông, cô ta liền cười nói: "Vợ chồng son
bọn họ mới cưới, gần gũi một lúc là chuyện đương nhiên! Anh tức giận cái gì hả?"
Ngay khi Tào Dịch Côn hận không thể chạy tới đạp cửa
phòng tắm, cuối cùng Lương Tuấn Đào cũng bước ra! Quả nhiên, hắn ôm Lâm Tuyết vào phòng ngủ, người con gái trong ngực mệt đến mức ngay cả mắt
cũng không mở nổi.
"Hắn còn không bằng kẻ thô lỗ như ta, ngay cả
việc thương hương tiếc ngọc cũng không biết!" Tào Dịch Côn xem hình ảnh
trên video nhắc đi nhắc lại, sau đó trọng tâm dừng lại trên khuôn mặt
Lâm Tuyết, bắt gặp đôi mắt trong suốt của cô đang nhắm lại, hình như cô
đang nói gì đó với Lương Tuấn Đào. Khuôn mặt thanh lệ ửng đỏ như mây
màu, dễ nhận thấy vừa mới trải qua một hồi cá nước thân mật kịch liệt.
Nhưng trên gương mặt ấy là sự thỏa mãn ngọt ngào, như con mèo nhỏ biếng
nhác làm ổ trong ngực Lương Tuấn Đào, dịu hiền làm người ta đố kỵ. "Mẹ
kiếp, xem ra đàn bà đều thích bị đàn ông đối xử như vậy, dù mệt vẫn
thoải mái!"
Nói xong, nơi nào đó liền nhanh chóng ngóc đầu dậy,
dựng thẳng thành lều trại. Cả người Tào Dịch Côn khô nóng khó nhịn, hắn
liền kéo Tát Lỵ Á qua.
"Này, anh Thất, tay anh thật mạnh mẽ!" Tát Lỵ Á đau đến nín thở nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười quyến rũ
không đổi, giống như vui thích mà ngâm nga : "Em đến hầu hạ anh đây!"
Tào Dịch Côn kéo đầu cô ta đến trước háng, kéo khóa quần ra, hưởng thụ cái
miệng nhỏ nhắn hầu hạ mình. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn
hình video, ngay cả chớp mắt cũng tiếc.
Trên màn hình, Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết nghỉ ngơi, hai người đều mặc đồ ngủ, ôm nhau kề cận
cùng ngủ, xem ra không định tiếp tục chuyện kia nữa.
Quá thất
vọng, Tào Dịch Côn vừa tức vừa bực lại không biết phải làm sao, hắn
phát hiện ra Lương Tuấn Đào quả là danh bất hư truyền. Hắn có bao nhiêu
cân lượng đối phương đều biết tường tận hết. Camera trong phòng ngủ giấu đến mức cực kì bí mật, nếu muốn tìm ra có khi phải mất cả đêm. Lương
Tuấn Đào dứt khoát không lãng phí sức lực, cũng không lăn qua lăn lại ( ở trong phòng tắm sớm đã nghiền rồi), hắn cứ an an ổn ổn ôm bà xã ngủ
say.
Ánh sang dần tối, nhưng máy quay có tia tử ngoại vẫn có thể ghi được hình ảnh hai người trên giường, bọn họ như đã ngủ rồi.
Thật lâu sau, chỉ nghe nổ "ầm" một tiếng, thiết bị theo dõi trên tay bị Tào
Dịch Côn tức giận nắm chặt tan thành mảnh nhỏ. Tát Lỵ Á đang tại dốc sức hầu hạ hắn bị giật mình, cô ta không cẩn thận cắn phải hắn, "A!" Người
đàn ông kêu đau, sau đó hắn vung tay, người đàn bà lõa thể liền bị hắn
đẩy bay sang một bên.
*
Trong bóng tối, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve Lâm Tuyết, tiếng thở dốc và lực đạo từ từ tăng thêm.
Cảm giác được sự nóng rực của Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết biết hắn muốn làm
gì, cô vội vàng ngăn cản: "Không phải anh nói nơi này Tào Dịch Côn trang bị cameras sao? Chẳng lẽ anh muốn trình diễn màn xuân cung đồ sống
trước mặt hắn ư?"
"Yên tâm đi!" Lương Tuấn Đào cười đắc ý, "Hiện tại hắn đã tức giận đến mức đập vỡ thiết bị theo dõi rồi!"
Có thể liệu sự như thần như vậy sao? Lâm Tuyết nhìn vẻ mặt ung dung kia,
cô thấy hắn tự tin hơi quá mức. Cô đẩy ra bàn tay to ra, nghiêm nghị cự
tuyệt: "Không được! Đêm nay em mệt!"
Thời điểm không thích sẽ không muốn, Lâm Tuyết không muốn gượng ép bản thân mình.
Lương Tuấn Đào biết mình đòi hỏi vô độ khiến cô chịu không nổi, hắn liền kiềm chế đúng lúc, khống chế dục vọng của mình. Sờ soạng trên người cô trong chốc lát liền dừng lại rồi ôm chặt lấy cô.
"Sao rồi?" Từ hành động khác thường của hắn, Lâm Tuyết cảm thấy một tia lo âu và khủng hoảng."Có chuyện gì vậy?"
". . ." Lâm Tuyết không khỏi bấu chặt cánh tay vạm vỡ, im lặng thật lâu sau mới hỏi: "Cần em giết người ư?"
"Đúng vậy!" Lương Tuấn Đào thở dài có chút bất đắc dĩ: "Anh đã sớm nói, tới
đây không phải để nghỉ phép, chẳng những phải chuẩn bị tâm lý vì nước
hy sinh thân mình, đồng thời phải có dũng khí giết địch! Thời điểm cần
thiết, nhất định phải giết người! 'Ngươi chết ta sống' , ý câu nói này
em hiểu không? Thời khắc mấu chốt, chỉ có 'Ngươi' chết 'Ta' có khả năng
sống, đương nhiên, 'ngươi' ở đây là kẻ địch, 'ta' là chúng ta!"
Lâm Tuyết im lặng, cô biết điều Lương Tuấn Đào đang nói là thực tế tàn
khốc. Đây không phải trò đùa cũng không phải diễn tập, trong quá trình
hành động đầy rẫy nguy hiểm ngoài ý muốn, để thuận lợi hoàn thành nhiệm
vụ, không thể tránh được việc tự tay giết kẻ địch.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng kiên định nói: "Em có thể giết người, chỉ cần họ quả thật đáng chết!"
Lương Tuấn Đào cười khổ: "Mỗi trùm buôn lậu ở Tam Giác Vàng này đều đáng
chết, gồm cả Tào Lão Thất, bắn chết một trăm người còn ít! Yên tâm đi,
kẻ muốn em giết đều là tội phạm tử hình chẳng qua muốn tay em chấm dứt
sinh mệnh đầy tội ác của bọn họ trước mà thôi! Em không cần bứt rứt, khi chấp hành nhiệm vụ phải cảm thấy sứ mệnh vinh quang vì dân trừ hại vì
nước nguyện trung thành!"
Thời gian Lâm Tuyết nhập ngũ hơi ngắn,
tiếp xúc mọi việc cũng tương đối ít, ví dụ như loại nhiệm vụ giết địch
này, đối với cô gái lương thiện như cô mà nói chính là vấn đề khó khăn
không dễ dàng gì. Hắn sẽ phải tẩy não cô, bằng không khi đối mặt với
cảnh giết chóc máu chảy đầm đìa, có thể cô sẽ suy sụp.
"Được!" Lâm Tuyết trịnh trọng gật đầu, cô hỏi: "Anh cần em giết mấy người?"
Lâm Tuyết mở to mắt, một lúc lâu không nói nên lời. Tự tay cô chấm dứt 4
đến 5 sinh mạng ư? Cô phát hiện mình vẫn luôn đánh giá cao bản thân,
bởi lúc này nghe Lương Tuấn Đào nói vậy, trái tim băng giá của cô cũng
run sợ.
Lương Tuấn Đào không ép cô, hắn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, an
ủi: "Đừng sợ! Nếu không làm được có thể trở về! Tay thượng tá quân bộ
phái tới lần trước cũng không làm được, trực tiếp bị Tào Lão Thất
đuổi đi rồi! Ngày mai anh sẽ bảo Vân Phàm hộ tống em về nước, đổi nữ
binh khác qua đây!"
Hơi thở bắt đầu dồn tập, tim đập cũng nhanh
hơn, Lâm Tuyết biết quyết định này sẽ ảnh hưởng sâu sắc tới cả đời còn
lại! Là đi? Hay ở?
"Em cứ tiếp tục suy nghĩ đi ! Trước khi bắt
đầu hành động, em có thể rời đi bất cứ lúc nào!" Lương Tuấn Đào nói xong liền nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Giữa màn đêm yên tĩnh, một lúc lâu sau truyền đến giọng nữ vì việc nghĩa không chùn bước: "Em ở lại!"
*
Sáng sớm hôm sau, hai người nhà Lương Tuấn Đào sau khi được ăn no ngủ đủ,
thoạt nhìn nét mặt toả sáng, còn Tào Dịch Côn lại mang đôi mắt gấu trúc
xuất hiện trước mặt mọi người.
"A?" Vân Phàm có chút kinh ngạc,
hỏi: "Tối hôm qua anh Thất ngủ không ngon ư? Do mấy người chúng tôi tới
mà phấn khởi quá độ thế à?"
Lương Tuấn Đào nhếch môi cười : "Có phải người đẹp bên cạnh rất tham ăn không, lấy hết của Lão Thất rồi à!"
"Nói bậy!" Tào Dịch Côn ngẩng đầu lên, vỗ vỗ lồng ngực vạm vỡ: "Chỉ bằng
khối thân thể của anh Thất đây, một đêm chơi mấy em là chuyện nhỏ!"
"Sao không thấy cô gái đêm qua bên cạnh anh Thất đâu nhỉ? Có phải mệt đến
nỗi không rời nổi giường không?" Vân Phàm vừa chế nhạo vừa trêu chọc
nói.
"Ha ha, " Tào Dịch Côn đắc ý hếch cằm, con mắt như vô tình
hữu ý mà hướng về Lâm Tuyết, khoe khoang: "Đàn bà ở trên giường tôi đều giống nhau, không chịu nổi, bảo bọn họ đi hầu hạ đàn ông khác, họ đều
nói so ra kém tôi!"
Lâm Tuyết ngầm phỉ nhổ một hơi, ánh mắt trong trẻo rũ xuống che dấu sự chán ghét. Cô ghét nhất loại đàn ông tình dục
lan tràn quá giới hạn, nghe mà buồn nôn.
Tào Dịch Côn lại hiểu
sai ý, hắn thấy Lâm Tuyết hạ tầm mắt, còn tưởng cô đang thẹn thùng chứ!
Cả người hắn lại khô nóng một hồi như phản xạ có điều kiện, trong lòng
nghĩ không phải mình bị tẩu hỏa nhập ma đấy chứ? Cô gái vừa gặp một ngày lại có thể dễ dàng tác động khống chế tâm tình hắn.
"Này, mới
sáng sớm có thể đứng đắn chút không!" Lương Tuấn Đào quay đầu lại răn
dạy Vân Phàm: "Tiểu tử cậu tuổi còn trẻ mà cứ thích phát động đùa giỡn,
không thấy chị dâu cậu đang mắc cỡ à!"
Thấy Lương Tuấn Đào không
vui, tất cả mọi người đều ngậm miệng. Tào Dịch Côn cũng chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ăn cơm ăn cơm thôi, ăn xong chúng ta làm chính sự!"
*
Tất cả đã được chuẩn bị sắp xếp, buổi chiều khi xuất phát, Tào Dịch Côn
không khỏi cảm thấy giật mình lần nữa: "Anh, anh định đưa cô ấy đi cùng
ư?"
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đều thay trang phục bản xứ, mặt
khác Vân Phàm và 24 người lính tinh nhuệ khác đi theo cũng cải trang
chấp hành nhiệm vụ.
Trước sự ngạc nhiên của Tào Dịch Côn, Lương
Tuấn Đào không đồng ý: "Hành động lần này cô ấy là nòng cốt, đương nhiên muốn tham gia hành động!"
"Không được!" Tào Dịch Côn trịnh trọng phản đối: "Anh có biết chỗ Sá Đặc nguy hiểm cỡ nào không? Đưa cô ấy
theo . . . anh không sợ sẽ bị bọn lang sói xé nuốt đến ngay cả bã cũng không còn ư?"
Lương Tuấn Đào dương như lo lắng một chút, hắn
ngẩng đầu nhìn ánh mắt lộ rõ hi vọng của Tào Dịch Côn một cái, từ từ nói ra một câu, suýt tí nữa làm đối phương lệch mũi: "Nhưng để cô ấy ở lại
chỗ cậu, tôi cảm thấy còn nguy hiểm hơn!"